Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1832: Chương 1832: Bổn vương chính là không nói đạo lý




Hơn một năm, Diệp Mặc vẫn đang củng cố lại tu vi của mình. Cho dù trận bàn thời gian giúp Diệp Mặc tăng thời gian lên gấp trăm lần, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy mình thu hoạch cũng không nhiều. Mấy tỉ tiên tinh và rất nhiều tiên đan vứt xuống, tu vi của hắn cũng chỉ tiến một bước nhỏ.

Điều này khiến Diệp Mặc cả thấy cực kỳ gấp gáp, hắn chắc rằng mình dùng những nguyên liệu này đưa cho bất kỳ một Tiên Vương sơ kỳ nào cũng đều có thể thăng cấp lên Tiên Vương trung kỳ, thậm chí là trình độ cao hơn, nhưng tiến bộ của hắn lại cực nhỏ. Hắn đây cũng không phải là thành công liên tục. Hắn lúc này mới là Tiên Vương sơ kỳ, đang trong lúc không ngừng thăng cấp.

Diệp Mặc đang nghĩ đến Nghiêm Cửu Thiên, nếu như đưa những nguyên liệu này cho Nghiêm Cửu Thiên, thì gã sẽ làm thế nào? Lúc đó Nghiêm Cửu Thiên cũng đã là Tiên Vương hậu kỳ hay chưa? Thậm chí là Bán bộ Tiên tôn hay chưa?

Nghiêm Cửu Thiên cũng giống như hắn, mấu chốt không phải là bình cảnh tu vi, mà là tài nguyên tu luyện. Diệp Mặc tin rằng, Nghiêm Cửu Thiên cho dù có tốc độ nhanh đi nữa, chắc hẳn cũng không thể nào thăng cấp lên Tiên tôn được. Nguyên nhân chủ yếu cũng giống như hắn, không có tài nguyên tu luyện. còn Lục Chính Quần kia, Diệp Mặc quả thực cũng không coi ra gì, chỉ cần bị hắn gặp phải, hắn tin rằng Lục Chính Quần tuyệt đối cũng không chạy thoát được.

Diệp Mặc rời khỏi Thế giới trang vàng, hắn xem chừng thời gian tiến vào trong Phong Vị tháp cũng sắp đến rồi. Dứt khoát lại lần nữa lấy Tử Đao vác trên lưng, chuẩn bị đi phong vương. Trên thực tế, Diệp Mặc biết với tu vi của hắn, cho dù trước mặt Tiên Vương lấy Tử Đao ra từ trong Thế giới trang vàng, cũng sẽ không có người phát giác. Nhưng chuyện gì cũng phải đề phòng bất trắc, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Thời gian này hắn bế quan tu luyện, Diệp Mặc quyết định sau khi phong vương rồi, vẫn muốn đến Thượng thiên vực, hoặc là đến Hỗn Độn Tinh Vực tìm cơ duyên thăng cấp, nếu không hắn ở Hạ thiên vực vĩnh viễn cũng không có cơ hội thăng cấp. Xem ra lúc trước hắn định bế quan trong Mặc Nguyệt Tiên tông cũng là sai lầm, nếu như có tài nguyên, bế quan cũng không sao cả, không có tài nguyên, ở lại Mặc Nguyệt Tiên tông bế quan, khác gì nói ở lại Mặc Nguyệt Tiên tông chờ chết.

...

“Sao lại có nhiều người như này?”

Diệp Mặc khi lại đến quảng trường bia Tiên Vương liền sững người lại, hắn phát hiện trên quảng trường bia Tiên Vương thậm chí có bốn năm mươi người, hơn nữa còn có vài Tiên Vương sơ kỳ, Hạ thiên vực làm gì có nhiều Tiên Vương như này?

- Lô trưởng lão, cô có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc lập tức phát hiện sắc mặt Lô Phượng tái nhợt đứng một góc.

Lô Phượng thấy Diệp Mặc đến, miễn cưỡng cười một cái:

- Tôi không sao, không cần lo lắng.

Diệp Mặc căn bản cũng không cần nhìn liền biết Lô Phượng đã bị trọng thương rồi, lập tức lấy ra một viên đan dược đưa cho Lô Phượng nói:

- Cô dùng đan dược này trị thương trước đi, sau đó nói chuyện gì cho tôi biết.

- Không cần nói nữa, người con gái đó là do bổn vương giáo huấn cho một trận, anh chẳng lẽ lại khó chịu sao?

Một giọng nói khàn khàn, có chút phách lối vang lên bên tai Diệp Mặc.

Diệp Mặc lập tức nhìn thấy một Tiên Vương đứng gần Phong Vị tháp, ánh mắt kiêu ngạo, trên mặt lộ vẻ khinh thường. Sau khi nói xong câu này, sát ý trên người gã cũng đã nổi lên, dường như chỉ cần Diệp Mặc dám nói thêm một câu nữa, thì gã lập tức sẽ hạ sát thủ. Xung quanh người này có mười mấy người, xem ra đều là đi cùng gã. Còn Diệp Mặc lại kinh dị phát hiện mấy người này đều là Tiên Vương, hình như cũng mới thăng cấp không lâu. Nhưng người này khi quát lớn Diệp Mặc, thì những Tiên Vương còn lại đứng cạnh cũng không nói gì.

- Anh nói đúng, tôi chính là khó chịu đấy.

Diệp Mặc lạnh giọng nói, mặc dù không có sát ý dâng lên, nhưng rõ ràng cũng không sợ tên Tiên Vương này.

Tên Tiên Vương có ánh mắt kiêu ngạo này thấy Diệp Mặc không ngờ lại dám cãi lại, lập tức nổi lửa giận, thậm chí căn bản cũng không nói tiếp nữa, liền muốn tiến đến động thủ. Nhưng lại bị một nữ tiên dung mạo xinh đẹp bên cạnh ngăn lại, nữ tiên này đồng thời cũng là tu vi Tiên Vương. Sau khi cô chặn lại Tiên Vương kiêu ngạo này, ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Chúng tôi từ Diệu Thành thiên đến, tôi là Thiền Di của Nam La đế tông, chúng tôi đến Hạ thiên vực là muốn đến Hỗn Độn Tinh Vực, vì thăng cấp Tiên Vương trong Hỗn Độn Tinh Vực. Đúng lúc đến kịp thời gian phong vương, không kịp quay về Thượng thiên vực, chỉ có thể mượn nhờ bia phong vương của Ma Di thiên phong vương. Lúc trước chúng tôi có chút hiểu lầm với trưởng lão bên anh, nên có chút tổn thương nhỏ, chúng tôi cũng bằng lòng bồi thường chút ít.

Thiền Di nói chuyện mặc dù rất khách khí, nhưng thực chất tài trí hơn người bên trong bất luận thế nào cũng không che giấu nổi. Miệng cô nói bồi thường, trên thực tế cũng cho rằng chuyện này giải quyết xong rồi, có lẽ đơn phương cho rằng giải quyết xong rồi, cô tin rằng Diệp Mặc sẽ không thể không đồng ý. Cho dù là chút bồi thường mang tính tượng trưng, Diệp Mặc cũng sẽ đồng ý. Lời này của cô nói ra, chỉ là nhún nhường đối phương một chút mà thôi.

Trên thực tế sau khi Thiền Di nói xong, hơn hai mươi Tiên Vương ở Hạ thiên vực trên quảng trường cũng đã trở nên im ắng rồi. Không nói những lời nói còn lại của Thiền Di, chỉ cần dựa vào chuyện Thiền Di đến từ Diệu Thiên vực ở Thượng thiên vực, còn có cả bản thân cô đến từ Đế tông, thì cũng không có ai dám nói nửa chữ không. Thiền Di quả thực cũng cho rằng những gì mình vừa nói cũng là rất nể tình, hoặc là rất khách khí.

Tên Tiên Vương bướng bỉnh kia hừ lạnh một tiếng nói:

- Thiền sư muội hay mềm lòng, chỉ là một con kiến hôi của Hạ thiên vực mà thôi.

Nói mặc dù là như vậy, nhưng cũng không có tiến lên động thủ nữa, rõ ràng là nể mặt Thiền sư muội.

Diệp Mặc nghe thấy Thiền Di nói vậy, trong lòng cũng giật mình, lập tức tức giận. Cái mà hắn khiếp sợ căn bản không phải là Nam La đế tông, đối với hắn mà nói Đế tông căn bản cũng chẳng là cái gì. Hắn đến Chân thánh đế cũng đắc tội rồi, còn sợ gì một đế tông chứ?

Từ lời nói của Thiền Di hắn biết được, đoàn người này của Thiền Di vốn dĩ tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực của Hạ thiên vực cũng không phải là Tiên Vương, mà khi bọn họ ra không ngờ đều là Tiên Vương hết rồi. Điều này chẳng phải nói trong Hỗn Độn Tinh Vực, bọn họ lấy được món hời lớn hay sao? Cuối cùng khiến bọn họ cùng thăng cấp lên Tiên Vương?

Lúc trước tu vi của hắn quá thấp, tiến vào Hỗn Độn Tinh vực chỉ đến được tầng thứ tư là dừng, xem ra hắn còn cần phải tiến vào đó một lần nữa xem sao.

Đối với lời nói của tên Tiên Vương cứng đầu kia, Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý, cho dù là lời nói của Thiền Di, Diệp Mặc cũng không để ý đến, mà lại trực tiếp hỏi Lô Phượng

- Lô trưởng lão, vừa nãy có chuyện gì vậy?

Tên Tiên Vương kiêu ngạo kia vừa mới nói Tiên Vương của Hạ thiên vực chỉ là con kiến hôi, Thiền Di chỉ khẽ nhíu mày một chút, cũng không dám nói lời phản bác lại. Nhưng bây giờ mình nhún nhường với đối phương rồi, mà đối phương chẳng những nể tình, ngược lại giống như không nghe thấy gì, lại còn không nghe theo lại hỏi có chuyện gì vậy khiến sắc mặt cô lập tức không thể kìm chế nổi.

- Anh muốn nói đạo lý phải không? Bổn vương cứ không nói đạo lý cùng anh đấy, anh làm gì được? Vừa nãy chính là bổn vương đánh, anh điếc rồi sao?

Tên Tiên Vương kiêu ngạo kia lại lần nữa khinh thường nói.

Sát cơ của Diệp Mặc nổi lên, khí thế toàn thân trong nháy mắt cuốn ra, một khắc sau, mấy vị Tiên Vương của Thượng thiên vực cũng chỉ cảm thấy tâm thần từng trận kinh hãi.

Tên Tiên Vương bướng bỉnh kia đứng mũi chịu sào, lại càng khiếp sợ hơn, không đợi gã phản ứng lại, gã liền cảm thấy toàn thân mình bị lĩnh vực Tiên Vương trói chặt lại. Đồng thời, gã liền cảm thấy mình không thể nào nhúc nhích nổi.

Lúc này trong lòng gã cực kỳ chấn động, một Tiên Vương sơ kỳ làm sao có loại lĩnh vực Tiên Vương hoàn chỉnh vô cùng thâm hậu như này? Gã lập tức liền muốn liều mạng thoát khỏi sự trói buộc của lĩnh vực Tiên Vương này, nhưng một Tiên nguyên đại thủ cực lớn cũng đã túm lấy cổ gã trong khi gã không có chút năng lực phản kháng nào, xách dựng gã lên.

Những Tiên Vương xung quanh lập tức ngây dại, một chiêu đơn giản liền túm được cổ của một Tiên Vương, xách dựng lên như này. Đây là tu vi gì vậy? Từ lúc nào Tiên Vương sơ kỳ lại kinh khủng như này rồi?

Chỉ trong chốc lát, hơn mười Tiên Vương của Thượng thiên vực còn lại liền phản ứng lại, ai ai cũng phóng ra pháp bảo của mình tấn công về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, sát thế điên cuồng cuốn đến, nhưng chỉ trong chốc lát đường đao màu tím cũng đã cuồn cuộn khắp cả quảng trường bia Tiên Vương.

Những âm thanh rầm rầm và răng rắc không ngừng vang lên. Trong chốc lát, toàn bộ quảng trường bia Tiên Vương đều bị pháp bảo đáng sợ này, cũng với Tiên nguyên kích âm vào.

Tiên nguyên cùng pháp bảo bay loạn xạ tứ phía, chỉ trong mười mấy giây, toàn bộ quảng trường chỉ còn lại một đường cầu vồng màu tím còn chưa bị tiêu tán hoàn toàn. Một thanh đao dài mấy nghìn trượng, rộng mấy chục trượng vắt ngang bầu trời quảng trường. Thân đao phát ra những đường sát cơ đáng sợ, thậm chí mặt đất bạch ngọc phía dưới quảng trường cũng dần dần có vài vết rạn nứt.

Màtrước lúc pháp bảo phóng ra, mười mấy tên Tiên Vương sơ kỳ muốn cứu tên Tiên Vương bướng bỉnh kia từ tay Diệp Mặc, hoàn toàn bị Diệp Mặc đánh lui, có mấy người thậm chí còn phun máu trên không trung, bắt đầu dùng đan trị thương.

Ở trung tâm quảng trường, chỉ còn lại Diệp Mặc và tên Tiên Vương kiêu ngạo bị Diệp Mặc túm như túm một con gà trong tay. Ngoài ra, còn có một thanh đao dài màu tím đang vắt ngang giữa trời trên quảng trường. Thân đao rất xấu, nhưng sát ý thì lại khiến bất kỳ người nào cũng không dám chằm chằm nhìn.

Xung quanh một bầu tĩnh mịch, chẳng những là Tiên Vương trên quảng trường, cho dù một số Tiên Vương ngoài quảng trường chuẩn bị xem Phong Vị tháp khởi động, cũng chấn động nhìn Diệp Mặc và thanh đao dài màu tím trên bầu trời quảng trường.

Rất nhanh những Tiên nhân ngoài quảng trường bia Tiên Vương, và những Tiên Vương Hạ thiên vực đang đứng trong quảng trường bia Tiên Vương đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Cái gì là Tiên Vương, như này mới là Tiên Vương thực sự. Tùy tiện ra tay, liền vô địch cùng cấp, chỉ cần một chiêu, đã ép lui được mười mấy Tiên Vương của Thượng thiên vực, thật quá uy phong.

Trên đời này không ngờ còn có Tiên Vương sơ kỳ lợi hại như này? Thiền Di ngơ ngác nắm chặt lấy song Nguyệt Thần Kiếm trong tay nhìn Diệp Mặc. Vừa nãy đám người bên này của mình nói người khác là con kiến hôi, bây giờ xem ra bên mình mới chính là kiến hôi thực sự. Thanh đao đeo trên lưng hắn, thoạt nhìn cũng không lọt mắt, không ngờ lại đáng sợ như này.

Sát cơ của Diệp Mặc cuồn cuộn, chỉ một chiêu liền ép được hơn mười Tiên Vương, mặc dù hơn mười Tiên Vương này còn chưa toàn lực ra tay, bọn họ cũng vừa mới thăng cấp, lĩnh vực Tiên Vương còn chưa hoàn thiện là một nguyên nhân. Nhưng thân thủ và tu vi cường hãn của Diệp Mặc mới là nguyên nhân quan trọng nhất.

- Nếu như anh không muốn nói đạo lý, vậy thì tôi cũng không nói.

Diệp Mặc nói xong sát cơ liền đại thịnh, tên Tiên Vương bướng bỉnh trong tay lập tức ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng cầu xin tha thứ.

- Vị Tiên hữu, đừng ra tay, Thiền Di bằng lòng chịu nhận lỗi.

Thiền Di của Nam La đế tông thấy Diệp Mặc muốn giết người, vội vàng lên tiếng nói, lần này giọng điệu xin lỗi cũng khác với lần trước.

- Lệ Cáp là đệ tử nòng cốt của Nguyệt Thành đế tông, xin Tiên hữu nể tình mà nương tay.

Thiền Di hình như một hơi nói câu này.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Nguyệt Thành đế tông thì sao? Bổn vương muốn giết ai thì giết người đó.

- Tiên hữu xin tha cho tôi một mạng, Lệ Cáp nguyện ý chịu nhận lỗi.

Tên Tiên Vương ánh mắt kiêu ngạo lúc này cũng không còn lòng dạ cứng đầu cùng Diệp Mặc nữa. Nếu như cái mạng nhỏ này mất đi rồi, cho dù tông môn có mạnh đi nữa, giết chết được đối phương, thì cũng sẽ thế nào?

- Ồ, anh đang muốn nói đạo lý với tôi?

Diệp Mặc nhìn Lệ Cáp bị túm trong tay mình không hề đếm xỉa đến hỏi.

- Dạ dạ, tôi nhận lỗi.

Lệ Cáp làm gì còn chút cứng đầu nào nữa.

- Bổn vương lại cứ không muốn nói đạo lý cùng anh, thì anh làm sao?

Diệp Mặc khinh thường nói, hắn nhại lại câu nói vừa nãy của đối phương một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.