Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 828: Biến cố tại Tinh Gia Sơn.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Nhiếp Song Song tới cứu hắn, đi tìm hắn là vì ở trong lòng cô chỉ có hắn là người bạn duy nhất. Nhưng đối với Diệp Mặc, Nhiếp Song Song nhiều nhất chỉ là một người quen biết mà thôi. Sau khi biết được cô mở một quầy rượu ở Yến Kinh, từ đó ấn tượng về cô mới thay đổi một ít.
- Diệp đại ca, anh có thể cứu em … em rất vui … Khụ khụ … Từ khi tôi biết anh không thích tôi giết người … từ lúc đó tôi chưa từng giết thêm một ai … Khụ khụ …
Nhiếp Song Song cảm giác được hàn khí bắt đầu xâm lấn đan điền của mình, cô biết nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ không gắng gượng được bao lâu.
Nhưng có thể chết cùng một chỗ với Diệp Mặc, cô phát hiện mình cũng không có quá nhiều tiếc nuối. Có một lần, cô gặp mấy tên côn đồ đùa giỡn mình, vài người còn chuẩn bị hủy hoại cô. Nếu là Nhiếp Song Song lúc trước, cô sẽ không do dự lựa chọn giết hết bọn chúng. Nhưng cô cuối cùng bỏ qua ý định đó, chỉ dạy dỗ mấy tên cặn bã kia một trận, chủ yếu là vì Diệp Mặc.
Nhiếp Song Song đương nhiên không biết, nếu như Diệp Mặc gặp phải tình huống đó, sớm đã động thủ giết sạch bọn chúng.
- Thật xin lỗi.
Diệp Mặc lại nói câu xin lỗi nữa, nhưng ý nghĩa của ba chữ kia chỉ có mình hắn biết.
Nhiếp Song Song bỗng nở nụ cười thản nhiên, nụ cười đơn thuần kết hợp với trang phục cũ kỹ bình thường của cô, lộ ra vẻ thánh khiết vô cùng. Cô trợn tròn mắt nhìn Diệp Mặc, giọng run run nói:
- Diệp đại ca, em nói rồi, là em tự nguyện, anh không cần nói lời xin lỗi.
Diệp Mặc ngẩng đầu, hổ thẹn nhìn Nhiếp Song Song nói:
- Song Song, tôi sở dĩ nói xin lỗi là vì lúc trước tôi mặc dù cứu cô hai lần, đều là tiện tay, không có chủ ý đi cứu cô. Tôi … tôi khi đó cũng chưa từng xem cô là bạn bè.
Mặc dù biết Nhiếp Song Song nhất định sẽ rất thất vọng, nhưng Diệp Mặc vẫn lựa chọn nói thật, hắn muốn cho Nhiếp Song Song hiểu được, từ nay về sau, Nhiếp Song Song chính là bạn bè của Diệp Mặc.
Ngoài dự liệu của Diệp Mặc, Nhiếp Song Song vẫn điềm tĩnh nhìn Diệp Mặc, nói:
- Diệp đại ca … em biết … khi đó trong lòng anh đã coi em … là bạn bè … ở cùng với anh …em sẽ không có cảm giác cô đơn.
Thanh âm của Nhiếp Song Song ngày càng bé dần, cuối cùng hoàn toàn không nghe được nữa. Ngay cả mi mắt của cô cũng khép lại, có lẽ chính cô cũng không nghĩ tới lần này gặp Diệp Mặc chính là lần cuối cùng. Cho dù Diệp Mặc chính miệng nói ra, cô vẫn tin rằng Diệp Mặc vì coi mình là bạn bè nên mới cứu mình hai lần. Hoặc là nói, cô bắt buộc mình tin điều đó.
Bên tai Diệp Mặc dường như vẫn quanh quẩn thanh âm của cô, nhưng Diệp Mặc biết rằng, chân khí vận chuyển của Nhiếp Song Song đã hoàn toàn biến mất, hơi thở của cô đã hoàn hoàn dừng lại.
Nhìn Nhiếp Song Song yên lặng tựa vào mình, không bao giờ … tỉnh lại nữa, Diệp Mặc bỗng nhiên thấy thân mình run rẩy. Nhưng không phải vì hắn rét lạnh. Hắn không chuẩn bị mọi thứ thật tốt, khiến ột cô gái vì hắn mà chết, hắn hoàn toàn không thể ngăn chặn sự cuồng bạo trong nội tâm.
- A …
Diệp Mặc bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, hắn bắt đầu thiêu đốt tinh huyết của mình. Hắn biết, khi quá trình thiêu đốt tinh huyết kết thúc thì hắn sẽ kéo ngắn khoảng cách với cái chết. Nhưng cho dù hắn muốn chết, cũng phải giúp Nhiếp Song Song xây một chỗ an nghỉ đẹp, chính là muốn cho cô biết, hắn sẽ là người bạn của cô, không khiến cô phải cô đơn nữa.
Oong …
Sau khi thiêu đốt tinh huyết, quả trứng lớn trong tay Diệp Mặc nhanh chóng xoay tròn. Thời điểm Diệp Mặc phun ra một ngụm máu, hắn bỗng nhiên cảm thấy chấn động, chấm tròn màu vàng phía trên đan điền của hắn cũng bắt đầu xoay tròn.
Thế Giới từ trang giấy vàng cử động? Diệp Mặc không rõ tại sao lúc này Thế Giới trang vàng lại cử động.
Nhưng hàn băng do hắn phát ra ngày càng nghiêm trọng, thậm chí tạo thành một luồng khí lạnh làm cho người khác cho dù chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm giác được sự lạnh lẽo trong đó. Mà luồng khí lạnh đó lại từ trong tay Diệp Mặc chạy tới Thế Giới trang vàng trong đan điền của Diệp Mặc, cuối cùng tạo thành thế cân bằng.
Diệp Mặc vẫn không thể nào khống chế được hai quả trứng khủng kia, cũng không khống chế được Thế Giới trang vàng, hắn chỉ có thể thông qua tinh thần để cảm thụ dòng khí lạnh đang không ngừng tiến vào Thế Giới trang vàng.
Oanh …
Diệp Mặc cảm giác trong đầu chấn động, khi hắn mở mắt ra, thì phát hiện hắn đã tiến vào bên trong Thế Giới trang vàng, mà quả trứng khủng trong tay vẫn duy trì trạng thái băng hàn.
Nhiếp Song Song vẫn tựa vào hắn, cùng đi vào Thế Giới trang vàng. Chỉ là, tay của Nhiếp Song Song đã rời khỏi quả trứng.
Đây là lần thứ hai Diệp Mặc đi vào Thế Giới trang vàngtrước khi đạt tới Trúc Cơ. Diệp Mặc biết, hắn có thể đi vào nơi này rất có khả năng liên quan tới việc bản thân muốn chết nên thiêu đốt tinh huyết. Thế Giới trang vàng này, tựa hồ thời điểm mình phải chết, sẽ ra ngoài chống đỡ cho chủ, đưa hắn vào Thế Giới trang vàng.
Vừa nghĩ tới quả trứng khiền cho Nhiếp Song Song thế này, Diệp Mặc trong lòng rất hận. Hơn nữa, vào lúc này, quả trứng vẫn duy trì liên lạc với Thế Giới trang vàng, chỉ thông qua kinh mạch của hắn mà thôi.
Ta muốn luyện hóa ngươi, khi luồng khí lạnh băng hàn thông qua cơ thể Diệp Mặc chảy vào Thế Giới trang vàng, Diệp Mặc không chút do dự rút lấy một tia trong đó, bắt đầu luyện hóa.
…
Mấy người Lạc Ảnh cùng Ninh Khinh Tuyết đã ở Tiểu Thế Giới hơn một tháng, các cô lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ nơi này. Hơn nữa cũng biết được những gì Diệp Mặc đã làm ở Tiểu Thế Giới, so với sự tích nhiệt huyết cùng sự tung hoành vô địch của Diệp Mặc ở Tiểu Thế Giới thì mấy người phụ nữ càng để ý tới Mục Tiểu Vận hơn, muốn biết cô ta rốt cuộc là người phụ nữ thế nào.
Nhưng các cô tìm kiếm đã hơn một tháng, thông qua “Thần Thương Hội” tuyên bố vô số manh mối, nhưng cũng không nghe được tin tức nào về Diệp Mặc. Hơn nữa, các cô từ trong miệng của Vân Tử Y biết được, Diệp Mặc sau khi hỏi mượn cô ấy toàn bộ sách về trận pháp thì mất tích. Đây đều là chuyện mấy năm trước, nói cách khác, Diệp Mặc mất tích đã nhiều năm.
Lúc này, các cô cũng chỉ có thể ở Đàn Thành ban bố tin tức, sau đó ở lại Đàn Thành chờ Diệp Mặc trở về. Sau khi Vân Tử Y biết mấy người phụ nữ này là người thân của Diệp Mặc, liền cố ý kết giao, không dám thất lễ chút nào. Nhưng trong lòng cô liền hiểu được, tại sao Diệp Mặc không hề động tâm trước sắc đẹp của mình, hai người vợ của Diệp Mặc tùy tiện chọn ra một người so với cô đều ưu tú hơn nhiều.
Cho dù là Đường Bắc Vi cô em gái của Diệp Mặc, so với hai người chị dâu cũng không kém. Hơn nữa, trong lòng Vân Tử Y rõ ràng, Đường Bắc Vi họ Đường, Diệp Mặc họ Mặc, cô ấy nếu như là em gái ruột của Diệp Mặc mới là chuyện lạ. Điều duy nhất khiến cho Vân Tử Y có được sự an ủi chính là so sánh với Lạc Phi, cô tựa hồ đẹp hơn một chút.
- Chị Lạc Ảnh, chị Khinh Tuyết, hai người nói xem, liệu khi chúng ta tiến vào trong thì anh trai của em đã đi ra rồi không?
Đường Bắc Vi đã nhiều năm không gặp Diệp Mặc, trong lòng rất nhớ Diệp Mặc. Trong lòng rất vội vã muốn tìm được anh trai của mình, so với hai người chị dâu không ít hơn là bao.
Vân Tử Y lại lắc đầu, ngắt lời, nói:
- Chắc không, Diệp đại ca mất tích đã mấy năm rồi, nếu như hắn trở lại, nhất định sẽ đi tìm mọi người. Nếu hắn không tới tìm mọi người, chứng tỏ hắn chưa trở lại.
Khi mọi người đang đồng ý với lời nói của Vân Tử Y, thì lão quan gia Vân Đồng của Tử Y vội vàng đi tới nơi mọi người đang nói chuyện phiếm, lấy ra một cái lạp hoàn nhỏ đưa cho Vân Tử Y.
Vân Tử Y mở lạp hoàn ra, rút ra một tấm vải mịn, sau khi xem xong lập tức đứng lên.
- Có chuyện gì vậy chị Tử Y?
Đường Bắc Vi nhỏ tuổi nhất, thấy như vậy liền hỏi, cô hy vọng Vân Tử Y nói rằng đồ vật này có quan hệ với anh trai.
- Có người ở Tinh Gia Sơn phát hiện một thượng cổ động phủ, sau khi khai mở động phủ, bên trong lại có một Truyền Tống Trận. Hơn nữa Truyền Tống Trận cũng đã khai mở.
Vân Tử Y vội vàng nói.
Lạc Ảnh kinh ngạc nhìn Vân Tử Y, nói:
- Cô biết Truyền Tống Trận.
Truyền Tống Trận là vật của Tu Chân Giới, Vân Tử Y ở Tiểu Thế Giới, nhiều nhất chỉ là người tu luyện cổ võ mà thôi, cô ấy sao có thể biết Truyền Tống Trận.
Vân Tử Y gật đầu nói:
- Đúng vậy, ban đầu nhà tôi có một Truyền Tống Trận thông được ra ngoài, nhưng sau khi xảy ra vụ nổ, cha tôi liền thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi đây, tới giờ vẫn chưa về.
Ninh Khinh Tuyết nghe xong lời của Vân Tử Y, liền nói:
- Tử Y, cô nói Truyền Tống Trận kia có thể thông ra ngoài?
Vân Tử Y gật đầu nói:
- Đúng vậy, có thể thông ra ngoài.
Vân Tử Y vừa nói xong, Đường Bắc Vi liền vội vàng nói:
- Vậy chúng ta mau tới xem một chút, nói không chừng anh trai thật sự đi ra ngoài từ Truyền Tống Trận kia.
Thấy bốn người Lạc Ảnh vội vã đi ra ngoài, Vân Tử Y vội vàng kêu lên:
- Chờ tôi với.
Khi Vân Tử Y bị Đường Bắc Vi kéo lên đứng trên phi kiếm bay đi, cô liền biết được, tất cả bốn người này quả nhiên đều có thể bay. Mặc dù Vân Tử Y kích động có suy nghĩ muốn học loại phi hành thuật này, nhưng cô biết như vậy thật quá mức đường đột.
Một canh giờ sau, mấy người đã tới Tinh Gia Sơn, phát hiện nơi này có rất nhiều người, nhưng chỉ có một số ít người muốn thông qua Truyền Tống Trận . Bởi vì mặc dù có một vài người đoán rằng đây có thể là một Truyền Tống Trận, nhưng đều không biết Truyền Tống Trận này thông tới nơi nào.
- Cơ Mi, cô ở đây sao, sao không thấy anh Diệp đâu?
Một người đàn ông áo lam đi tới cạnh Truyền Tống Trận, đi tới bên cạnh một cô gái xinh đẹp, ôm quyền hỏi một câu.
Lông mày Cơ Mi nhướn lên, nhưng khi nhìn rõ người tới, lập tức nhận ra người này là Phó Vũ, lúc trước cùng với Diệp Mặc đã từng cứu cô, cho nên lập tức đáp lễ, nói:
- Thì ra là Phó đại ca, Diệp đại ca có nhiều chuyện phải làm, nên đã rời đi một mình.
- Hóa ra là như vậy.
Người áo lam cau mày trả lời một câu, trong lòng lại có chút ngờ vực, Cơ Mi là nữ tỳ của Diệp Mặc, sao cô ta có thể ở Tinh Gia Sơn được?
- Vị đại ca này, xin hỏi người mà ngươi gọi là Diệp ca đó tên gọi là gì?
Đường Bắc Vi lỗ tai rất thính, lời nói của Phó Vũ, cô lập tức liền nghe được, hơn nữa còn đi tới hỏi.
Nhìn thấy người tới là một vài cô gái xinh đẹp, Phi Vũ vội vàng nho nhã ôm quyền nói:
- Là một người bạn lâu năm của tôi, tên là Diệp Mặc.
- Cái gì? Diệp Mặc ở nơi nào?
Lạc Ảnh mấy người nghe được tin tức của Diệp Mặc từ Phó Vũ, lập tức chạy tới vây quanh anh ta.
Phó Vũ có chút khó xử nhìn Cơ Mi, người cuối cùng rời khỏi Diệp Mặc là Cơ Mi chứ không phải anh ta.
Cơ Mi nhìn thấy có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy lại muốn tìm Diệp Mặc, không thể làm gì khác, liền nói:
- Ban đầu Diệp đại ca dẫn tôi tới Tinh Gia Sơn, từ đó liền mất tích, mấy năm nay tôi đều ở đây tu luyện.
- Cô nói Diệp Mặc đã tới đây.
Lạc Ảnh lập tức hỏi.
Cơ Mi nhìn Lạc ảnh, bỗng nhiên cảm giác người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này tu vi tuyệt đối không dưới mình.
Diệt Hồng Trần