Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1706: Chương 1706: Cây hỗn độn




Gần trăm triệu tiên tinh cũng biến mất hết sạch, Diệp Mặc tùy tay thu lại mấy trận kỳ, quay đầu nhìn lại hố cát cực lớn bị lôi kiếp cày, vung tay lên, những cát đá bên ngoài hố cát giống như điên cuồng cuộn lấy, ầm ầm trút xuống, trong chốc lát hố cát đã bị lấp đầy.

Một ngày sau, nơi này cũng bị cát đá của sa mạc cuốn cho san bằng, cũng không còn dấu tích gì nữa.

Diệp Mặc cũng không rời khỏi Tây Hoang sa địa, chỉ đổi một hướng khác, tìm một nơi vắng vẻ để chui xuống đất.

Trong Thế giới trang vàng, hắn lấy ra đại đỉnh tám cực đã bị rạn nứt, hắn cảm thấy mình cho dù là Tiên niết thể, cũng cần phải có một pháp bảo phòng ngự, không có pháp bảo phòng ngự, cũng không phải chuyện gì tốt.

Đại đỉnh tám cực cũng đã bị rạn nứt rồi, thần thức của Diệp Mặc cẩn thận kiểm tra một lần phía trên, lúc này mới hiểu tại sao chỉ có thể luyện hóa tới tầng thứ năm cấm chế rồi. Vì đại đỉnh tám cực này chỉ có năm tầng cấm chế, tên đỉnh là Bát Cực Già đỉnh, không ngờ là một hàng nhái.

Hàng nhái mà có thể lợi hại như vậy, có thể thấy Bát Cực Già Đỉnh thật sẽ lợi hại đến mức nào. Diệp Mặc thở dài, cho dù đưa nguyên liệu cho hắn, hắn cũng không luyện chế được ra thứ như này.

Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ đến cái trống lớn của Quan Phi Kiếm, cái trống đó lợi hại như vậy, lại bị Hắc thạch cân đập nứt, phỏng chừng cũng không phải là đồ nguyên bản.

Ngay sau đó Diệp Mặc đã lấy ra cái trống lớn đó, khe hở mà cái trống đó bị Hắc thạch cân đập nứt cũng vẫn còn. Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, quả nhiên phát hiện bên trong cái trống đó dường như có chút gì đó khác biệt.

Mặt cái trống lớn này nếu như là hoàn hảo không khiếm khuyết gì, Diệp Mặc còn có thể luyện hóa ra cái khác, vì âm thanh của cái trống lớn này tấn công quả thực quá cường hãn. Nhưng bây giờ cũng là đồ hỏng rồi, Diệp Mặc cũng biết năng lực luyện khí của mình chưa có cách nào chữa trị, dứt khoát phá hỏng toàn bộ hai tấm da lớn của hai mặt cái trống đó.

Một thẻ tre màu đen được dính vào một bên của chiếc trống, Diệp Mặc tiện tay lấy thẻ tre đó ra. Lại phát hiện cái thẻ này mặc dù được làm đơn giản từ trúc, nhưng loại trúc đen này thì lại không biết là nguyên liệu gì. Không ngờ lại cứng rắn hơn nhiều so với ngọc giản. Có thể khẳng định, loại tre đen này là một thứ luyện khí tốt.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong thẻ đen đó, trong ngọc giản đó có chữ viết:

- Người nhận được truyền thừa của Hạo Thiên ta, phải thay ta giết Long Hà đại đế, Huyết đỉnh đại đế, Táp Không đại đế. Nếu không làm được, thì Tâm ma sẽ đốt ngươi đến chết…

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng, căn bản cũng không thèm nhìn đồ phía dưới, Vụ Liên Tâm hỏa cũng đã phóng ra, đồng thời dưới sự vận chuyển của Tiên nguyên, ngọc giản màu đen đó cũng răng rắc biến thành mảnh vỡ trong tay Diệp Mặc.

Bất luận Hạo Thiên kia là ai, truyền thừa của lão có tài giỏi như nào, nhưng muốn mình thề mới có thể lấy được truyền thừa, có mà nằm mơ.

Cho dù hắn không bị tâm ma quấy nhiễu, Diệp Mặc cũng không muốn thề lời thề như này. Loại truyền thừa như này không lấy được cũng chẳng sao, ba vị Tiên đế đó không cần phải hỏi, ai ai cũng là người cực kỳ khó xử lý. Diệp Mặc cũng không ngu gì mà nghĩ mình nhận truyền thừa Hạo Thiên này, là có thể giết chết được ba vị kia.

Huống chi hắn và ba người còn lại căn bản cũng không quen biết gì, dựa vào cái gì mà đi giết họ? Bọn họ có ân oán với Hạo Thiên thì liên quan gì đến Diệp Mặc hắn?

Răng rắc…

Miếng ngọc giản màu đen sau khi vỡ vụn, một quả cầu sáng từ trong miếng ngọc giản bay ra ngoài. Diệp Mặc giật mình, đang định tiêu diệt quả cầu này, thì lại nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong quả cầu:

- Ha ha ha, được, được, nếu không làm được thì đừng nhận truyền thừa, dứt khoát quyết đoán, tôi thích những người trẻ tuổi như anh.

- Ông là ai?

Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào quả cầu sáng kia lạnh lùng hỏi.

Lúc này hắn cũng không lo lắng, nơi này là trong Thế giới trang vàng của hắn, thuộc địa bàn của hắn, hắn căn bản sẽ không sợ lưu âm của một nguyên thần căn bản cũng không có chút năng lực tấn công nào.

- Khí tức hỗn độn thật nồng đậm… không đúng, anh không ngờ lại có thế giới hỗn độn, còn có cả đại linh căn khổ trúc nữa… anh… anh rốt cục là ai?

Giọng nói đó bỗng nhiên hỏi ngược lại Diệp Mặc, dường như đã quên mình ra ngoài này làm gì rồi.

Diệp Mặc cười khẩy nói:

- Cho ông thêm ba giây nữa, nếu như không trả lời, thì tiêu tán đi.

- Đợi một chút…

Giọng nói của quả cầu sáng kia bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, biết lúc này không phải là lúc mình hỏi người khác, mà là trả lời câu hỏi của người ta.

- Tôi tên Hạo Thiên, là một trong bốn đại đế ở mười một thượng thiên vực, bây giờ quả cầu này chỉ là một chút nguyên thần của tôi ký thác trên đó, đối với anh cũng không có chút uy hiếp nào. Miếng ngọc giản màu đen này là truyền thừa mà tôi để lại, anh bóp nát nó chứng tỏ anh là người không muốn giả bộ, tôi có chuyện muốn thỉnh cầu…

Giọng nói của quả cầu sáng đó vội nói.

Diệp Mặc gật đầu, hắn hiểu đối phương nói không sai, quả cầu này thực ra chỉ là một chút nguyên thần ký thác lên đó, đối với hắn cũng không có chút uy hiếp nào, quả cầu có chút nguyên thần nhanh chóng sẽ tự động bị hủy.

- Xin lỗi, tôi sẽ không thề bất kỳ lời thề nào, vốn dĩ tôi còn muốn tha cho ông một mạng, đáng tiếc là, ông không ngờ đến Thế giới trang vàng của tôi cũng biết, cái này chỉ có thể coi như ông xui xẻo.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói, đừng nói đối phương biết Thế giới trang vàng của hắn, cho dù là không biết, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho quả cầu này. Đối với hắn mà nói, bây giờ cũng là lúc đến đâu cũng nguy hiểm rồi, nếu như lại thả nguyên thần của quả cầu này ra ngoài, thì đúng là tìm cái chết.

Quả cầu anh sáng đó lại cười khổ nói:

- Cho dù anh thả tôi, thì tôi cũng bị tiêu vong ngay lập tức. Nhưng anh không cần lo lắng, vốn dĩ truyền thừa của tôi cần phải thề mới có thể lấy được, nhưng anh không ngờ lại có thế giới hỗn độn, còn có cả một trong thập đại linh căn, tôi chắc rằng thành tích của anh cũng không hạn chế. Tôi cũng cần anh thề, cũng muốn đưa truyền thừa cho anh, chỉ xin anh giúp tôi một chuyện.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Hạo Thiên, có lẽ ông cho rằng truyền thừa của ông là rất tài giỏi, nhưng đáng tiếc là, tôi cũng không có chút hứng thú gì với truyền thừa của ông. Còn nữa, tôi tự biết năng lực của mình có hạn, không thể nào giúp ông giết tứ đại đế gì đó của mười một thượng thiên vực.

- Tôi không phải bảo anh giết tứ đại đế, bản thân tôi cũng là một trong tứ đại đế rồi. Tứ đại đế mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ là trong ba mươi ba thiên mà thôi. Ngoài ba mươi ba thiên, còn có Chứng đạo thánh đế, chỉ là một đại đế quả thực cũng chẳng là cái gì.

Giọng nói đó lại có chút hơi cô đơn.

- Ồ.

Diệp Mặc ngược lại lại bắt đầu cảm thấy có hứng thú, hắn biết có hạt giống Chứng đạo, biết sau Tiên đế có thể Chứng đạo, cũng biết trên ba mươi ba thiên có đại năng, nhưng lại không biết Chứng đạo thánh đế lợi hại đến mức nào.

- Nói xem Chứng đạo thánh đế đó, đều là những người nào? Tôi nghe nói Chứng đạo thánh đế cần hạt giống hỗn độn tử mông, hơn nữa vì thiên địa bất toàn, đã chạy mất một hạt. Mười hạt giống hỗn độn tử mông bị mất đi một hạt, cho nên trong vũ trụ chỉ có chín vị Thánh đế có đúng không?

Diệp Mặc lập tức trả lời.

Hạo Thiên thở dài nói:

- Ý của anh nói không sai, nhưng nói lại không đúng. Tôi không phải là Thánh đế, cũng không thể nào suy đoán cảnh giới của Thánh đế, lại biết Chứng đạo thánh đế trong trời đất cũng không đủ năm người. Hạt giống hỗn độn tử mông quả thực có thể Chứng đạo, nhưng tôi đoán lợi dụng hạt giống hỗn độn tử mông Chứng đạo chắc hẳn cũng không có một ai.

- Bởi vì hạt giống hỗn độn tử mông cũng không có mười hạt, mà là có một hạt. Hạt giống này sau khi Hồng Hoang vũ trụ xuất thế, thì cũng biến mất không còn, còn chín hạt còn lại, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Hồng Mông thiên địa, độc nhất vô nhị, làm sao có thể xuất hiện mười hạt được?

Diệp Mặc trong lòng vô cùng buồn bực, tên Bành Đảm Đương nói cứ như thật vậy, thậm chí còn lấy ra một hạt giống đưa cho hắn, không ngờ là lừa hắn, hắn cò cho rằng có mười hạt giống hỗn độn tử mông thật.

Không đúng, Diệp Mặc nghĩ lại, tên Bành Đảm Đương kia nói chuyện bộ dạng đáng tin không thể nghi ngờ, chẳng lẽ kỹ xảo của gã lại đạt đến trình độ như vậy sao? Trừ phi, trừ phi bản thân mình cũng không biết chuyện này.

Diệp Mặc lắc đầu, gác những suy nghĩ này sang một bên, đang định hỏi một chút về chuyện của Chứng đạo thánh đế, lại bỗng nhiên nhớ ra một chuyện khác. Sau đó hắn vung tay lên, từng đạo pháp bị hắn che chắn được mở ra, sau đó Diệp Mặc chỉ gốc cây nhỏ lấy được ở Tu Chân giới, hỏi:

- Hạo Thiên đại đế, ông nhìn xem đây là thứ gì?

- Đây là…

Quang ảnh kia bỗng nhiên kích động run rẩy, thậm chí có chút xu thế tán loạn.

Diệp Mặc vội đánh ra vài thủ thế, chặn lại sự tán loạn của quang ảnh, hắn còn chưa hỏi kỹ mà, làm sao có thể để nguyên thần của Hạo Thiên tán loạn được?

- Anh không ngờ còn có một cây Hỗn độn…

Giọng nói của nguyên thần Hạo Thiên hoàn toàn kích động, hoàn toàn không thể nào khắc chế được, cứ như nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị vậy.

- Cái gì là cây hỗn độn?

Diệp Mặc cũng có chút kích động nhỏ, hắn trước giờ không biết gốc cây nhỏ này là đồ chơi gì, nhưng lại biết thứ này không tầm thường. Cho nên cho dù trong Thế giới trang vàng, hắn cũng dùng trận pháp che chắn lại, không ngờ nguyên thần của Hạo Thiên lại biết, chuyện tốt như này, hắn làm sao có thể không hỏi thăm được?

- Phùuu….

Hạo Thiên chỉ còn lại nguyên thần, nhưng nguyên thần của ông lại phát ra một tiếng thở dài, ông dạo quanh Diệp Mặc một vòng, cứ như đang hành lễ vậy.

Sau khi đi một vòng, nguyên thần của quanh ảnh kia mới dừng lại, sau đó nói với Diệp Mặc:

- Anh có thế giới hỗn độn, có Khổ Trúc là một trong thập đại linh căn, còn có cây hỗn độn, anh đúng là người quá may mắn, tương lai, tương lai…

Quang ảnh kia cuối cùng cũng không nói ra, tương lai của Diệp Mặc thế nào.

Diệp Mặc ho khan một tiếng, ngắt lời của nguyên thần Hạo Thiên nói:

- Cái gì là cây hỗn độn, ông còn chưa trả lời tôi.

Giọng nói của nguyên thần Hạo Thiên bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, thậm chí bắt đầu có chút tôn kính, từng câu từng chữ nói:

- Cây hỗn độn cũng tên là cây Vũ trụ, đồng thời còn gọi là cây tính mạng, vì cây hỗn độn chính là hạt giống hỗn độn tử mông nảy mầm lớn lên…

- Cái gì?

Diệp Mặc kinh ngạc đứng lên, một lúc lâu sau mới không dám tin lại hỏi:

- Ông nói trong vũ trụ chỉ có duy nhất một hạt giống hỗn độn tử mông bị tôi lấy được rồi?

- Chính xác là như vậy, cây hỗn độn này chính là hạt giống hỗn độn tử mông nảy mầm lên. Nhưng cây hỗn độn của anh vẫn chưa là của anh, vì nó còn chưa nhận chủ. Một khi thứ này của anh bị lộ ra ngoài dù tí ti, thì anh sẽ chết không có chỗ chôn. Không có ai có thể kìm chế được mà không cướp đi đồ của anh, tôi cũng không thể.

Nguyên thần của Hạo Thiên thở dài một tiếng.

Diệp Mặc làm sao không biết thứ này của hắn lộ ra cũng chính là chết? Bây giờ nguyên thần của Hạo Thiên nói như vậy, hắn cũng không có chút kỳ quái nào.

- Làm thế nào để cây hỗn độn nhận chủ?

Diệp Mặc lập tức hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.