“A!” Mới phát ra tiếng la, lại nghĩ tới lời Nghiêm Quân Đường mới vừa nói Tiểu Thất Nhi vội vã ngậm miệng lại, chỉ có thể trợn mắt với hắn.
Chân của nàng bị hắn mở ra, hoa huyệt trắng mịn bị hắn nhìn chăm chú, cho dù tối hôm qua sớm bị hắn ăn được, nhưng nàng vẫn không có thói quen như vậy.
“Chàng không nên như vậy nữa!” Nàng khẽ vùng vẫy, lại không biết mỗi động tác như thế, ngược lại làm dịch thể trong khe tràn ra, thuận theo bắp đùi chảy xuống,cảnh tượng ấy làm cho con ngươi của Nghiêm Quân Đường nóng như lửa.
“Đừng động, trừ phi nàng muốn hấp dẫn ta.” Ánh mắt của Nghiêm Quân Đường không hề che giấu dục vọng.
Má của Tiểu Thất Nhi đỏ hồng, cũng phát hiện dịch thể chảy xuống, mắc cở không vùng vẫy dám nữa, chỉ có thể cắn nhẹ cánh môi.Mặc cho Nghiêm Quân Đường muốn làm gì thì làm.
Nàng mở mắt to nhìn chăm chú nhất cử nhất động của hắn, thấy hắn cầm lấy khăn ướt t, dịu dàng giúp nàng lau giữa hai chân trơn nhẵn, nàng không dám la to chỉ có thể tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn.
Khăn mặt ướt từ từ chuyển qua hoa huyệt trắng mịn, khinh nhu lau lấy cánh hoa dính dịch ướt, không biết có toan tính hay không,đầu ngón tay hắn khẽ đụng phải thịt non nhạy cảm......
Tiểu Thất Nhi không tự chủ phát ra một tiếng thở gấp, nàng vội vã cắn miệng muốn phát ra tiếng rên rỉ, nhưng đôi mắt đẹp lại không nhịn được vẻ động tình sớm đã mộng nước.
Nàng thở gấp để làm thân thể hắn chấn động, con ngươi nóng như lửa đọng lại trên người nàng.”Khát sao?”
Nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Thất Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hai người ràng rịt lấy, thân thể của nàng lờ mờ nổi lên lửa nóng.
Để khăn mặt một bên, Nghiêm Quân Đường đứng dậy bưng lên bát canh hạt sen, lại đến bên giường, ngồi xuống trên giường.
“ Còn rất lạnh đấy!” Hắn đem chén đưa tới bên môi nàng.
Tiểu Thất Nhi thuận theo uống một hớp, hương mật ong lạnh lẽo bôi trơn thít chặt cổ họng, cánh môi đụng phải vật lành lạnh.
Nàng nghi ngờ nhìn xuống, chỉ thấy trong chén có mấy băng khối trong suốt (nước đá) di động,làm nàng kinh ngạc ngẩn người.
“Băng khối......” Rất quý, nàng từng ở Tô phủ nhìn thấy tiểu thư uống lấy muỗng di động băng khối phát ra tiếng, Băng lành lạnh, tiểu thư uống đến thật vui, thậm chí còn đưa cho nàng uống một muỗng, loại cảm giác lạnh lẽo kia nàng vẫn không quên được, không nghĩ đến có thể uống nữa.
“Thích uống sao?” Nghiêm Quân Đường nở nụ cười, sủng nịch nhìn nàng.
Tiểu Thất Nhi ngây ngốc gật đầu, nhận lấy chén trên tay hắn, “Chàng cũng uống.” Nàng đưa chén tới bên môi hắn, con ngươi mọng nước phát sáng nhìn thẳng hắn.
Nàng không suy nghĩ nhiều động tác có nhiều thân mật, đơn thuần chỉ muốn cùng hắn chia xẻ mùi vị ngọt ngào lạnh lẽo trong miệng.
Nghiêm Quân Đường cầm lấy tay nàng,lúc nàng chăm chú uống một hớp.
“Băng lành lạnh, rất ngon có đúng không?” Tiểu Thất Nhi nháy mắt một cái, con ngươi chân thật không nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn giương lên nụ cười ngọt ngào.
Nghiêm Quân Đường thuận theo gật đầu, không nói hắn đã sớm uống qua rất nhiều lần. Băng khối mặc dù trân quý, nhưng Nghiêm phủ cho tới bây giờ không thiếu qua.
Thấy hắn gật đầu, Tiểu Thất Nhi cười càng ngọt hơn.
“Đồ ngốc,chỉ có như vậy mà vui vẻ.” Tim của hắn bởi vì nụ cười của nàng mà mềm mại, uống một ngụm canh hạt sen nữa, rồi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
“A......”
Mùi đàn hương từ miệng, canh hạt sen băng ngọt mượn lấy lời lẽ ở trong miệng quấy phá lật chuyển, khiến cho chất lỏng thuận theo khóe miệng hai người tràn ra.
Đầu lưỡi của Nghiêm Quân Đường cuốn lấy băng khối, ở trong miệng nhỏ ngọt ngào của Tiểu Thất Nhi đùa lấy, đầu lưỡi hai người quấn mút lẫn nhau, băng khối cứng ngắc thấm lạnh lời nói hai người, thuận theo kịch liệt lãm động mà tan chảy.
Cảm giác kích thích lạnh lẽo khi đầu lưỡi quấn vào nhau, miệng nàng có mùi vị mật ong, để hắn mặc sức nếm qua hương vị ngọt ngào thuộc về nàng.
Nhưng mà như vậy còn không đủ, hắn tham lam muốn nhiều hơn, dưới bụng trướng đau làm hắn không thể ngừng động tác.
Rời khỏi đôi môi bạc kích tình, nàng vươn đầu lưỡi màu hồng ra liếm lấy cánh môi bị hắn hôn đến xinh đẹp, con ngươi mọng nước nhìn thẳng hắn.
Lúc nàng chăm chú, cổ của hắn không nhịn được chảy cuồn cuộn, lấy cái chén trên tay nàng, nhìn hai gò bồng đào tuyết trắng no đủ, không nhịn được để chén hơi nghiêng......
“A!” Canh hạt sen lạnh lẽo xối chạy xuống khuôn ngực mịn màng, Tiểu Thất Nhi không nhịn được phản ứng thân thể, nụ hoanhạy cảm nhanh chóng cứng ngắc, ánh sang chiếu vào màu hồng bóng loáng.
“Băng khối......” Một viên băng khối rơi giữa ngực, thuận theo nàng vặn vẹo từ từ chảy xuống từng giọt nước.
Hắn cúi đầu ngậm băng khối,lúc nàng vừa định mở miệng, hắn lại ngậm đầu nụ hoa cứng ngắc, cố ý dùng băng khối và đầu lưỡi lạnh lẽo mút lấy bầu ngực.
“A! Không được......” Vừa nóng vừa lạnh cảm giác này kích thích nàng gấp hai lần, nàng muốn phản kháng,muốn vùng vẫy,cuối cùng lại mềm yếu không có một chút sức lực.
Hắn dùng lực mút lấy nụ hoa cứng ngắc,giao nộp cùng với băng khối trong miệng quấn lấy lấy, ngụm lớn mút lấy nhũ thịt tuyết trắng, nhất nhất đùa bỡn hai bên ngực trắng noãn.
Cho đến băng khối trong miệng tan chảy để hắn liếm mút, hắn mới thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhũ thịt bị hắn nhìn càng sưng đỏ to hơn, trên đầu nụ hoa màu hồng còn dính chất lỏng ướt đó, loáng ra ánh sang dụ người.
Hắn liếm lấy môi, rót thêm chút ít canh hạt sen lạnh ở trên người nàng, cúi đầu liếm mút từng nơi uống lấy chất lỏng ngọt ngào kia.
“A!” Băng nhiệt khoái cảm kích thích làn da tuyết trắng, đầu lưỡi ướt nóng ở trên bụng bằng phẳng đùa lấy, cảm giác thân lưỡi hắn mút lấy rốn khả ái, liếm lấy hương vị ngọt ngào của mật ong.”A a......”
Vừa ngứa vừa tê dại, làm vành mắt của Tiểu Thất Nhi đỏ lên, thịt non hoa huyệt co chặt lấy, không tự chủ được thấm ra chất lỏng ngọt lịm.
“Ẩm ướt như vậy a!” Ngửi lấy hương vị ngọt ngào thuộc về nàng, hắn hé mắt nhìn xài dịch trong suốt theo cánh hoa mềm mại chảy ra, như ẩn như hiện tràn trong suốt nước quang.
“Thật ướt thật là thơm.” Thân lưỡi của hắn liếm lấy cánh hoa ướt đẫm.
“A!” Không chịu nổi hắn liếm láp, nước tiết ra nhiều hơn, thoáng cái đã đem đệm giường phía dưới làm ẩm ướt.
“ Nhiều nước như thế, nàng thật là giống oa nhi......” Khóe môi câu khởi, hắn tà nịnh nhìn nàng, “Không biết là xài dịch của nàng ngọt hay là canh hạt sen ngọt......”
Đang nói, hắn đỉnh khai hai chân của nàng, đem canh hạt sen còn lại trong chén và băng khối toàn bộ đổ xuống hoa huyệt.
“A a......” Thịt non nhạy cảm bị chất lỏng lạnh lẽo kích thích, co rút càng nhanh hơn, chút ít canh hạt sen lạnh lẽo bị cuốn vào hoa huyệt, thoáng cái xài hạch bên trong biến cứng rắn.
“Thật xinh đẹp!” Hắn mê mẩn nhìn thịt non co rút,trên đầu còn có băng khối trong suốt, ở xài dịch như loáng ra tia sáng.
Hắn cúi đầu lấy đầu lưỡi quấn lấy băng khối, dùng hai ngón tay đem cánh hoa ướt đẫm tách ra, lấy đầu lưỡi đem băng khối đẩy vào huyệt mềm co rút.
“A! Không được!” Tiểu Thất Nhi trừng mắt, cảm giác vật lạnh lẽo được đưa vào hoa huyệt, lờ mờ biết đó là cái gì, nàng chặt nắm lấy đệm chăn, khẩn trương kháng cự.