Sau đó, Mặc Hinh cùng Tiêu Đình Hạo quay về dinh thự, cô chẳng còn biết bản thân nên nói gì nữa, bây giờ cô nên tức giận vì chồng cô đã phá hoại buổi mua sắm của cô với những người bạn của mình hay nên cảm thấy xấu hổ vì đã đi cùng với người đàn ông khác đây?
Bởi vì chẳng có một lời giải thích hay lời nói, cảm xúc nào mà được phép thể hiện ra ngay khoảng khắc này nên cuối cùng Mặc Hinh cố tình muốn trốn mất. Trong lúc đó, Tiêu Đình Hạo thật ra lại đang tức giận chưa biết nên xử lí Mặc Hinh như thế nào thì đã thấy cô muốn trốn đi:
“Lâm Mặc Hinh! Nếu bây giờ em bước ra khỏi phạm vi này, anh thề sẽ cho em nghỉ một tuần nghỉ ngơi trên giường đó!”
“Anh dám sao?”
“Thử không?”- Tiêu Đình Hạo nhướng mày thách thức
“Anh! Hừ, tôi rất mệt, tôi muốn đi nghỉ thôi mà!”
“Lúc nãy ở bên cạnh Ngô Kình Nghiêm kia tôi không cảm thấy em mệt đến vậy!”
“Ngoại lực tác động cả thôi! Nếu được đứng cạnh người mình muốn đứng cạnh nhất định anh sẽ thấy rất khỏe mạnh, giống như lúc anh ngồi gần cô gái xinh đẹp kia vậy đấy!”
“Em nói... Liên Kiều sao?”- Tiêu Đình Hạo chợt giật mình, anh hiện cũng đã có cảm giác tội lỗi giống Mặc Hinh rồi.
“Liên Kiều? Tên đẹp nhỉ? Cô ta không biết anh là người đã có vợ sao?”
“Hiểu... hiểu lầm cả thôi! Cô ấy chỉ là bạn của anh mà thôi!”
“Là bạn? Không sao, nếu cô ta chưa biết chắc ngày mai tin tức chúng ta là vợ chồng sẽ được phát tán trên mạng và báo chí, cô ta sẽ biết thôi! Ngày mai em có nên mặc đẹp một chút không nhỉ? Dù gì cũng là người được công chúng biết đến mà!”- Mặc Hinh đột nhiên nhắc đến chuyện bọn họ công khai trước nhiều người ra
“Lâm Mặc Hinh! Lúc đó anh không cố ý!”
“Có cố ý hay không thì cũng xong cả rồi! Nếu anh vẫn không muốn công nhận tôi là vợ anh thì anh cứ đi chặn tin lại đi, với tầm ảnh hưởng của anh, chắc chuyện đó cũng không khó gì nhỉ?”
“Anh...”
“Không cần áy náy với tôi, vốn dĩ ai cũng cảm thấy tôi không thích hợp có quan hệ với họ mà! Tôi rất luôn là như vậy mà, tôi chỉ gây phiền phức cho anh thôi! “- nói xong, Mặc Hinh có chút đau lòng bước lên phòng, cuối cùng khuất hẳn sau cánh cửa chỉ để lại Tiêu Đình Hạo mà thôi. Đúng lúc đó điện thoại của anh reo lên:
“A lô!”
“Tiêu Tổng, chúng ta có cần chặn tin lại không ạ?”- bên đầu dây kia là người trợ lí bí mật của Tiêu Đình Hạo, sao khi biết được tin này liền gọi đến hỏi ông chủ của mình, nhưng thâm tâm của anh ta cũng đã biết rõ Tiêu Tổng sẽ kêu chặn
“Cứ để đó đi! Tôi muốn tin tức này nằm ở trang đầu báo và được nhiều biết đến!”
“Sao ạ?”
“Nghe không rõ?”- mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt của Tiêu Tổng mình lúc này nhưng anh ta cũng hiểu rõ, Tiêu Tổng không muốn nhắc lại nữa
“Dạ rõ rồi ạ!”
“Cúp máy đi!”
“Dạ!“...