Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 848: Bạo nguyên đan.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Thấy Diệp Mặc như không có chuyện gì chào hỏi với cô, Liễu Chân Nguyệt kéo Diệp Mặc, kéo hắn đến một ngõ ngách nhỏ, nhìn xung quanh không có ai, lúc này mới áy náy nói với Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, ngày trước tôi gọi anh đi dãy núi Vạn Dược, là tôi đã làm liên lụy đến anh, xin lỗi.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Chuyện cũng đã qua rồi, không cần nhắc đến nữa.
Liễu Chân Nguyệt lại càng áy náy nói:
- Cái mà tôi nói không phải chuyện Đồng Tranh Húc, mà là anh trai của Lý Bách Sâm là Lý Bách Lâm. Ngày trước sau khi anh ta đi điều tra hiện trường Lý Bách Lâm bị giết, điều tra ra vết tích cuả Đồng Tranh Húc. Sau khi anh ta hỏi tôi và Tương Dị, liền biết được anh có thể là đi tìm Đồng Tranh Húc rồi, cho nên anh ta bắt đầu nghi ngờ anh, sau đó còn liên lụy đến vợ và em gái của anh. Cho nên, anh nên đi nhanh đi…
Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra, hắn nói Lý Bách Sâm sao lại biết được là hắn giết người, hóa ra vấn đề là ở đây.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, chuyện này căn bản cũng không trách ba người Liễu Chân Nguyệt được, dựa vào tu vi của Lý Bách Sâm, mấy người Liễu Chân Nguyệt chỉ là tu sĩ luyện khí thì không dám giấu diếm gì với gã.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi cũng không trách chị được, không ngờ Lý Bách Sâm lại là một tu sĩ Trúc Cơ. Hơn nữa tôi cũng phải đi rồi, sau này có duyên thì sẽ gặp lại.
Liễu Chân Nguyệt nghe xong câu nói của Diệp Mặc lại có chút sửng sốt, Diệp Mặc phải đi cô không ngạc nhiên. Cái mà cô ngạc nhiên chính là Diệp Mặc không hỏi cô về vợ và em gái hắn, cô còn đang định nói cho Diệp Mặc biết vợ và em gái của hắn đang bị Lý Bách Sâm giam lỏng. Sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói phải đi, cô cũng không hỏi thêm gì. Nếu như Diệp Mặc không muốn quản bọn họ, chính mình hỏi đến chẳng phải là khiến Diệp Mặc mất mặt hay sao?
Tuy nhiên cái khiến Liễu Chân Nguyệt kỳ quái chính là, Diệp Mặc tại sao còn có thể điềm tĩnh đứng trong Nhiệm Vụ Đường này được. Theo lý mà nói hắn chỉ cần vừa về đến nơi sẽ bị rơi vào tay của Lý Bách Sâm.
- Diệp sư huynh, anh phải bảo trọng đấy, tôi tìm thấy một gốc “Bạo linh thảo” muốn đi đổi lấy điểm tích lũy, không nhiều lời với anh nữa, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Bất luận người của Lý Bách Sâm tại sao lại chưa tìm đến, Liễu Chân Nguyệt cũng không dám nói quá nhiều với Diệp Mặc, chỉ vội vàng nói mấy câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Cô sở dĩ kéo Diệp Mặc sang một bên, là để yên tâm một chút, dù sao Diệp Mặc cũng đã từng cứu cô. Nếu như không gặp Diệp Mặc thì thôi, nhưng gặp rồi, nếu cô không đem chuyện của Lý Bách Sâm nói cho Diệp Mặc biết, cô sẽ không yên tâm.
Diệp Mặc vừa định gật đầu lại nghe thấy Liễu Chân Nguyệt nói đến “Bạo linh thảo” lại vội vàng thêm một câu:
- Liễu sư tỷ, vừa nãy chị nói vừa tìm được một gốc “Bạo linh thảo” sao?
- Đúng vậy? Sao thế Diệp sư huynh?
Liễu Chân Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Diệp Mặc lập tức nói:
- Sư tỷ, “Bạo linh thảo” bây giờ đối với tôi rất quan trọng, có thể đưa cho tôi được không, bao nhiêu linh thạch tôi sẽ trả cho chị.
- Anh muốn “Bạo linh thảo”?
Liễu Chân Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng lập tức lại lấy ra một gốc “Bạo linh thảo” trong túi trữ vật của mình ra đưa cho Diệp Mặc nói:
- Nếu như Diệp sư huynh đang cần, vậy thì cho anh đấy. Về chuyện linh thạch, không cần phải tính đến. Ngày trước Diệp sư huynh đã từng cứu tôi một mạng, tôi vẫn còn áy náy trong lòng, gốc linh thảo này cũng chẳng là vật quý giá gì, tặng cho anh là được rồi.
Liễu Chân Nguyệt đương nhiên biết Diệp Mặc không phải là một tu sĩ có nhiều tiền, một là vì Diệp Mặc vừa mới vào Chính Nguyên kiếm phái, còn cái nữa đương nhiên là Diệp Mặc đến cả nhiệm vụ “Thái kim liên hoa” cũng có thể đi làm, nếu như hắn là tu sĩ có tiền, nhiệm vụ như này chắc sẽ không nhận. Loại nhiệm vụ này thù lao thấp, hơn nữa tính nguy hiểm lại rất cao.
Mặc dù biết Diệp Mặc không có tiền, nhưng Liễu Thực Nguyệt vẫn đưa “Bạo linh thảo” cho Diệp Mặc, cô không cần linh thạch của Diệp Mặc. Diệp Mặc đã từng cứu cô một mạng, mặc dù “Bạo linh thảo” đổi cũng được không ít điểm, nhưng cho Diệp Mặc để báo đáp ơn cứu mạng cũng là nên.
Diệp Mặc nhận lấy “Bạo linh thảo” từ Liễu Chân Nguyệt, trong lòng vô cùng sung sướng. Mặc dù không lấy được “Mính nguyên đan”, nhưng lại lấy được một gốc “Bạo linh thảo”.
“Bạo linh thảo” thuộc linh thảo cấp ba, đối với một tu sĩ luyện khí kỳ mà nói, loại này đã thuộc loại dược liệu cao cấp rồi. Tác dụng lớn nhất của “Bạo linh thảo” là chế luyện ra “Bạo nguyên đan”, “Bạo nguyên đan” là một loại đan dược có tác dụng phụ rất lớn, thuộc vào hàng linh dược tam phẩm. Sau khi ăn xong “Bạo nguyên đan”, sức mạnh trong vòng một canh giờ có thể tăng vọt vài cấp nhỏ.
Nhưng di chứng sau khi ăn xong “Bạo nguyên đan”, chân nguyên trong cơ thể sẽ trở nên không tinh khiết, cần luyện hóa tạp chất trong đó, hơn nữa còn có kỳ suy yếu đến mấy canh giờ, thậm chí còn khiến cho người ra xảy ra kích động.
“Bạo linh thảo” lại chỉ giới hạn trong tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa luyện chế còn khó khăn hơn nhiều so với “Trúc Cơ đan”. Diệp Mặc không lấy được “Mính nguyên đan”, nhưng lấy được một gốc “Bạo linh thảo” cũng không tệ, bởi vì hắn có thể luyện chế ra “Bạo nguyên đan”.
Về phần tác dụng phụ, Diệp Mặc cũng không lo lắng. Cho dù là tính kích động, hắn có Tống Ánh Trúc ở bên cạnh, có thể nói hắn không thèm để ý chút nào.
- Tôi đi đây, Diệp sư huynh bảo trọng.
Liễu Chân Nguyên nói xong câu này, cúi đầu nhanh chân rời khỏi.
Diệp Mặc giơ tay ra kéo Liễu Chân Nguyệt lại:
- Đợi một chút, cái này cho chị.
Diệp Mặc lấy ra một lọ sứ đưa cho Liễu Chân Nguyệt:
- Đan dược này rất quý báu, chị đến chỗ nào không có người thì hãy mở ra xem. Được rồi, hôm nay cảm ơn chị, tạm biệt.
Nói xong Diệp Mặc chủ động rời khỏi Liễu Chân Nguyệt, hắn hiểu được tâm tình của Liễu Chân Nguyệt. Liễu Chân Nguyệt có thể kéo hắn ra một chỗ nói với hắn những chuyện này, điều này chứng minh cô ta là một người lương thiên, chỉ là một viên “Trúc Cơ đan” Diệp Mặc cũng không để ý .
Liều Chân Nguyệt nhìn bóng dáng Diệp Mặc rời khỏi, thầm thở dài một hơi, cô không giúp được Diệp Mặc gì cả. Cô cũng biết Diệp Mặc muốn “Bạo linh thảo” là để làm gìnhưng cô hiểu, Diệp Mặc như vậy là lãng phí. Trước tiên không nói đến chuyện hắn có thể mời được người luyện chế “Bạo nguyên đan” được hay không, cho dù hắn mời được người luyện chế ra “Bạo nguyên đan”, đối mặt với Lý Bách Sâm giả đan cảnh giới, cũng là bị giết chết trong nháy mắt.
Cô chỉ hi vọng Diệp Mặc sớm có thể rời khỏi Chính Nguyên kiếm phái, đừng bị Lý Bách Sâm ngăn lại.
Về phần Diệp Mặc cho cô đan dược, cô thực cũng không để ý. Một tu sĩ luyện khí tầng thứ tám, lại là một tu sĩ nghèo, hắn có thể ình đan dược gì? Liễu Chân Nguyệt thậm chí đến mở cũng không mở ra, đã ném cái lọ sứ của Diệp Mặc cho vào túi trữ vật.
…
- Hai vị sư muội, chúng tôi đúng lúc cùng đường đến Tích Thành, các cô nhận nhiệm vụ đúng vào nhiệm vụ của Tích Thành, hay là chúng ta cùng nhau đi làm nhiệm vụ này đi. Hai người các cô dù sao cũng không đủ, hai bị sư muội thấy thế nào?
Khi Diệp Mặc đi đến đại sảnh của Nhiệm Vụ Đường, một gã luyện khí tầng thứ tám mắt sâu hoắm ngăn Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc lại yêu cầu cùng đi làm nhiệm vụ, mà bên cạnh gã còn một tên tu sĩ mặt trắng nữa.
- Xin lỗi, chúng tôi đã đủ người rồi.
Diệp Lăng lập tức trả lời, và bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Anh trai Diệp Mặc không có ở đây, cô quả thực không tự tin chút nào
- Cút ngay.
Diệp Mặc bước lên trước, tức giận quát lớn, hắn cảm thấy chuyện mang Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đi cùng thật sáng suốt. Đồng thời trong lòng hắn cũng nhớ đến mấy người Lạc Ảnh, không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi.
Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc thấy Diệp Mặc bước đến, lập tức vui sướng chạy đến bên cạnh Diệp Mặc.
Gã tu sĩ mắt sâu hoắm kia nghe thấy có người quát gã cút đi, lập tức tức giận, nhưng khi gã quay đầu lại nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức nuốt những lời định nói xuống cổ họng. Gã hoàn toàn không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mặc dù Diệp Mặc không phát ra khí thế của mình, nhưng gã cảm giác được tu vi của Diệp Mặc cao hơn gã. Gã đã là luyện khí tầng thứ tám rồi, tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn gã, vậy thì trừ luyện khí viên mãn ra, cũng chỉ có Trúc Cơ mà thôi.
Một tên tu sĩ mặt trắng khác tu vi mới chỉ luyện khí tầng thứ bảy, đồng bọn của mình nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, y lại càng nhìn không ra. Y cũng thấy Diệp Mặc không phải đơn giản, y tiện tay kéo đồng bọn của mình ra, hai người không nói một câu gì, quay người đi mất.
- Anh, em nhất định phải đẩy nhanh tu luyện, em phát hiện ra ở đây, tu vi thấp làm gì cũng không xong.
Diệp Lăng nhìn hai tên tu sĩ không nói năng gì, mặt mày xám xịt bỏ đi, càng kiên quyết tu luyện.
Diệp Mặc gật gật đầu, kéo Diệp Lăng nói:
- Tu luyện đương nhiên phải khẩn trương, nhưng dục tốc bất đạt, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, muốn trong một đêm đã thành tu sĩ Hóa Chân là vọng tưởng, chuyện của anh đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi. Đúng rồi, nhiệm vụ thế nào rồi.
Tống Ánh Trúc đưa tấm bài nhiệm vụ cho Diệp Mặc nói:
- Nhận được nhiệm vụ Tích Thành, ba đến bốn người, chúng ta vừa đủ ba người.
Khi ba người trở về chỗ ở của Diệp Mặc, phát hiện ra nơi này đến một người giám sát cũng không có.
Diệp Mặc dẫn hai người vào phòng rồi nói:
- Anh muốn luyện chế ra một đan dược, đợi sau khi anh luyện chế xong, sẽ cùng các em đến Yến Viên một chuyến để đón Ngân Tử.
Tống Ánh Trúc do dự một lát rồi nói:
- Hay là em và Diệp Lăng đi đón Ngân Tử về trước, như này sẽ tiết kiệm được chút thời gian.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Ngày trước khi sư phụ của các em là Ngu Vũ Thiên nhận các em làm đệ tử đã nói, không được để các em tùy ý ra ngoài, nhưng sao các em lại tùy tiện ra ngoài được thế? Nếu như anh không nghĩ nhầm, chắc là một người nào đó ở Yến Viên đã mở cửa cho các em rồi
Tống Ánh Trúc hơi sửng sốt, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, sau khi sư phụ đi rồi, đại sư tỷ tiếp quản Yến Viên Phong, đại sư tỷ rất tốt với bọn em. Hơn nữa em và Diệp Lăng rất nhớ anh, cho nên muốn ra ngoài thăm anh, đại sư tỷ căn bản cũng không từ chối, nên cho chúng em ra ngoài, chuyện này sao anh lại biết được?
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Nếu anh cũng khờ khạo như em, sớm đã bị người khác ăn cả da lẫn xương rồi. Nếu như anh đoán không nhầm, đại sư tỷ kia của các em đã cấu kết với Lý Bách Sâm rồi. Nếu như em và Diệp Lăng cứ ở trong Yến Viên Phong mà không ra ngoài, cho dù Lý Bách Sâm muốn giết các em, cũng không thể làm được, anh nghĩ gã vẫn không dám xông vào Yến Viên bắt người. Nhưng vào lúc này thì bọn em lại ra ngoài.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng nghe xong Diệp Mặc nói, một lúc lâu sau không nói gì, các cô không nghĩ đến bình thường đại sư tỷ hòa nhã dễ gần như vậy, không ngờ lại nham hiểm như thế.
- Khó trách?
Diệp Lăng dường như nghĩ ra cái gì đó, nhưng cô chỉ lắc lắc đầu mà không nói gì, hiển nhiên là có chút thất vọng.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Không nên suy nghĩ nhiều, anh muốn luyện đan, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đón Ngân Tử.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng thấy Diệp Mặc bắt đầu luyện đan, hai người không dám quấy rầy Diệp Mặc, cũng bắt đầu vừa tu luyện, vừa hộ pháp Diệp Mặc.
Diệt Hồng Trần