Dặc Bách Văn vội vàng nháy mắt ra dấu cho tiên tử Dặc Nghiên, hy vọng tiên tử Dặc Nghiên gọi Diệp Mặc lại. Trong mắt ông ta thấy, Diệp Mặc có thể cho con gái của mình thêm hai miếng Giác Hồn Tảo nữa, hiển nhiên là trong lòng thầm ái mộ con gái của mình rồi. Người như Diệp Mặc mà muốn lấy con gái của ông ta, đó quả là mơ mộng hão huyền. Nhưng bây giờ lại có thể lợi dụng điểm này, khiến hắn giao ra Giác Hồn Tảo, hoặc là nói ra lai lịch của Giác Hồn Tảo.
Tiên tử Dặc Nghiên không hiểu ý tứ sâu xa của phụ thân, cho rằng phụ thân tưởng cô và Diệp Mặc tương đối quen thuộc, cho nên kêu cô gọi Diệp Mặc lại.
Ngay khi cô sắp đi gọi Diệp Mặc, bên trên lại xuất hiện một giọng nói mỉa mai khàn khàn nói:
- Nói nghe sởn cả tóc gáy, có phiền toái gì sao? Không phải là bồi thường tiên tinh sao? Với vai vế của Viêm Thiệu Nguyên ở Hồng Tiên thương hội, chút tiên tinh ấy hắn có thể không bỏ ra nổi sao?
- Nhiêu Cửu, hơn năm tỷ tiên tinh thượng phẩm mà là một chút sao?
Dặc Bách Văn sắc mặt có chút khó coi nói, nếu như không phải là tu vi của đối phương không kém ông ta, ông ta lập tức sẽ dạy dỗ cho một trận. Cho dù là như vậy, đợi việc bên Diệp Mặc hoàn tất, ông ta vẫn muốn giáo huấn tên này một trận.
Diệp Mặc nghe xong lời Đại La Tiên tên Nhiêu Cửu này nói, còn tưởng rằng Dặc Bách Văn đúng là cố ý làm cho người nghe kinh sợ. Nhưng từ khi Dặc Bách Văn nói ra hơn năm tỷ tiên tinh, Diệp Mặc đã biết đây không phải để làm người nghe kinh sợ. Hơn năm tỷ tiên tinh, cho dù là tại Thượng Thiên Vực cũng phải là người có lai lịch nhất định mới có, người bình thường tuyệt đối không cách nào có nhiều tiên tinh như vậy.
Viêm Thiệu Nguyên cho dù là có vai vế ở Hồng Tiên thương hội, đoán chừng cũng không bỏ ra nổi nhiều tiên tinh như vậy.
Diệp Mặc nhìn Nhiêu Cửu cách ăn mặc có chút lôi thôi này trầm giọng hỏi:
- Cụ thể là chuyện gì, ông có biết hay không?
Nhiêu Cửu khinh thường nhìn Diệp Mặc,
- Nếu như ta không biết há có thể nói nhảm? Một trăm ngàn tiên tinh, ta dẫn ngươi đi chỗ Viêm Thiệu Nguyên. Bởi vì Viêm Thiệu Nguyên lạc mất một cây Cốt Tiễn màu vàng kim gửi đi đấu giá, Cốt Tiễn này...
Diệp Mặc trong lòng nhất thời sóng to gió lớn. Không hề nghĩ ngợi liền ném ra một cái nhẫn ngắt lời Nhiêu Cửu rồi nói:
- Không cần nói nhảm, đây là một trăm ngàn tiên tinh, dẫn đường.
- Ah ...
Nhiêu Cửu chỉ là rao giá trên trời để còn dần trả giá, lại thật không ngờ Diệp Mặc căn bản không cần trả gía, liền lấy ra một trăm ngàn viên tiên tinh. Thần thức của gã đã sớm quét vào trong chiếc nhẫn kia, xác nhận là một trăm ngàn tiên tinh không có sai.
Đây tuyệt đối là một nhân vật giàu có, Nhiêu Cửu lúc này nào còn có thể lo nói gì khác nữa, trực tiếp thu hồi chiếc nhẫn có chút kích động nói:
- Công tử mời đi theo ta, ta nhất định đưa cậu đến chỗ Viêm Thiệu Nguyên.
Sau khi nói xong mấy lời này, Nhiêu Cửu biết giá cả mà mình đòi hình như quá thấp rồi.
Diệp Mặc chào Phong Mạch Thuần một tiếng. Theo sát Nhiêu Cửu đi.
- Diệp tiên hữu, đợi một tý. Viêm Thiệu Nguyên là bạn của ta, chúng ta đi phủ Thành chủ ngồi một lát trước đã, ta trực tiếp mời Viêm Thiệu Nguyên tới là được rồi ...
Dặc Bách Văn trông thấy Diệp Mặc sắp đi khỏi, ở phía sau vội vàng kêu lên.
Diệp Mặc nào có rảnh đi để ý tới Dặc Bách Văn, hắn chỉ thúc giục Nhiêu Cửu đi nhanh một chút.
Dặc Bách Văn thấy Diệp Mặc không thèm nhìn đến ông ta. Ông ta lại không thể bắt người ngay trên đường cái, chỉ có thể tiếp tục gọi:
- Diệp Mặc, con gái ta tiên tử Dặc Nghiên cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm, ta cũng cảm giác cậu là người không tệ, nếu như cậu bằng lòng, có thể bái nhập môn hạ của ta. Cùng tu luyện với con gái ta.
Tiên tử Dặc Nghiên và người đàn ông Đại Ất Tiên bên cạnh cô sững sờ nhìn Dặc Bách Văn, những lời này của Dặc Bách Văn ngoại trừ không có trực tiếp nói rõ là hứa gả tiên tử Dặc Nghiên cho Diệp Mặc, nhưng gián tiếp đã cho thấy ý tứ này rồi.
- Phụ vương, con...
Tiên tử Dặc Nghiên vừa mới muốn hỏi, chỉ nghe thấy thanh âm của Diệp Mặc truyền đến,
- Ý tốt của Dặc Thiên Chủ trong lòng ta xin nhận, ta đây quen tự do tự tại, lại không xứng với Tiên Tử trong phủ Thiên Chủ của ông.
Tiên tử Dặc Nghiên vốn đang muốn hỏi phụ thân, nghe thấy Diệp Mặc nói vậy lập tức liền mất hứng, cô không bằng lòng thì đó là chuyện của cô, nhưng Diệp Mặc dựa vào cái gì mà dám nói như thế? Cô vẫn luôn cư xử ôn hòa với Diệp Mặc. Cũng không có nghĩa là trong lòng cô thật sự coi Diệp Mặc như ngang hàng mà đối đãi.
Diệp Mặc là một tán tu, thăng thiên cũng không quá một hai trăm năm, dựa vào cái gì mà dám chê cô? Cô đối với bất kỳ ai cũng đều vẻ mặt ôn hoà, đó là bởi vì địa vị bất đồng, địa vị của cô quyết định người bình thường không dám phản bác cô. Ví dụ như cô giúp Diệp Mặc năm viên tiên tinh với tư cách là phí tổn vào thành. Có lẽ là có lòng đồng tình và trợ giúp, nhưng tương tự cũng có chút ý bố thí ở trong đó.
Trông thấy Diệp Mặc đã biến mất khỏi tầm mắt không thấy bóng dáng, Dặc Bách Văn sắc mặt âm trầm, ông ta nói với tên hộ vệ sau lưng:
- Đi cửa thành chờ xem, lần này ta không tin.
Tiên tử Dặc Nghiên tuy không thích cái giọng điệu kia của Diệp Mặc, nhưng ý tứ trong lời phụ thân nói hiển nhiên là muốn cưỡng ép mang Diệp Mặc đi, trong nội tâm cô ngược lại có chút bắt đầu thấp thỏm không yên. Cô có lòng tự trọng tác quái, trong lòng dù sao cũng không xấu xa như cha của cô. Nói thật lòng, cô cảm giác Diệp Mặc này cũng không tệ lắm. Nhưng cho dù là cô biết rõ cha muốn ra tay với Diệp Mặc, cô cũng không dám nói nhảm nửa chữ.
...
Diệp Mặc vừa đến bên ngoài phủ của Viêm Thiệu Nguyên, đã biết vì sao Viêm Thiệu Nguyên gặp phiền toái rồi, lúc này bên ngoài động phủ của y toàn là trận pháp cấm chế giam cầm, còn có hai gã Đại La Tiên sơ kỳ ở phía xa chú ý rao riết. Dưới tình hình như thế, Viêm Thiệu Nguyên hiển nhiên là không có cách nào đi ra ngoài, Dặc Bách Văn nói mời Viêm Thiệu Nguyên ra, đó là trắng trợn nói lời bịa đặt.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào, một Đại La Tiên hậu kỳ ăn mặc lộng lẫy, hình thể hơi mập đang mặt mày sầu khổ ngồi ở trong sảnh.
Ở trước mặt ông ta còn có một bầu Văn Phong Nhưỡng, chung quanh không có ai, bên ngoài phòng có hai nữ tỳ đứng ở đó, không biết là giám thị hay là chờ sai bảo. Thêm bên ngoài động phủ có hai Đại La Tiên giám thị, toàn bộ trong ngoài động phủ, không có người thứ sáu.
Vừa nhìn thấy người đàn ông thân hình hơi mập ăn mặc lộng lẫy này, Diệp Mặc đã biết người này nhất định là Viêm Thiệu Nguyên, mặt của ông ta giống Viêm Hồng Trung đến mấy phần .
- Được rồi, ở đây không còn việc của ngươi, ngươi đi đi.
Diệp Mặc thuận miệng nói với Nhiêu Cửu – người dẫn hắn tới.
Nhiêu Cửu cười hắc hắc nói:
- Vị công tử này, ta chờ ngươi ở chỗ này, chờ ngươi sau khi trở về, ta lại dẫn ngươi trở về. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tăng giá, giá cả bằng với lúc đến.
Diệp Mặc nghe xong đã biết tên này hiểu rõ mình có rất nhiều tiên tinh, còn muốn lừa bịp tống tiền tiên tinh của hắn, sắc mặt của hắn lập tức lạnh lẽo, sát cơ tuôn ra, một lưỡi dao vô hình đã vô thanh vô tức chém tới một chân của Nhiêu Cửu.
- Biến, nếu như còn dám nói nhảm nửa chữ, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng không cần đi nữa
Diệp Mặc nói xong trực tiếp mang theo Phong Mạch Thuần tiến vào động phủ cấm chế mọc lên san sát như rừng này, căn bản không đi qua chỗ hai gã Đại La Tiên trông coi cấm chế động phủ. Những cấm chế này với hắn mà nói, giống như chẳng có tác dụng gì.
Mãi đến lúc này chân Nhiêu Cửu mới lóe ra máu tươi, Nhiêu Cửu sắc mặt trắng bệch nhìn bóng lưng Diệp Mặc, tay cũng không ngừng run rẩy. Qua một hồi lâu, gã mới nhớ tới nhặt khúc chân của mình lên, run lẩy bẩy nói:
- Vâng, tiền bối, vãn bối lập tức cút ...
Đến lúc này, Nhiêu Cửu há có thể không biết Diệp Mặc căn bản không phải là người gã có thể chọc nổi. Không nhúc nhích mà có thể trói chặt một Đại La Tiên như gã, tiện tay đã chém tới một cái chân của gã, tu vi của Diệp Mặc quả thực chính là thông thiên rồi. Mình vậy mà đi gây với loại người này, có thể giữ được một mạng, thậm chí ngay cả chân gãy cũng có thể nhặt lại, đã là may mắn cực kỳ rồi.
Phong Mạch Thuần sau khi ngơ ngác đi theo Diệp Mặc vào động phủ của Viêm Thiệu Nguyên, lúc này mới khiếp sợ hỏi:
- Diệp đan sư, tu vi của ngài có phải sớm đã đạt đến Vị Tiên rồi hay không?
Cô là Đại Ất Tiên, hiển nhiên nhìn ra Nhiêu Cửu tu vi cao hơn cô rất nhiều, nhưng Diệp Mặc tay cũng không nhúc nhích, đã chém tới một chân của Nhiêu Cửu, há có thể là Đại tiên thông thường có thể so sánh được sao?
- Cái này đợi trở về ta sẽ chậm rãi nói với cô, bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, chuyện này đối với ta rất quan trọng.
Diệp Mặc liên tiếp nói hai từ quan trọng, cũng là bởi vì đã biết tung tích của Cốt Tiễn màu vàng, nếu như Cốt Tiễn màu vàng này đúng là cây Cốt Tiễn mà hắn muốn tìm kia, với hắn mà nói quá quan trọng.
Hắn đã có ba cây Cốt Tiễn, nếu như lại có thêm một cây, thì chính là bốn cây. Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung - loại vũ khí lợi hại này, bốn mũi tên tuyệt đối không phải là đơn giản như ba mũi tên bỏ thêm một mũi nữa. Bốn mũi tên so với ba mũi tên, uy lực khả năng là tăng lên đâu chỉ mấy lần. Đây là thứ khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Giống như lúc trước khi hắn đại chiến với Trí Tông tiên đế, nếu như ba mũi tên của Trí Tông tiên đế đều là đồ thật, vậy hắn chỉ có thể đợi vận mệnh bị giết mà thôi, thậm chí ngay cả cơ hội tiến vào Thế Giới Trang Vàng cũng không có.
Cho nên Diệp Mặc vừa nghe đến Cốt Tiễn màu vàng, lập tức theo bản năng liền nghĩ tới Cốt Tiễn của mình, bất kể có phải hay không, hiện tại mục đích chủ yếu của hắn đã không phải là gặp Viêm Hồng Trung một chút nữa rồi, mà là muốn xem thử xem mũi tên này có phải thứ hắn muốn hay không.
...
Viêm Thiệu Nguyên mặt mày sầu khổ ngồi ở chỗ kia, cho dù là năm tỷ tiên tinh, ông ta cũng không trả nổi. Chớ đừng nói chi là tên khốn kiếp kia không ngờ lại biết mình có một viên 'Y Vương Đan’, đồng thời còn muốn lấy Y Vương Đan của mình.
Viêm Thiệu Nguyên trông thấy Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần tiến vào, lập tức liền đứng lên. Diệp Mặc không đợi Viêm Thiệu Nguyên nói, chủ động hỏi trước:
- Viêm tiên hữu, Diệp Mặc mạo muội đến viếng thăm.
- Diệp Mặc? Ngươi là do Hồng Tiên thương hội phái tới hay là người bị hại phái tới?
Viêm Thiệu Nguyên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc cười ha ha nói:
- Đều không phải, cứ coi ta như là bạn của Viêm Hồng Trung đi, lần này đi qua Bỉ Dực tiên thành, thuận tiện đến thăm Viêm Hồng Trung, lại biết được Viêm Hồng Trung không ở trong tiên thành. Cho nên, cố ý đến trong phủ bái kiến Viêm tiên hữu một chút. Àh, vị này là Phong Mạch Thuần bạn của ta.
Viêm Thiệu Nguyên giật cả mình, lập tức đứng lên lớn tiếng trách hỏi:
- Các ngươi đến cùng muốn làm gì hả? Đồ vật ta bằng lòng cho ngươi, tiên tinh không đủ, ta cũng có thể gom góp. Các ngươi đừng động thủ với con trai của ta, trên người Hồng Trung cũng không có thứ gì, hơn nữa Hồng Trung đã sớm không còn ở Bỉ Dực tiên thành.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Viêm tiên hữu xin chớ hiểu lầm, ta đúng là bạn của Viêm Hồng Trung. Lúc trước khi ta vừa mới thăng thiên, đi ngang qua Bỉ Dặc tiên thành. Kết quả trên người của ta không có chút tiên tinh nào, muốn mua một chút gì đó cũng không cách nào mua được. Viêm Hồng Trung là người bạn tốt, chủ động mua cho ta một chân khí phi hành. Sau đó ta còn đưa hai miếng Giác Hồn Tảo cho cậu ấy, không biết Viêm Hồng Trung có nhắc qua vấn đề này với ông hay không.
- Có nhắc, thì ra chính là cậu ah.
Viêm Thiệu Nguyên giật mình nói, ông ta lập tức nhìn thấy Phong Mạch Thuần sau lưng Diệp Mặc, trong lòng lại có chút tin tưởng. Phong Mạch Thuần mới là Đại Ất Tiên sơ kỳ, Diệp Mặc tuy che dấu tu vi, hiển nhiên tu vi hẳn là không cao đến đâu đi.
Diệp Mặc biết Viêm Thiệu Nguyên vẫn còn hơi nghi ngờ thân phận của mình, hắn cầm ra một miếng Giác Hồn Tảo để lên bàn nói:
- Viêm tiên hữu nhìn xem số Giác Hồn Tảo này, thì biết ta không có nói dối rồi.