Sau khi xác định ngày cưới, hai nhà Tô Nghiêm hừng hực khí thế chuẩn bị hôn sự, hôn sự khiến cho từ nam đến bắc hai thành quan sát, dù sao là hai phủ lớn có hôn sự, làm chuyển động hai trấn.Mỗi người vừa thấy mặt cũng nhịn không được muốn đàm luận sự kiện này.
Nhưng mà ở Tô phủ xảy ra chuyện lớn ──
Trước hai ngày cưới, Tô Giáng Nhi thừa dịp nửa đêm trốn nhà, còn để lại một phong thư, nói nếu hôn sự không hủy nàng cũng sẽ không về nhà.
Sự kiện này chấn kinh Tô phủ, Tiểu Thất Nhi cũng gấp gáp không biết làm sao, nàng và tiểu thư tình như tỷ muội, tiểu thư bình thường không có ra khỏi nhà.Nếu xảy ra chuyện gì, thì làm thế nào?
Nàng gấp đến độ không biết làm sao, cũng cho là hôn sự nhất định sẽ hủy bỏ, dù sao cô dâu không thấy nha!
Ai biết Tô lão gia vẫn cho hôn sự tiến hành đúng thời hạn, nhưng mà...... Không có cô dâu nha!
Đúng lúc mọi người đối cảm thấy nghi ngờ với quyết định của Tô lão gia, chuyện lớn hơn nửa đã xảy ra ──
Tiểu Thất Nhi đột nhiên được nhà họ Tô thu làm nghĩa nữ, đổi tên gọi là Tô tiểu Thất, hơn nữa đem nàng thay thế tiểu thư cùng với Nghiêm Quân Đường bái đường.
Lúc nghe quyết định này, Tiểu Thất Nhi chỉ ngu ngơ.
Nhưng nàng hoàn toàn không có kháng nghị cơ hội, không giải thích được bị chụp mũ, trở thành Nhị tiểu thư Tô phủ, còn chưa kịp từ sau chấn động trở về, thoáng cái đã đến ngày hôn điển đó.Nàng bị hỉ nương kéo lấy đến nơi nào đó, sững sờ nhìn đường xá, rồi bị đưa vào tân phòng.
Lúc này, nàng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay níu chặt đỏ hồng, thần trí hỗn loạn miễn cưỡng lãnh tĩnh, lúc này mới có thể từ từ suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nàng được lão gia thu làm nghĩa nữ, trở thành nhị tiểu thư nhà họ Tô, còn cùng Nghiêm Quân Đường thành thân, phố xá vừa rồi.Bây giờ nàng đã là thê tử của hắn......
Nàng Tiểu Thất Nhi đã trở thành nương tử của Nghiêm Quân Đường sao?
“Sẽ không.....” giọng nói kinh hô không dám tin từ bên trong hỉ khăn truyền ra, nhưng sự thật xảy ra như thế.Nàng nói không nên lời trong lòng cảm nhận ra sao, nàng xác nhận hắn không vì cưới được tiểu thư mà buông thả khẩu khí, nhưng mà...... Nàng không nghĩ phải gả cho hắn nha!
Nàng chưa gả hắn đã bị bắt nạt thảm như vậy,nếu thật gả cho hắn, nàng nhất định sẽ bị ức hiếp đến chết!
“Nàng không cần!” Tiểu Thất Nhi sợ hãi đứng lên, vội vã lấy hỉ khăn và mũ phượng trên đầu xuống, trừng mắt nhìn cửa phòng đằng trước.Trong lòng chỉ có một câu ── nàng muốn chạy trốn!
Nàng không muốn gả cho Nghiên Quân Đường nha!
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này bị hắn ức hiếp, nàng sẽ chịu đựng đủ mọi lạnh nhạt, hắn thật xấu,thích ức hiếp nàng nhất, chỉ cần nhìn nàng khóc cũng rất cao hứng, từ nhỏ như vậy, hủy nát tất cả!
“Được rồi! Nàng phải trốn!” Chủ ý chính xác, Tiểu Thất Nhi vội vã chạy ra phía cửa, nhưng còn chưa đưa tay mở cửa,liền thấy tấm vải che ngoài cửa mở ra.
“Thế nào? Nàng muốn đi đâu?” Nghiên Quân Đường đứng ở cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiểu Thất Nhi,mặt tân lang như quan ngọc cả người áo đỏ, anh tuấn không ai bì nổi.
Tiểu Thất Nhi vội vã lui phía sau, vừa nhìn thấy hắn, nàng nghĩ đến nàng và hắn đã bái đường, bây giờ nàng là nương tử của hắn, cho dù không như nguyện vọng, nàng vẫn không nhịn được má hồng tim đập, hoảng hốt nhảy loạn lên.
“Thiếp......” Rũ mắt xuống, hai tay nhỏ bé đan chéo, sợ đến nỗi không biết phải nói cái gì.
Nghiêm Quân Đường đạp cửa phòng đi vào, trong lòng biết rõ liếc Tiểu Thất Nhi một cái.”Có phải nàng muốn thừa dịp lúc này không có ai tính chạy trốn?”
Bị nói trung,tim của Tiểu Thất Nhi nhảy thật mạnh,cúi đầu, không dám lên tiếng, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi hắn.”Chàng..... Vì sao muốn kết hôn ta?”
Rõ ràng người hắn muốn kết hôn chính là tiểu thư mà? Nếu tiểu thư đào hôn thì hôn sự đáng lẽ hủy bỏ mới đúng, nhưng hắn lại muốn lấy nàng, vì sao đây?
Khóe môicủa Nghiêm Quân Đường câu khở i nhìn Tiểu Thất Nhi.”Hai nhà Tô Nghiêm tổ chức hôn sự tất cả người trong thành dường như đều biết.Nếu để người ta biết Giáng Nhi đào hôn,hai nhà đều mất mặt.Nhà họ Nghiêm không g thể làm gì khác hơn là tìm biện pháp kiếm người thay thế để gả, ai biết Thế bá lại tuyển thượng nàng, ta cũng vậy không biện pháp.”