Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 504: Ai đang uy hiếp
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
-HP đang điều động thêm quân đội ở biên giới Lưu Xà, hơn nữa cũng phái đến hai quản lý của doanh nghiệp, muốn tiếp quản toàn bộ công ty dược Lạc Nguyệt của chúng ta, ra lệnh công ty dược Lạc Nguyệt phải rời khỏi Lưu Xà trong vòng hai mươi tư giờ, nhưng những nhân viên kỹ thuật thì nhất định phải ở lại, bây giờ Phương Nam và tổng giám đốc Úc đang thương lượng với họ.
Hư Nguyệt Hoa lo lắng nói.
Mấy tên này đúng là không nói lý lẽ gì mà? Diệp Mặc thậm chí còn không thể tin nổi những lời Hư Nguyệt Hoa nói.
-Cô nói bọn chúng muốn tiếp quản Lưu Xà, đồng thời còn muốn chiếm công ty của chúng ta, thậm chí còn muốn lấy cả các nhân viên kỹ thuật?
Diệp Mặc dường như không thể tin vào điều này.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu, vừa rồi Lô Lâm đã nói rất rõ như vậy.
Diệp Mặc cười nhạt, nếu như HP chỉ muốn bọn họ rời khỏi Lưu Xà thì còn có thể bỏ qua được, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác. Nhưng không ngờ đến cả công ty và nhân viên bọn chúng cũng muốn tiếp quản, thì đúng là quá bá đạo rồi. Việc này chứng tỏ bọn chúng không công nhận chỗ đứng của công ty dược Lạc Nguyệt trong ngành dược, hay nói cách khác bọn chúng coi công ty dược Lạc Nguyệt không có tư cách là đối thủ của bọn chúng.
-Chuyện này giao cho tôi được rồi, chị Nguyệt Hoa, chị đi bàn với Khinh Tuyết chuyện xây dựng thành phố. Anh Hai đi cùng với em là được rồi.
Diệp Mặc lập tức đứng dậy, trong lòng có chút tức giận, hắn đương nhiên không cho rằng tên HP đó lại bá đạo đến như vậy, lấy chuyện này ra lừa ai được chứ. Chuyện này chỉ giống như của thiên trả địa mà thôi.
Chắc chắn là HP rất thèm muốn công ty dược Lạc Nguyệt, mục đích chính mà bọn chúng quay về Lưu Xà là vì công ty dược Lạc Nguyệt, trước tiên bọn chúng muốn đẩy giá lên thật cao, sau đó đợi công ty dược Lạc Nguyệt hoàn giá. Diệp Mặc phỏng chừng cuối cùng bọn chúng sẽ muốn được chia hoa hồng với công ty dược Lạc Nguyệt, rồi sau đó sẽ đem quân rút khỏi Lưu Xà.
Nhưng bọn chúng đồng ý, không có nghĩa là Diệp Mặc cũng đồng ý. Một khi bọn chúng muốn uy hiếp, thì hắn cũng phải uy hiếp lại chúng.
Thấy Diệp Mặc đi ra ngoài, Hư Nguyệt Hoa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không hiểu Diệp Mặc nhiều bằng Ninh Khinh Tuyết. Nhưng Ninh Khinh Tuyết thì lại hiểu ý của Diệp Mặc, hơn nữa cô cũng biết cách mà Diệp Mặc định làm. Chỉ có điều có những lời cô không thể nói ra. Chỉ đành quay sang Hư Nguyệt Hoa nói:
-Chị Hoa, một khi Diệp Mặc đã muốn chúng ta bàn bạc về chuyện xây dựng thành phố, thì chúng ta nên nghe theo lời anh ấy.
...
Diệp Mặc còn chưa xuống lầu, một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Trong đại sảnh của công ty dược Lạc Nguyệt, người của hai bên đang giằng co nhau. Người của HP không nhiều, chỉ là mười mấy tên lính có trang bị vũ khí, cùng với hai gã giống như là người đại diện đến đàm phán, hoặc cũng có thể là kẻ cầm đầu. Bên Úc Diệu Đồng, ngoại trừ cô và Phương Nam còn có Tàng Gia Nghiêm, Dương Cửu, cùng mười mấy người bảo vệ nữa.
Có một thành viên của đội bảo vệ đang nằm trên mặt đất, Tiểu Hỏa dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mười mấy tên lính cầm súng của HP.
Từ vẻ mặt coi thường của mấy tên lính này cũng đủ biết chúng căn bản là không coi người của công ty dược Lạc Nguyệt ra gì. Cho dù có đánh chết một người, thì cũng chẳng đáng để bọn chúng phải bận tâm.
-Đừng nổ súng
Một tên HP vội vàng khoát tay nói, nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn không để ý gì đến việc bọn chúng đã nổ súng giết chết một người.
Có lẽ trong mắt bọn chúng. Bọn chúng là đại diện của quân đội, cho dù công ty dược Lạc Nguyệt có làm ăn kinh doanh tốt đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một đám con buôn mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là dân thường mà thôi. Bọn chúng uy hiếp những người này, rồi muốn làm gì thì làm. Bắn chết một người cũng chỉ là để uy hiếp mà thôi, cũng không phải là cố ý.
-Chủ tịch Diệp...
-Anh Diệp...
Diệp Mặc vừa đến, Úc Diệu Đồng và Phương Nam cùng với đám người ở đó đều lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt của ai cũng đều rất phẫn nộ, nhưng bọn họ không có súng, chỉ có thể thể hiện sự phẫn nộ trên khuôn mặt. Trong lòng Diệp Mặc cũng rất giận, hắn biết bọn người này đến uy hiếp, sau đó sẽ giành quyền chủ động đàm phán, nhưng không ngờ bọn chúng giám giết người để thị uy.
-Ngài đây chính là chủ tịch Diệp của công ty dược Lạc Nguyệt? Tôi là Mạch Sái, vừa nãy binh lính chúng tôi lạc đạn, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho người bị nạn. Chuyện này tôi thay mặt cho HP gửi lời xin lỗi chân thành đến các vị.
Giọng điệu của người đại diện của HP rất thành khẩn, giống như thật sự là do bất cẩn nên mới để xảy ra chuyện này vậy.
Diệp Mặc cười nhạt trong lòng, hắn biết ngay rằng những kẻ đến hôm nay chắc chắn là muốn uy hiếp, và dò xét công ty dược Lạc Nguyệt. Một khi công ty rơi vào cảnh hoảng loạn, thì bọn chúng sẽ điều binh lính đến để chiếm cứ nơi này, đúng là muốn cướp bằng được công ty dược Lạc Nguyệt rồi đây. Nếu như công ty mà làm rắn, thì bọn chúng sẽ bàn bạc đến việc hợp tác. Cho nên mới giết một người trước, rồi luôn miệng đề cập đến quân đội của HP, kỳ thực là chỉ muốn thể hiện thực lực và quyết tâm của mình mà thôi, tranh thủ thu lợi về phía mình.
Nói trắng ra, bọn chúng không sợ công ty dược Lạc Nguyệt, mà sợ chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến thị trường thế giới.
Vẻ mặt của Diệp Mặc vô cùng bình tĩnh, không phủ định cũng không đồng ý, không hề nói đến chuyện nên hay không nên. Mặc dù có rất nhiều người biết đến chuyện của công ty dược Lạc Nguyệt, biết rằng HP muốn gây áp lực, hơn nữa cho dù bọn chúng có bao vây Diệp Mặc ở đây, thì cũng không còn cách nào khác, dù sao thì bọn chúng cũng là lính chuyên nghiệp được trang bị đầy đủ vũ khí, còn bên này thì không có bất cứ thứ vũ khí gì.
Diệp Mặc không nói gì, Úc Diệu Đồng tức giận nói:
-Bọn chúng không nói lý lẽ gì hết, rõ ràng là cố ý giết người, lại còn nói không cẩn thận nên mới để súng cướp cò. Bọn chúng không chỉ muốn chúng ta rời khỏi Lưu Xà, mà còn muốn chúng ta hai tay dâng công ty dược Lạc Nguyệt cho bọn chúng.
-Tổng giám đốc Úc, Lưu Xà vốn dĩ là của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đóng quân ở đây, thì đương nhiên các cô phải rời đi thôi. Đối với việc binh lính của tôi không cẩn thận để súng cướp cò, tôi đã công khai xin lỗi rồi, thậm chí còn muốn bồi thường.
Mạch Sái chỉ đề cập đến chuyện bồi thường cho người đã chết, chứ không hề đả động gì đến chuyện bồi thường cho những người rời khỏi công ty dược Lạc Nguyệt.
-Tôi nhổ, tôi giết một người của các anh, rồi bồi thường cho các anh chút tiền có được không?
Úc Diệu Đồng vô cùng tức giận, cô cảm thấy kể từ ngày cô rời khỏi xã hội đen đến bây giờ, cô chưa từng tức giận đến như vậy.
Mạch Sái thấy Diệp Mặc không nói câu nào, trong lòng khấp khởi mừng thầm, tên họ Diệp này hóa ra lại là một tên nhát gan, như vậy thì dễ rồi. Bây giờ anh ta nghe thấy Úc Diệp Đồng nói như vậy, liền sầm mặt lại, nói:
-Tổng giám đốc Úc, không thể nói như vậy được, đây là chỗ của chúng tôi, thực tế nếu quân của chúng tôi có giết người ở đây thì cũng không sao, chúng tôi chỉ bồi thường theo tinh thần nhân đạo mà thôi, chứ không phải vì làm sai mà bồi thường, nếu như các cô cứ khăng khăng là chúng tôi làm sai, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Bây giờ bên ngoài Lưu Xà chúng tôi vẫn còn một đội quân nữa, chỉ vì không muốn Lưu Xà rơi vào tình trạng khủng hoảng, nên đội quân đó mới đóng tạm ở bên ngoài mà thôi.
-Anh đang uy hiếp chúng tôi sao?
Úc Diệu Đồng lạnh lùng nói, Diệp Mặc vẫn không nói gì, thì tuyệt đối cô không thể lùi bước được.
-Nếu cô cứ khăng khăng cho là như vậy, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Mạch Sái nói rất trôi chảy, Diệp Mặc quả thực là rất khâm phục khả năng ăn nói của thằng cha này.
Úc Diệu Đồng hừ lạnh một tiếng:
-Lưu Xà là của HP sao? Sao tôi lại nghe nói đây là mảnh đất vô pháp vô chủ nhỉ. Thời đầu Đông Hán đây là nơi sinh sống của một bộ lạc tên Quang Hòa, sau này, vì ở đây đất đai không phì nhiêu màu mỡ, bốn bề đều là núi, lại thiếu nguồn nước, nên những người sống ở đây đều dần dần chuyển đi, cho đến khoảng một trăm năm nay, kẻ tội phạm của HP mới đào tẩu đến đây, tập hợp một đám thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa, bắt đầu cướp bóc, dần dần mới hình thành nên trại Lưu Xà. Chắc các anh cũng sẽ nói đây là địa bàn của các anh, vì đám thổ phỉ đó là người của các anh đúng không.
-Cô cả vú lấp miệng em.
Mạch Sái rõ ràng là không hiểu về những chuyện này, thậm chí giận đến mức không thể nói chuyện được, mấy tên lính đứng sau anh ta nắm chặt súng trong tay.
Ánh mắt Diệp Mặc sáng lên, không ngờ lại có chuyện như vậy, sao Úc Diệu Đồng không nói sớm? Nhưng Diệp Mặc cũng bắt đầu hiểu ra rồi. Không phải là Úc Diệu Đồng không nói, mà là vì chuyện của đám thổ phỉ đó nên mới cho rằng nơi này là của HP. Hay nói cách khác nếu như không phải vì công ty dược Lạc Nguyệt làm ăn phát đạt, thì sẽ không có người nào thèm để ý đến nơi khỉ ho cò gáy này.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức nói:
-Chị Úc ở lại đây, những người khác lui xuống hết đi.
Tuy rằng không biết Diệp Mặc định làm gì, nhưng mọi người đều lui hết ra ngoài.
Diệp Mặc thấy tất cả mọi người đều đã lui hết ra ngoài, lúc này mới bắt đầu cất tiếng đe dọa Mạch Sái:
-Không ngờ mày dám đến địa bàn của tao giết người, mày dám làm vậy chứ gì.
Mạch Sái nhếch miệng cười nhạt, còn chưa kịp cất tiếng, thì thấy trong tay Diệp Mặc xuất ra hơn mười tia sáng, lóe lên rồi vụt tắt.
-Bộ kim châm này theo tao cũng đã lâu, bây giờ cho bọn rác rýởi chúng mày thýởng thức. Ðem quân ðội ðến ðể uy hiếp tao ý, HP khốn khiếp của chúng mày vẫn chýa ðủ tý cách ðâu.
Giọng điệu của Diệp Mặc lạnh lùng, nếu như không phải vì sợ địa bàn của mình bị vấy bẩn bởi mấy tên khốn khiếp này, thì hắn đã dùng tới đao rồi.
Bụp...
Sau khi Diệp Mặc cất lời, những tiếng ngã gục liên tiếp vang lên.
Mạch Sái ngơ ngác nhìn mười hai tên lính đứng sau, đôi mắt đỏ ngầu, không ngờ trong nháy mắt những tên này đã bị chủ tịch Diệp đứng trước mặt giết chết.
Điên rồi, người này điên mất rồi, Mạch Sái cho rằng Diệp Mặc điên mất rồi. Không ngờ hắn lại giám giết mười mấy binh lính của quốc gia y, chẳng khác gì khai chiến với nước HP. Anh ta nhất thời không thể hiểu được, Diệp Mặc làm thế nào có thể giết được đám người này, hay nói cách khác là không thể nào tưởng tượng được.
-Anh...
Mạch Sái thất thần chỉ vào Diệp Mặc, không biết nên nói gì nữa.
Diệp Mặc ngồi xuống, rồi lại rút một cây kim nữa ra, dường như muốn nhắm vào tên trợ lý đang đứng sau anh ta.
-Tao làm sao? Tao giữ lại mạng ày, quay về nói cho chủ của bọn mày biết, tối nay tao sẽ đến thăm bọn chúng, nếu như nội trong vòng hai tư giờ mà chúng mày không rút khỏi đây, thì sẽ giống như mấy cái xác này đấy. Cút!
Diệp Mặc rất khinh thường bọn chỉ biết giễu võ dương oai ức hiếp kẻ yếu, hắn biết Mạch Sái đến để dọa công ty dược Lạc Nguyệt, nếu như là một công ty bình thường, thì làm sao giám chống lại một quốc gia, cho dù có là một quốc gia nhỏ đi chăng nữa. Bị bọn chúng uy hiếp như vậy, nhất định sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo thôi.
Diệp Mặc cảm thấy thế giới này nếu như không phải anh giết tôi, thì sẽ là tôi giết anh, bạn lùi một bước, người ép bạn sẽ tiến một bước. Nếu như mấy tên lính của HP không giết người, chỉ đến uy hiếp thôi, thì chắc Diệp Mặc cũng chỉ đánh cho đám người này tàn phế là cùng, nhưng một khi bọn chúng đã giết người rồi, thì hắn cũng không khách khí nữa.
-Anh Hai, đợi sau khi Mạch Sái rời khỏi đây, để hắn mang mấy cái xác HP rác rưởi này về, hai chân, hai tay hai chân của Mạch Sái nhất định phải đánh cho gãy mới được.
Diệp Mặc không thèm để ý đến Mạch Sái đang đứng ngây ngây dại dại một chỗ, quay sang nói với Hứa Bình.