Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 694: Cú bắt trác tuyệt
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc đến từ giới tu chân, đối với những việc xảy ra ở trước mắt đương nhiên không phải là hoàn toàn không biết gì hết. Cái này nếu không phải là một trận pháp Truyền Tống thì cũng phải là một cơ quan cổng vào. Chính là một loại trận pháp chìm cực kỳ hùng mạnh. Hơn nữa loại lực hút này hoàn toàn không bình thường chứng tỏ hắn vào được đây hoàn toàn không phải là vào bằng một cách thông thường. Nếu đây là một trận pháp không gian thì có lẽ hắn đã bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn lập tức huy động chân khí để bảo vệ cơ thể. Mặc dù hắn biết nếu đúng là trận pháp không gian thì lúc này chân khí của hắn dùng để thở thì cũng không đủ nữa.
Không cần Diệp Mặc huy động chân khí, chân khí của hắn trong nháy mắt đã dâng lên cuồn cuộn, trực tiếp đi vào lục phủ ngũ tạng và tất cả các kinh mạch trên toàn thân hắn. Và trong một thời gian ngắn lại bị hút sạch, lục phủ ngũ tạng lại giống như bị lệch khỏi vị trí thông thường. Kinh mạch của hắn bắt đầu rạn nứt.
Nếu không phải là kinh mạch của hắn lần trước tăng lên và mở rộng ra thì có lẽ Diệp Mặc đã nghi ngờ rằng hắn hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản được sức hút của loại lực này. Có lẽ vài giây sau hắn đã bị lôi kéo đến bầm dập.
“Thịch” một tiếng, trong lúc Diệp Mặc đang tuyệt vọng thì lực kéo của không gian bỗng mất tăm mất tích. Hắn giống như bị ném xuống từ trên không trung, rơi xuống mặt đất. Một loại lực rất lớn khiến hắn phun ra mấy ngụm máu tươi.
Chưa chết sao? Phản ứng đầu tiên của Diệp Mặc chính là nhìn đạo cô Giai Uấn có phải là đang chuẩn bị đánh lén hắn hay không? Nhưng hắn đã mau chóng phát hiện thấy rằng đạo cô dường như không có ở trong đây. Ở chỗ hắn đứng chỉ thấy sự hoang vắng mà thôi.
Diệp Mặc chợt thở phảo nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới tình huống của mình. Một chút chân khí cũng không còn nữa, thậm chí trên người toàn là vết máu ngang dọc. Diệp Mặc trong lòng thầm chửi, hắn chắc chắn là đạo cô đã mở ra 'Thiên Khu' vị của “Hoành đoạn thất tinh” thì mới có thể tạo nên cái sức ép không gian này. Cũng may không gian ấy không có lỗi ở bên ngoài. Nếu không thì tính mạng hắn đâu còn đây? Hay nói không chừng thì cũng bị xé thành từng mảnh rồi.
Diệp Mặc biết hoàn cảnh của mình không xong, phản ứng đầu tiên chính là xuất ra Liên Sinh Đan. Nhưng khi Diệp Mặc đem cái chai Liên Sinh Đan ấy ra thì lại phát hiện ra phía bên trong của nó đã sạch trơn rồi. Một viên Liên Sinh Đan cuối cùng trong lúc đang tỉ thí với đạo cô đã bị hắn ăn mất rồi.
Diệp Mặc trong lòng lập tức trầm ngay lại. Hơn nữa nội ẩn môn trong truyền thuyết, cũng chính là nói cao thủ nhiều như mây. Một ngày tu vi của hắn không còn nữa thì ở nơi này chắc chỉ còn sự tồn tại cuả thịt cá.
“Tuyết Liên Tử”, hắn vẫn còn bốn viên, nhưng chỉ có Tuyết Liên Tử cũng không có tác dụng. Hắn không có dược liệu phụ trợ luyện đan rồi. Việc luyện chế Liên Sinh Đan nhất định phải tìm ra được dược liệu phụ trợ.
Hơn nữa cho dù là hắn bây giờ có dược liệu phụ trợ thì nếu hắn không phục hồi chân khí thì cũng không có cách nào luyện chế Liên Sinh Đan. Cũng may là còn có một cái liên bồng. Tuy ăn cái Liên Bồng đó thì cũng hơi lãng phí nhưng đối với Diệp Mặc bây giờ mà nói thì chỉ có cách mau chóng phục hồi công lực mới là điều quan trọng nhất.
Nắm lấy một chiếc Liên Bồng ném vào bên trong miệng, Diệp Mặc mới có tâm trạng nhìn cái thứ ở trong tay mình.
Xé rách cái túi ấy ra là một cái yếm màu đo đỏ. Cái này khiến cho Diệp Mặc bỗng giật mình. Phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy cái yếm này là nghĩ tới đạo cô Tĩnh Tức.
đạo cô Giai Uấn thì già hơn đạo cô Tĩnh Tức. Thật không ngờ là đạo cô này cũng mặc một cái yếm như vậy. Xem ra đạo cô này cũng là một đạo cô già mà không đứng đắn.
Diệp Mặc cầm lấy cái yếm mà nhìn một chút, phía dưới của cái yếm này còn được may một cái túi. Diệp Mặc hoàn toàn không do dự xé cái túi này ra.
Một vàng nhàn nhạt khiến Diệp Mặc suýt kêu lên thành tiếng, hắn tìm trang vàng này vô cùng cực khổ. Vậy mà không ngờ nó lại ở trong túi cái yếm này.
- Ha ha
Diệp Mặc cầm lấy trang giấy vàng, không kìm nổi, cười ha hả. Tất cả buồn bực tan ra vào khoảng không. Đây đúng là một cú bắt quá hay, cú bắt trác tuyệt.
Cái mụ đạo cô già kia sau khi hy sinh nhan sắc của bà ta, nghĩ về trang giấy vàng đã mất này không biết bộ dạng sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mặc thầm sung sướng.
Sau khi cười xong, Diệp Mặc lập tức có cảm giác có cái gì đó không ổn đang đến, đối với thế giới nhỏ, cái hắn biết cũng không nhiều, chỉ duy nhất một nguồn tin có được từ Lạc Phi. Mà Lạc Phi gần như không bao giờ ra khỏi cửa môn phái, cho nên hiểu biết về thế giới nhỏ cũng không nhiều.
Nếu chẳng may chỗ này cũng không lớn, chỉ có một vài Ẩn Môn mà thôi thì hắn liệu có nhanh chóng bị phát hiện ra hay không? Còn có một thứ chính là mảnh giấy vàng của đạo cô bây giờ đang bị hắn cầm đi. Bà ta liệu có từ thẹn hóa hận sau đó báo cho tất cả mọi người rằng cả ba trang giấy của “Ní La Kinh” đều trên người hắn không?
Nếu đạo cô Giai Uấn thực sự đưa ra cái tin tức như vậy. Vậy thì bản thân hắn có thể sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Diệp Mặc bình tĩnh lại. Hắn biết hiện tại việc đầu tiên mà hắn cần làm chính là khôi phục sức lực, sau đó rồi mới tính toán lại. Bởi vì vừa mới uống một mảnh Liên Bồng cho nên hắn muốn tìm một nơi để chữa trị vết thương. Về phần những vết thương trên mặt thì giờ chỉ là những thứ yếu. Tuy đó là những vết thương từ cây phất trần tơ của đạo cô Giai Uấn nhưng Diệp Mặc muốn xóa bỏ những vết thương này thì cũng vô cùng đơn giản. Hắn chỉ cần một viên Trú Nhan Đan là ổn rồi.
Trong lúc Diệp Mặc đang nghĩ ngợi thì việc phục hồi những vết thương trên mặt còn chưa cho phép hắn đi. Chờ tới khi chính hắn đi ra từ thế giới nhỏ rồi ăn thêm một viên Trú Nhan Đan, ai biết Giai Uấn đạo cô có phát ra một lệnh truy nã hay không chứ?
Chỉ có điều Diệp Mặc còn chưa kịp hành động thì trong thần thức của hắn đã lộ ra một đoàn xe ở phía trước. Diệp Mặc không chút suy nghĩ, lập tức ném trang giấy vào trong nhẫn, rồi sau đó đi vào giữa con đường đó.
Nếu không phải vết thương bây giờ của hắn quá nặng, chân khí hoàn toàn khô cạn thì hắn tuyệt đối sẽ không muốn lúc này gặp người lạ. Chỉ là hắn thấy mình đã yếu, tốc độ di chuyển lại quá chậm, chờ lúc hắn vừa mới lại gần phía bên đường thì một đoàn người và xe đã đi tới đây.
- Xe tại sao lại dừng lại vậy? Chuyện gì thế?
Một thanh âm trong trẻo từ trên xe ngựa truyền ra.
Một người hộ vệ đi ở phía trước vội vàng chạy tới bên cạnh xe, nói:
- Tiểu thư, trên đường phát hiện một người bị thương rất nặng. Hắn đi rất chậm nên chúng ta phải chờ hắn đi sang bên kia thì xe ngựa mới có thể đi qua được.
- Thế à, để ta xem xem.
Vừa mới dứt lời thì chiếc rèm xe ngựa đã bị kéo ra. Một người con gái có khuôn mặt thanh tú bước ra từ bên trong xe ngựa.
Diệp Mặc đang thấy kỳ lạ vì đoàn xe này sao lại là xe ngựa, lại còn có cả hộ vệ mở đường. Thậm chí lại còn xưng hô là tiểu thư nữa. Chẳng lẽ mình lại xuyên việt rồi sao? Đối với lịch sử của Hoa Hạ năm ngàn năm thì Diệp Mặc thấy quen thuộc hơn cả.
Xem ra thì bản thân hắn chỉ đi vào thế giới nhỏ của Ẩn Môn mà thôi. Nới này cho dù là khoa học kỹ thuật kém hơn so với bên ngoài, nhưng hình như cũng không kém hơn nhiều lắm. Tuy người bên ngoài thông thường không đi vào trong được nhưng những người nội Ẩn Môn lại có thể đi ra, có cái gì đó vẫn có thể liên hệ được. Nhưng bây giờ hắn thấy xe ngựa và đường đất, hoàn toàn không có hơi thở của thời kỳ sinh hoạt hiện đại.
Đang lúc Diệp Mặc còn nghi ngờ thì trong xe lộ ra khuôn mặt của một cô gái. Cô gái này không xấu, thậm chí còn có chút thanh tú trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ như vậy thôi. Hai vợ Diệp Mặc đều đẹp như tiên cho nên người thiếu nữ này tuy cũng không tệ nhưng trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ thông thường như những người khác thôi
Người thiếu nữ này lông mi nhếch lên, khóe mắt mang uy. Vừa nhìn đã thấy là có cá tính mạnh, hơn nữa lại là người có chủ kiến, thậm chí tính khí còn không thường. Những người như vậy thường có tính tiểu thư, rất kênh kiệu. Diệp Mặc vốn không muốn đụng phải, nghĩ đến đây, hắn vộ vàng cúi đầu, lùi về phía sau vài bước, như vậy con đường đã hoàn toàn có thể đi ra.
- Hay đấy.
Thiếu nữ này khẽ mìm cười, bỗng nhiên lại nói.
- Đưa người này đi, để hắn ở phía sau cỗ xe ngựa kia để dưỡng thương.
Vì cô thấy cả người Diệp Mặc đều bê bết vết máu. Hơn nữa những vết thương khiến khuôn mặt không còn chỗ trống nào nữa. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía cô cũng không có chút gì sợ hãi. Không chừng hắn cúi đầu không nói là do cô quá xinh đẹp cho nên tự biết xấu hổ mà quay đi. Vì vậy khi nhìn thấy Diệp Mặc, cô cũng bất ngờ nghĩ tới một cách giải quyết tuyệt vời như vậy.
Nếu Diệp Mặc biết ý nghĩ của cô gái này thì không chừng hắn sẽ điên mất. Hắn nhất định sẽ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cô mà nói, sao vẫn có những người con gái không biết khiêm tốn nhỉ. Tôi cúi đầu chẳng qua là vì tôi bị thương, không muốn gây chuyện mà thôi. Chứ chẳng can hệ gì với diện mạo của cô cả.
- Tiểu thư, người này không rõ lai lịch, thực sự phải mang hắn đi theo sao ạ?
Tên hộ vệ kia do dự một chút rồi nói.
Cô gái này bỗng nhiên rút ra một chiếc khăn tay phẳng phiu, lau lau khóe mắt.
- Đúng vậy, chăm sóc tốt cho hắn, những thứ khác không cần hỏi.
Nói xong lại nói một mình:
- Hắn đã bị hủy khuôn mặt rồi…
Sau đó lại kéo mành lên.
Hộ vệ kia nhìn về phía Diệp Mặc có chút nghi hoặc, lại nhìn nhìn phía cái mành đã kéo lên của tiểu thư, trong lòng không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ tiểu thư lại thấy được sự bi thảm của tên này sao?
Nhưng y cũng biết chuyện tiểu thư quyết định dù là thế nào thì cũng phải xử lý một cách ổn thỏa. Nếu chẳng may tiển thư không hài lòng thì y cũng xong đời.
- Ngươi tên là gì? Là người ở đâu? Sao ngươi lại bị thương nặng thế này?
Người hộ vệ đi tới trước mặt Diệp Mặc, giọng hỏi không có chút gì là thích thú.
Cuộc nói chuyện của cô gái kia và người hộ vệ, Diệp Mặc đã sớm nghe thấy rồi. Bây giờ tên hộ vệ này đi vào hỏi là Diệp Mặc cũng biết có chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng đi cùng với đoàn người này, Diệp Mặc cũng không có hứng thú gì, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ không người chữa thương thôi.
- Không cần đâu, tôi chỉ là một người buôn bán mà thôi. Bởi vì buôn bán lời được ít tiến, trên đường gặp phải cướp cho nên mới ra nông nỗi này.
Diệp Mặc vốn không rõ nơi này là đâu nên hắn đành phải nói bậy như vậy.
- À
Người hộ vệ này dĩ nhiên cũng không phải là người có tâm địa. Nhưng những lời Diệp Mặc nói khiến y tỏ ra hoàn nghi. Nhưng hắn chỉ là một người tôi tớ, sự hoài nghi này y cũng không dám nói ra.
- Vậy được rồi, anh hãy đi cùng chúng ta. Trước tiên anh có thể lên xe ngựa của chúng ta nghỉ ngơi, đợi sau khi đi về thị trấn sẽ có người giúp anh chữa trị vết thương.
Người hộ vệ này gật gật đầu, nói.
Diệp Mặc đương nhiên không muốn đi cùng những người xa lạ, hắn vội vàng nói:
- Vậy thì cảm ơn các anh. Nhưng vết thương của tôi cũng không phải là nặng lắm. Các anh cứ đi về trước, tôi có thể tự đi về.
Diệt Hồng Trần