Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 515: Chương 515: Chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 515: Chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Diệp Mặc tiên sinh, thật không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau rồi. Nào, mời anh ngồi!

Diệp Mặc vừa đến cửa, Lương Thạch Quốc lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói.

Diệp Mặc cũng không khách khí liền ngồi xuống. Dường như hắn không nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Trần Trụy nữa liền đáp:

- Lương tiên sinh, hôm qua thực không phải, viên tinh thạch mà anh nói đúng là tôi đã mang đi. Nhưng mà, đúng như lời anh nói, nó chẳng có tác dụng gì đối với tôi. Nếu bên anh thật sự trả mười tỷ đô la Mỹ thì tôi sẽ đem linh thạch này bán cho các anh cũng không sao cả.

Nói như vậy nhưng trên mặt Diệp Mặc đối với khát vọng mười tỷ đô là Mỹ đã để lộ ra điều hắn đang nghĩ trong lòng.

Lương Thạch Quốc kích động đứng lên nói:

- Diệp tiên sinh đúng là một người quân tử, tôi quả nhiên không nhìn lầm Diệp tiên sinh. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Diệp tiên sinh có thể tìm thấy, thật là không ngờ được. Mười tỷ đô la Mỹ chúng tôi đã sớm chuẩn bị rồi, tất cả đều trong thẻ này.

Lương Thạch Quốc nói xong liền rút từ túi ra một chiếc thẻ màu vàng làm cho tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ. Cái thẻ này không những làm bằng vàng kim mà trên mặt còn được khảm rất nhiều kim cương li ti.

Tấm thẻ này giá trị đến mấy triệu nên có thể khẳng định đây là một tấm thẻ được cố ý tạo ra. Thật là có bệnh mà, chỉ có cái thẻcũng làm xa hoa như vậy. Diệp Mặc thầm lắc đầu, không biết Bắc Sa này kiếm được bao nhiêu tiền mà lại tốn kém như thế. Hắn đương nhiên hiểu được trong lời của Lương Thạch Quốc còn có hàm ý khác, thậm chí là một chút châm chọc nhưng hắn lại không nghe ra gã muốn châm chọc gì.

Thần thức Diệp Mặc lập tức quét trên mặt tấm thẻ, rất nhanh hắn hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, hóa ra tấm thẻ này là một quả bom. Quả bom nhỏ này bị tấm thẻ bao quanh, ở mặt ngoài sẽ không nhìn thấy.

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc cười lạnh. Hắn biết hôm qua hắn đã cố ý lộ ra bộ dạng do dự khiến Lương Thạch Quốc để ý, quả bom trên tấm thẻ này hẳn để chuẩn bị cho hắn. Lúc hắn giao ra tinh thạch Cực năng thì cũng chính là lúc hắn sẽ mất mạng.

Tuy chỉ là một tấm thẻ bom nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không thể xem thường quả bom này, Bắc Sa có thể thiết kế ra Không quỳ - một thứ lợi hại như thế, ai có thể biết được tấm thẻ bom này của gã có uy lực thế nào? Huống hồ, Diệp Mặc đã sớm có kiến thức về uy lực của một vài loại bom trước đó.

Hồ Lô cốc cũng do một trái bom laser tiêu diệt đấy thôi. Nếu thẻ này cũng là bom laser thì Diệp Mặc hắn khó mà trốn thoát.

Nhưng Diệp Mặc cũng rất yên tâm, hắn khẳng định họ chưa lấy được tinh thạch cực năng hoặc là lúc Diệp Mặc hắn cùng Lương Thạch Quốc còn ở đây, họ nhất định sẽ không kích nổ trái bom này.

Diệp Mặc nhận thẻ một cách ngượng ngùng nói:

- Cái này, Lương tiên sinh, tinh thạch của tôi vẫn chưa đem tới mà đã nhận thẻ của các anh thế này thì thật không phải.

Lương Thạch Quốc trong lòng cười lạnh. “Diệp Mặc đã nhận lấy tấm thẻ mà không hề do dự, tôi chỉ thấy anh giả bộ ngại ngùng thế thôi”. Gã nghĩ.

Tuy nhiên, những lời này đương nhiên gã sẽ không nói ra mà cười ha hả đáp:

- Nếu tôi không tin Diệp tiên sinh thì sẽ không đưa tấm thẻ này cho anh trước. Trong này có mười tỷ đô la Mỹ, mời Diệp tiên sinh kiểm tra một chút trên máy tính.

- Được, nếu đã như vậy thì tôi không khách khí nữa.

Diệp Mặc không chút do dự liền đi tới chiếc máy tính trước mặt, đưa tấm thẻ vào và nhập mật mã.

Bên trong quả nhiên là có mười tỷ. Trên mặt Diệp Mặc lộ vẻ mãn nguyện, dường như hắn không nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lương Thạch Quốc, liền nói:

- Lương tiên sinh, không biết mật mã chuyển khoản là bao nhiêu?

Mặt Lương Thạch Quốc chợt biến sắc. Gã không ngờ Diệp Mặc sẽ lập tức chuyển khoản. Tuy nhiên, thần sắc của gã nhanh chóng trở lại bình thường, gã coi như chưa có gì xảy ra liền đáp:

- Tấm thẻ này là để tặng Diệp tiên sinh, sau này chúng tôi nói không chừng còn qua lại làm ăn với anh, tiền của chúng tôi gửi trực tiếp vào thẻ này là được rồi.

Diệp Mặc tỏ ra khó xử nói:

- Nhưng thế này không được tiện cho lắm…

Tuy nhiên, hắn lập tức chuyển giọng:

- Cho dù tôi nhận tấm thẻ này thì mật mã tôi cũng phải biết chứ!

Lương Thạch Quốc trong lòng thầm hận, giờ gã chỉ có thể nói cho Diệp Mặc biết mật mã, Diệp Mặc đồng thời chuyển mười tỷ này vào thẻ của hắn.

Chuyển tiền xong, Diệp Mặc cầm lấy tấm thẻ trống rỗng đưa cho Lương Thạch Quốc nói:

- Lương tiên sinh, số tiền này tôi đã chuyển xong rồi nhưng tấm thẻ này tôi lấy làm tiếc phải trả lại, tấm thẻ này thực sự có phần hơi quý.

Lương Thạch Quốc thầm hận, mười tỷ đô la Mỹ đã nhận rồi, một tấm thẻ còn ngại, con người này thật vô liêm sỉ. Nhưng gã vội vàng đẩy tấm thẻ trở lại và nói:

- Diệp tiên sinh, cái này anh nên nhận lấy, cảm ơn nhiều, anh đã vì chúng tôi mà tìm được tinh thạch. Tấm thẻ chẳng là gì nhưng nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.

Diệp Mặc biết, Lương Thạch Quốc chưa để lại được tấm thẻ bom này ình gã sẽ không yên tâm. Ngẫm nghĩ lại hắn thấy không nên từ chối nữa bèn cầm tấm thẻ bỏ vào túi.

Thấy Diệp Mặc đã nhận lấy thẻ, Lương Thạch Quốc mừng thầm, chỉ cần anh lấy lại tấm thẻ là tốt rồi. Đợi sau khi anh nói ra tinh thạch ở đâu, đợi anh ra khỏi quán rượu này thì chính là lúc anh chết. Chỉ cần Diệp Mặc anh chết đi thì mười tỷ kia chúng tôi có thể tìm người của anh lấy lại thôi.

Tỏ vẻ vốn dĩ không hiểu ý của Lương Thạch Quốc, Diệp Mặc sau khi nhận lấy thẻ cũng lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho Lương Thạch Quốc và nói:

- Lương tiên sinh, anh xem xem đây có phải là tinh thạch mà các anh cần không?

Lương Thạch Quốc suýt nữa thì hộc máu, gã không ngờ tinh thạch này lại ở trong túi áo Diệp Mặc. Rất nhanh, gã liền mở túi vải ra, bên trong đó chính là tinh thạch Cực năng đã mất tích của Viễn gia mà gã đang tìm kiếm.

Không những sắc mặt của Lương Thạch Quốc khó coi, ngay cả sắc mặt của Pierre và Trần Trụy cũng khó coi không kém. Diệp Mặc này quả thực láu cá, đã cầm đồ của bọn chúng công khai còn đòi lấy mười tỷ, lại còn để thứ này trong túi áo nữa. Điều đáng hận chính là, tối qua hắn cỏn làm bộ không biết gì.

Diệp Mặc lại không để ý mấy suy nghĩ này, hắn cười cười nói:

- Lương tiên sinh, nếu có tinh thạch rồi thì tôi phải đi đây. Lần sau có buôn bán gì thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi thích nhất là làm ăn đấy, ha ha…

- Được, tất nhiên, tất nhiên rồi…, tinh thạch, không sai, chính là viên này, thật cảm ơn Diệp tiên sinh!

Tuy Lương Thạch Quốc tức muốn hộc máu nhưng miệng lại không ngừng cảm ơn Diệp Mặc. Gã quyết định, một khi Diệp Mặc bước ra khỏi “Vực ngoại hưu nhàn”, gã sẽ lập tức ấn kíp nổ. Còn về bao nhiêu người trên đường chết thì có quan hệ gì với Lương Thạch Quốc gã chứ?

Diệp Mặc ra khỏi căn phòng mật, chỉ bằng mê nhãn thuật nhỏ, hắn đã đem thẻ nhét vào một góc cửa ngoài. Nếu không phải vì lo lắng uy lực của quả bom quá lớn thì hắn chắc chắn đã để nó trong túi áo Lương Thạch Quốc rồi. Còn điều này, hiện giờ hắn không muốn Lương Thạch Quốc bị nổ tử, một khi gã bị nổ chết, cho dù hắn có chiếm được mười tỷ đô la Mỹ chăng nữa thì Bắc Sa đó sẽ trở mặt với hắn, hay nói cách khác, nhất định phải tử đấu.

Hắn bây giờ năng lực tử đấu vẫn chưa bằng Bắc Sa nên hắn chỉ có thể hù dọa Lương Thạch Quốc thôi. Đợi khi tinh thạch chuyển đi, hắn còn muốn theo dõi. Mục tiêu của Diệp Mặc không phải là một viên tinh thạch này, mà là toàn bộ mấy viên tinh thạch đó.

Diệp Mặc lấy tốc độ nhanh nhất đến quầy Bar ở tầng dưới cùng. Hắn đã không đi hơn nữa còn đang ở bên ngoài quầy Bar “Vực ngoại hưu nhàn” gọi một ly rượu.

Trong mật thất trên lầu, Lương Thạch Quốc nhìn chằm chằm camera. Nhưng khi gã thấy Diệp Mặc đã không đi lại đang ở quầy Bar uống rượu, gã giận đến ngứa cả răng. Nhưng gã không có cách nào, bây giờ mà ấn bom tuy có thể giết chết Diệp Mặc nhưng “vực ngoại hưu nhàn” coi như cũng xong đời.

Tuy “Vực ngoại hưu nhàn” so với Diệp Mặc chưa là gì, nhưng bản thân gã cũng đang ở đây, coi như đợi thêm một phút nữa gã cũng chẳng tổn thất gì, hà tất gì không đợi được một phút nữa chứ?

Diệp Mặc lạnh lùng cười, uống rượu chỉ là giả, để lại tin cho Lương Thạch Quốc mới là thật.

Hắn viết mấy hàng chữ đơn giản đưa cho nhân viên quầy Bar dặn dò:

- Phong thư này nhất định phải giao cho Lương Thạch Quốc tiên sinh, không cần cầm lên ngay vì tiên sinh đang họp. Chờ lúc anh ta ra thì đưa cho anh ta là được rồi.

Nói xong, Diệp Mặc lại lấy ra mấy trăm đưa cho nhân phục vụ, sau mới thản nhiên rời quán rượu.

- Đã đi rồi!

Trần Trụy nhìn thấy Diệp Mặc đã đi khỏi “Vực ngoại hưu nhàn” thì vui mừng trở lại, y sắp có thể chứng kiến tên vô cùng kiêu ngạo kia chết như thế nào.

Người khác có thể không biết thẻ bom này lợi hại thế nào nhưng Trần Trụy lại rất rõ. Không nói đến Diệp Mặc, cho dù nửa bộ Tiên Thiên cũng không thể tránh được, nhưng y vẫn còn hoài nghi. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên nhưng đột nhiên bị bom ở trong túi áo nổ thì cũng khó mà thoát mạng.

Lương Thạch Quốc lấy ra một cái điều khiển, nhếch miệng cười lạnh lùng:

- Anh Trần, việc ở Lưu Xà giao cho anh và Pierre tiên sinh xử lý. Diệp Mặc đã chết, mấy người ở Lưu Xà kia có mà chạy đằng trời. Dược phẩm Lạc Nguyệt chính là một cỗ máy kiếm tiền không tồi, sẽ để lại cho Bắc Sa ta.

Nói xong, Lương Thạch Quốc không đợi Trần Trụy và Pierre trả lời, gã liền ấn vào chiếc điều khiển.

“Ầm…”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, còn có cả gạch đá, tro bụi bay tung tóe, mù mịt, hỗn độn tứ phía khiến mấy người Lương Thạch Quốc ngây người như gỗ.

Nổ tung rồi, uy lực vô cùng lớn nhưng hình như có vài chỗ không được đúng như tính toán. Chắc là nổ ở trên đường cái, nhưng sao gã lại thấy chấn động mạnh thế, lại còn sập vách tường nữa là sao?

Một khối thép ngang rơi xuống, xuyên qua bả vai Lương Thạch Quốc làm gã đau điếng, khiến gã kêu to một tiếng.

- Không đúng, là tầng lầu của chúng ta bùng nổ.

Trần Trụy có phản ứng đầu tiên. Y ôm lấy Lương Thạch Quốc nhảy từ cửa sổ ra.

- Sao lại thế này?

Đáng lẽ nổ trên đường Diệp Mặc đi mới đúng, sao lại ở đây?

Lương Thạch Quốc tự thì thào, dường như gã vẫn không tin đây là sự thực.

“ Ầm, ầm….”, dường như để phản bác lời nói của Lương Thạch Quốc, những âm thanh kinh hoàng lại truyền tới. Mặc dù không ảnh hưởng lắm tới tầng dưới nhưng trên lầu, những tiếng nổ lớn vang lên và vách tường đã sập xuống, người trong “Vực ngoại hưu nhàn” đều đổ xô ra ngoài.

Một nhân viên phục vụ quầy Bar, nhìn thấy Lương Thạch Quốc liền vội vã đưa cho gã một phong thư và nói:

- Tổng giám đốc Lương, đây là thư mà một người khách tên Diệp Mặc đã gửi lại cho anh.

Lương Thạch Quốc liền mở bức thư ra thì chỉ thấy mấy hàng chữ, nội dung bên trong khiến y không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng quát:

- Vô liêm sỉ, ta đã gặp nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa thấy ai lại vô liêm sỉ như hắn.

Toái Càn Khôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.