Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 893: Chương 893: Cao thủ đầy rẫy




Diệp Mặc đã phát hiện mười mấy vị giám khảo kia đã xem xét miếng ngọc rồi, mặc dù có những mấy ngàn miếng ngọc, nhưng đối với những vị giám này mà nói thì lượng công việc này cũng không phải là lớn.

Phần lớn những người tham gia dự thi giống Diệp Mặc đều ở lại khu vực dự thi chờ kết quả, rất nhiều người đang cùng nhau thảo luận về đáp án đề thi.

Mộc Dịch Thanh len đến bên cạnh Diệp Mặc nói:

- Diệp sư đệ, cậu nhận ra mấy cây dược liệu? Tôi chỉ nhận ra 5 loại.

Diệp Mặc vừa nghe thấy những lời nói của Mộc Dịch Thanh liền biết anh ta nhất định sẽ bị loại rồi, 5 loại dược liệu đến 1 phương thuốc cũng không làm được, nếu có thể vào vòng trong thì mới là lạ.

- Anh nhận ra 5 loại, còn tôi chỉ nhận ra 3 loại thôi.

Diệp Mặc không trả lời, một người dự thi bên cạnh vẻ mặt uể oải chen vào nói.

- Đúng vậy, những dược liệu này rất hiếm, căn bản bình thường rất khó nhìn thấy, tôi cũng chỉ nhận ra 6 loại.

Lại một danh sĩ dự thi chen vào nói, tuy vậy vẻ mặt của anh ta vẫn tỏ ra đắc ý khi bản thân nhận ra sáu loại dược liệu này.

Diệp Mặc gật gật đầu, sáu loại dược liệu hẳn là có thể tạo thành một phương thuốc đơn giản rồi. Nhưng hắn rất nhanh bị cuộc đối thoại của mấy người khác hấp dẫn, lập tức quay sang.

- Thái sư huynh, mấy loại dược liệu kia rốt cuộc là cái gì vậy? Thật sự rất ít gặp.

Một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi nũng nịu hỏi một gã thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, vẻ mặt tỏ ra rất sùng bái.

Sở dĩ Diệp Mặc chú ý là vì hắn phát hiện lúc thiếu phụ xinh đẹp này hỏi, phần lớn thí sinh dự thi xung quanh đều ngừng nghị luận, xúm lại trước mặt vị Thái sư huynh kia, chờ nghe đáp án của anh ta.

Diệp Mặc cẩn thận đánh giá một chút vị Thái sư huynh này. Tuổi của anh ta thoạt nhìn dường như cũng không lớn, tầm ba mươi tuổi nhưng đã là cảnh giới Giả Đan rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, người giới Tu Chân thoạt nhìn hai ba mươi tuổi, nếu như không có dùng Trú Đan đan thì tuổi thật có lẽ tầm bốn mươi năm mươi rồi.

Thấy những người xung quanh vây quanh anh ta, muốn nghe anh ta trả lời thì Diệp Mặc liền biết Thái sư huynh này hẳn là có lai lịch gì.

Thấy Diệp Mặc đánh giá Thái sư huynh, Mộc Dịch Thanh nhỏ giọng nói:

- Anh ta là Thái Thinh, là đệ tử nòng cốt của Thiên Đan phái, mới 49 tuổi. Là thiên tài luyện đan nổi tiếng Bắc Vọng Châu, trên giới luyện đan rất nổi tiếng, xếp vào hàng thứ mười. Có thể nói đây là 1 người rất giỏi.

Hóa ra là nhân vật xếp thứ 10 trong luyện đan danh nhân đường, khó trách được hoan nghênh như vậy, chính Diệp Mặc cũng muốn nghe xem nhân vật nổi tiếng này nhận ra mấy loại dược liệu.

Phong độ của Thái sư huynh kia rất không tệ, anh ta khẽ mỉm cười, khoanh tay nói:

- Đề tài lần này có chút hơi khó, bởi vì 12 loại dược liệu trên kia đều là những loại dược liệu khó gặp, mọi người không nhận ra hết cũng là điều bình thường. Nếu nói một câu công bằng, tôi cho rằng đề tài này cũng không nhất định có thể hoàn toàn nhìn ra được tiêu chuẩn của một người luyện đan. Có vài ngươi luyện đan rất giỏi nhưng anh ta chưa từng nhìn qua những loại dược liệu lạ đó, dẫn đến...

Lời nói của Thái Thịnh lập tức được sự đồng ý của mọi người. Đúng vậy. Có người luyện đan rất giỏi nhưng không mấy khi gặp dược liệu lạ nên nếu dùng trong cuộc thi này thì thật không thỏa đáng. Diệp Mặc thầm nói người này rất lợi hại, một câu nói mà có thể thu hút được sự hưởng ứng của tất cả mọi người, trở thành một người tốt không cần tiền.

Thanh âm xung quanh thoáng bình ổn một chút. Thái Thịnh lại tiếp tục nói:

- Nhưng chúng ta cũng nên thông cảm cho Đan hội, có quá nhiều người tham gia trận đấu lần này, ra đề mục như vậy để cho giảm bớt công việc, có thể trong thời gian ngắn nhất đi đến đích. Cho nên những bằng hữu trình độ luyện đan không tồi cũng không cần để ý, chỉ cần mình tự biết bản lĩnh của chính mình là được.

Những người dự thi xung quanh lại đồng thanh hưởng ứng, hiển nhiên là vẫn đồng ý với lời nói của Thái Thịnh.

Diệp Mặc thầm nhủ, người này vừa đứng trên cương vị người dự thi lên tiếng ọi người, trong nháy mắt đã đứng trên lập trường của Đan hội để giải thích nguyên nhân. Mặc dù Diệp Mặc không hiểu hết Thái Thịnh nhưng cũng biết đây là một nhân vật rất tài giỏi.

- Thái Thinh, đừng chỉ nói lời hay, những lời hay của cả hai bên anh đều nói rồi, bây giờ chúng tôi muốn nghe đáp án của anh, không phải muốn anh an ủi chúng tôi xong lại đi an ủi Đan hội...

Một người đàn ông giọng ồm ồm không hề khách khí cắt đứt lời nói của Thái Thịnh.

Thái Thịnh lại không hề căm tức, ngược lại cười cười nói:

- Vị bằng hữu kia nói rất đúng, đề mục này cũng coi như tôi có vận khí tốt, vừa mới nhìn qua một quyển sách thuốc mà tiền bối để lại, may mắn nhận ra 10 loại dược liệu trong đó....

Diệp Mặc nghe xong trong lòng trầm xuống, tên Thái Thịnh này không ngờ nhận ra mười loại, thật là lợi hại. Một người lợi hại như vậy mới xếp vị trí thứ 10 trong Luyện đan danh nhân đường, xem ra bản thân muốn gia nhập vào vị trí top 10 thực sự có chút khó khăn. Diệp Mặc chỉ có thể hy vọng đề mục sau, ngàn vạn lần đừng có chọn những vật hiếm có như vậy.

Tên Thái Thịnh này hiển nhiên chưa xem qua quyển sách “Vật” này, anh ta lại có thể nhận ra10 loại dược liệu, có thể thấy người tài giỏi ở giới Tu Chân rất nhiều. Đương nhiên, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không tin lời nói của tên Thái Thịnh này, cái gì mà không cẩn thận đọc được một quyển sách của một vị tiền bối đã để lại mà lợi hại như vậy. Mặc dù hắn không hiểu rõ Thiên Đan phái nhưng có lẽ đây cũng không phải là một môn phái đơn giản.

Quả nhiên lời nói của Thái Thịnh vừa dứt, những người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên, không ngừng thán phục, hiển nhiên rất nhiều thí sinh dự thi đều ghen tị trước thành tích nhận ra 10 loại dược liệu.

- Thái sư huynh thật là lợi hại, không ngờ có thể nhận ra đến 10 loại, tôi nghĩ không cần viết phương thuốc có lẽ cũng có thể qua vòng kiểm tra rồi.

- Tôi đoán lần này Thái sư huynh chắc chắn có thể tiến vào vòng trong, nói không chừng có thể thăng cấp lên top 3 đều có thể.

- Thái sư huynh, mười loại dược liệu kia là gì, có tác dụng gì...

Những người hâm mộ ở đó đều đang nghị luận, rất muốn biết rốt cuộc có những loại dược liệu nào.

Đang lúc Thái Thinh định mở miệng nói thì một giọng nói lạnh lùng đã cắt đứt lời nói của anh ta, tất cả mọi người đều nhìn dang tiếng hừ lạnh này, muốn biết ai lại dám cắt đứt lời nói của Thái sư huynh.

Một cô gái mặc váy màu hồng phấn khinh thường nói:

- Nhận ra 10 loại dược liệu thì có gì đáng khoe chứ? Nhìn dáng vẻ của anh tôi còn tưởng anh nhận ra cả 12 loại dược liệu cơ đấy, hoặc là bản thân anh tự chế ra một phương thuốc Thiên cấp cơ.

Hiễn nhiên cô gái mặc váy hồng này đang nói Thái Thịnh, mấy tu sĩ xung quanh vừa muốn trợ giúp Thái Thịnh thì nhìn thấy kí hiệu môn phái thêu trên váy của cô gái mặc váy hồng, lập tức im miệng. Tiên Dược cốc không phải nơi tu sĩ bình thường có thể chọc được, mà cô gái mặc váy hồng này lại có kí hiệu của Tiên Dược cốc.

Không ngờ Thái Thịnh lại không hề tức giận, chắp tay nói với cô gái này:

- Hóa ra là Quảng sư tỷ của Tiên dược cốc, Thái Thịnh kiến thức ít ỏi khiến Quảng sư tỷ chê cười rồi, có lẽ Quảng sư tỷ cũng đều nhận ra 12 loại dược liệu nay.

Cô gái váy đỏ kia thản nhiên nói:

- Thái Thịnh, anh không cần phải châm biếm tôi. Tuy tôi chỉ nhận ra 10 loại dược liệu thôi nhưng sư muội của tôi lại nhận ra nhiều hơn anh.

Người khác nghe xong những lời này cũng không hề thấy kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều biết sư muội của cô gái váy đỏ là ai, hơn nữa địa vị của Tiên Dược cốc còn cao hơn Thiên Đan phái một chút.

- Cô gái này tên là Quảng Vi, là người của ‘Tiên Dược cốc’, đúng thứ 17 trong luyện đan danh nhân đường, nhưng sư muội của cô ta lại là một người nổi tiếng, chính là Cầm Mộ Tâm. Mặc dù xếp thứ 12 trong nhóm luyện đan nhưng đó đã là chuyện của 10 năm trước rồi.

Mộc Dịch Thanh nhỏ giọng giải thích bên tai Diệp Mặc

- Cầm sư muội, tới đây một chút...

Sau khi cô gái váy đỏ nói xong, không đợi Thái thịnh trả lời, liền đúng xa xa vẫy vẫy tay.

Phía xa xa một cô gái mặc váy xanh nhìn thấy cô gái váy đỏ lập tức đi tới, nói:

- Quảng sư tỷ, chị tìm em..

- Mộ Tâm sư muội, cô nói một chút tên gọi của 12 loại dược liệu kia đi, nếu không có vài người nhận ra 10 loại dược liệu đã ình là đệ nhất thiên hạ rồi.

Cô gái váy đỏ nói xong, lạnh lùng liếc nhìn Thái Thịnh.

Thái Thịnh cười khổ một tiếng, không nói gì.

- Diệp sư đệ, cô gái váy xanh này chính là Cầm Mộ Tâm của ‘Tiên dược cốc’, là một nhân vật thiên tài tuyệt đối.

Mộc Dịch Thanh nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc đánh giá một chút Cầm Mộ Tâm, tầm hai mươi tuổi, đôi lông mày kẻ đen phối hợp với hai má hồng hồng trông rất tự nhiên, lại giống một cây U Lan bình thường. Mái tóc đen như mực bao phủ sau lưng, có mấy cọng tóc phấp phới bay bên tai tạo ra sự sống động.

Cảm giác đầu tiên mà Cầm Mộ Tâm cho Diệp Mặc chính là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái không thích nói chuyện, cho người ta cảm giác không lạnh lùng lắm. Hắn quả thực không có cách nào liên hệ cô gái này với người đứng thứ 5 trong Trúc Cơ danh nhân đường.

Người lên được bảng Trúc Cơ danh nhân đường thì có mấy người tốt? Làm gì có người nào không có bản lĩnh kinh người? Cầm Mộ Tâm này thoạt nhìn có vẻ rất nhu mì, chẳng lẽ đánh nhau lại rất lợi hại?

Cầm Mộ Tâm im lặng đi tới nói:

- Quảng sư tỷ, em chỉ có thể nhận ra 11 gốc dược liệu, cũng không hòan toàn nhận ra hết.

- Mười một gốc thì mười một gốc, ít ra cũng nhiều hơn cái thùng rỗng kêu to chỉ nhận ra có 10 gốc.

Cái cô váy đỏ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái thịnh, chỉ cần không phải đồ ngốc, đều biết rằng lời này là nhằm vào Thái Thịnh.

Phong độ của Thái Thịnh rất tốt, anh ta đi đến trước mặt Cầm Mộ Tâm chắp tay nói:

- Cầm sư tỉ... Mời sư tỉ chỉ giáo một chút, Thái Thịnh vô cùng cảm kích.

Cầm Mộ Tâm gật gật đầu, cũng không hề vì thái độ khiêm nhường của Thái Thịnh mà khiêm tốn, cô trầm ngâm một lát nói:

- Tôi nhận ra 11 gốc dược liệu, theo thứ tự là Hỏa hồ hoa, Địa long căn, Dẫn thần thảo, Dẫn nguyệt băng lam, Hoàng tường vĩ, Cữu mộc bì...

Cầm Mộ Tâm còn chưa dứt lời nhưng trong lòng Diệp Mặc càng ngày càng cảm thấy không dám coi thường những người này. Vừa rồi trong lòng tự nhủ 11 loại dược liệu mà Cầm Mộ Tâm nói, quả nhiên có hai loại là hắn biết được từ trong ‘Vật’, xem ra rất nhiều người có kiến thức rộng lớn.

- Một loại cuối cùng tôi không nhận ra.

Sau khi Cầm Mộ Tâm nói xong liền đứng ở bên cạnh cô gái váy đỏ.

- Cuối cùng là “Hải nê vô hoa tảo”.

Một giọng nói tiếp lời Cầm Mộ Tâm vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.