Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 67: Chương 67: Tôi mà thoát được ông đừng hòng sống yên ổn




Sau khi ông ta bị Giai Nghiên bắn bị thương ở tay, ông ta cố gắng chịu đau trở về căn hộ của mình. Người đàn ông đau đớn khi được thuộc hạ gắp viên đạn ra

“ Lão đại sao ông không đưa cho chúng tôi đi ám sát thằng nhóc đó lại phải tự mình đi để bị thương nặng như thế này”

Ông ta lạnh nhạt nhìn thuộc hạ đang băng bó vết thương lại cho mình “ Diệt khẩu được nó rồi còn usb lại rơi vào tay con nhóc kia”

“ Lão Đại tính sao? Có cần tôi đi diệt khẩu cô ta luôn không?”

“ Không cần, nó là người của Lục Tử Hàn không được đụng vào nó tôi không biết Lục Tử Hàn nó sẽ làm gì tiếp theo bây giờ khoan hay đụng đến cô ta, đợi khi vết thương tôi lành hẳn trừ khử nó cũng không muộn”

Thuộc hạ của lão ta gật đầu nhìn lấy người đàn ông nhắm mắt khuôn mặt rõ vẻ mệt mỏi dựa trên ghế sofa. Cậu ta cũng không làm phiền đến liền xoay người đóng cửa nhẹ nhàng

[….]

Ngãi Giai đi đến giường liếc mắt nhìn xuống vết thương dưới chân thầm thở dài. Tên kia mà biết cô bị thương chắc chắn đòi đạt vé về đây ngay trong đêm mất. Cô đứng dậy đi đến lấy một chiếc hộp nhỏ trong đó đựng đủ loại thuốc và băng keo cá nhân, cô nhẹ nhàng đổ thuốc vào vết thương rồi tự mình băng lại. Nếu như hôm nay Giai Nghiên không đến cứu cô kịp bây giờ cô đã đoàn tụ với mẹ cô rồi

Suy nghĩ một lúc cô chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay chắc là cả ngày hôm nay làm việc quá sức nên cơ thể đã mệt hết rồi

[…]

“ Tôi đã đưa vợ cậu về nhà an toàn rồi, bên đó cậu ổn chứ?”

“ Giải quyết ổn thoả rồi, ngày mai có thể về cậu đừng nói với cô ấy nhé”

“ À phải rồi ban nãy vợ cậu có đưa cái này cho tôi”

Giai Nghiên trên màn hình điện thoại giơ usb lên cho hắn xem, hắn nhíu mắt nhìn vào usb nhỏ gọn được nằm trong tay hắn

“ Trong đó là thứ gì”

“ Chưa xem thử, để tôi mở lên cho cậu nghe”

Cậu ta đứng dậy đi đến bàn làm việc cầm lấy máy tính trên bàn thuận tiện gấm usb vào trong máy, lập tức trên máy tính hiển thị đoạn ghi âm dài vỏn vẹn 30s. Cậu ta vặn âm thanh to hết mức để hắn ở bên màn hình có thể nghe được nội dung ở bên trong

Giọng người đàn ông van lên “ Tôi đã làm theo những lời ông nói rồi,số tiền còn lại của tôi đâu?”

Người đàn ông lãnh đạm giả vờ như không biết hỏi lại cậu ta “ Số tiền nào? Tôi đã nói tôi sẽ chuyển tiền cho cậu bao giờ nhỉ?”

Cậu ta tức giận đập bàn “ Ông giỡn mặt với tôi hả? Bàn đầu chúng ta đã giao nếu tôi hoàn thành đốt cháy cái công trình đó ông sẽ đưa tiền cho tôi bỏ trốn bây giờ lại muốn lật lọng à?”

Ông ta bật cười thành tiếng “ ha ha, người như cậu lại tin lời tôi nói à? Cậu có thể không làm mà? Cậu thật chất là ham tiền thôi. Bây giờ tôi không có tiền về đi”

Cậu ta thật sự không chịu được nữa liền đập phá đồ vật ở gần đó vì đây là bản ghi âm nên chỉ nghe được âm thanh thuỷ tinh rơi từ đâu xuống tạo lên tiếng thật chối tai

“ Ông không trả tiền thì tôi quậy nát chỗ này” từng cái đồ vật bị cậu ta đập thẳng xuống

Người bên ngoài cửa phòng của lão ta nghe thấy cũng liền vội vã đẩy cửa đi vào. Bốn năm người áo đen túm lấy cổ cậu ta, liên tục đánh vào người đàn ông

Lục Tử Hàn lạnh nhạt nhắm nghiền con mắt, cảm nhận được tiếng đánh và tiếng la hét của người đàn ông đang co ro bị người khác đánh. Hai tay hắn bắt đầu siết chặt ly thuỷ tinh trên tay

Giai Nghiên thấy tình hình không ổn nhanh tay dừng đoạn ghi âm lại

“ Cậu ổn chứ?”

“ Ngay từ đầu tôi đã đoán ra vụ này là do ông ta làm, nhưng tại sao trên móc khoá lại khắc tên V&D”

“ Cậu có muốn nghe tiếp không”

Hắn vẫy vẫy tay ý muốn cậu ta tiếp tục bật đoạn ghi âm đó lên

Cậu ta trừng mắt nhìn ông ta đang tiến gần mình “ Ông mà không xử lý xong dụ này tôi sẽ đi khai với tên Lục Tử Hàn đó là do ông sai tôi phóng hoả công trình”

Ông ta không sợ ngược lại còn lên tiếng mỉa mai “ Đứa tép rêu như mày đòi đấu với tao? Mày có bằng chứ gì tố cáo tao nào? Bây giờ mày đi nói với thằng đó chẳng khác nào tự mình chôn bản thân mình đâu? Đồ Ngu” ông ta đạp thẳng vào lòng ngực của tên đó thật mạnh, cậu ta đau đơn rên rỉ

Ông ta xoay người ra lệnh cho bốn tên đang đứng đó “ Đưa nó ra ngoài xử lý cẩn thận, đừng để nó thoát được nếu không sẽ rắc rối lắm”

“ Vâng thưa lão đại”

Cậu ta bị những tên to cao lôi ra ngoài cũng không quên nhìn lấy ông ta mà mở miệng đe doạ “ Lục Thiên Vũ ông chờ đó, tôi mà thoát được thì ông đừng hòng sống yên ổn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.