Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1304: Chương 1304: Đan Vương cửu phẩm




Âm thành ‘Kén két’ này tuy rằng rất nhỏ, nhưng tất cả càng tu sĩ xung quanh đều nghe được rõ ràng. Vẻ mặt của cô gái tu vi Hóa Chân kia lộ ra, cũng đã có thể đoán được đó là thanh âm của 'Vực' bị nghiền nát rồi.

Chỉ có tiếp cận 'Vực' đại thành, thì mới có được loại thanh âm này khi nghiền nát 'Vực'. Băng 'Vực' của cô gái áo hồng vừa rồi được hình thành thì mọi người đều được thấy rõ, uy thế quả thật là vô cùng cường đại. Nhưng hiện tại bọn họ căn bản là không hề thấy Diệp Mặc động thủ, vậy mà đã có thể phá vỡ 'Vực' của cô gái áo hồng kia rồi.

Cách giải thích duy nhắt chính là Diệp Mặc đã dùng 'Vực' của chính mình mạnh mẽ phá tan 'Vực' của đối phương. Có thể sử dụng 'Vực' của chính mình nghiền nát 'Vực' của đối phương thì cần tu vi về 'Vực' cao thâm như thế nào? Đại thành? Thậm chí so với đại thành còn phải hoàn mỹ hơn thì mới có thể làm được. Băng 'Vực' của cô gái áo hồng kia hiển nhiên là đã tiếp cận tới đại thành, thậm chí là đã đại thành rồi, nhưng không ngờ là loại 'Vực' này trước mặt Diệp Mặc lại không có chút năng lực nào cả.

Tu vi của Diệp Mặc quá mức kinh người, lập tức mọi người nhớ đến việc Diệp Mặc là tu sĩ nghịch thiên đã xông qua 'Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', cho nên đều có chút bình tâm trở lại. Một tu sĩ nghịch thiên có thể xông qua 'Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', thì việc có thể dùng chính 'Vực' của mình phá vỡ 'Vực' của một tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Cô gái áo hồng kia thấy đối phương không hề động thủ mà đã có thể phá vỡ được 'Vực' của mình rồi, thì sắc mặt cùng đại biến. Cho dù là tu sĩ Hóa Chân đỉnh, cũng không thể nào mà đứng im bất động phá vỡ đi 'Vực' của cô được.

Lập tức cô cũng cảm giác được không gian trói buộc xung quanh mình, cái loại cảm giác trói buộc này càng lúc càng lớn, cô thậm chí còn có một loại cảm giác rằng nếu cứ tiếp tục thì nói không chừng cô ngay cả muốn cử động thì cũng không thể nào nhúc nhích được.

Cô gái áo hồng cũng không dám do dự nữa, Minh Nguyệt Song Trảm lập tức đã được phóng ra.

Từng đợt thanh âm ‘Uu...u..u’ vang lên xung quanh, giống như là đang giữ ngày đông giá rét có gió lạnh thồi qua vậy. Hai luồng sáng trắng mang theo hàn khí trực tiếp cắt ngang qua không gian giữa cô và Diệp Mặc, sau đó nhanh chóng đem Diệp Mặc bao phủ lại.

Đồng thời Diệp Mặc cũng nghe thấy từng đợt âm thanh ‘Ken két’ vang lên, hắn biết 'Vực' của hắn còn chưa hình thành thì đã bị Minh Nguyệt Song Trảm băng lãnh kia phá tan.

Trong lòng Diệp Mặc biết hiện tại 'Vực' của hắn đối mặt với tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ thì còn quá yếu, cho nên lập tức phóng Tử Đao ra.

Một luồng đao quang tím hồng huyễn lệ vô cùng xẹt qua không gian giữa hai người, đánh về phía cô gái áo hồng kia.

'Huyễn vân hoa sơn đao' đã được thi triển ra. Cô gái áo hồng này đã nổi lên sát ý đối với Diệp Mặc, thì Diệp Mặc cũng sẽ có sát tâm với cô ta. Nếu có người muốn giết mình, thì cho tới giờ Diệp Mặc cũng chưa bao giờ hạ thủ lưu tình cả.

Những tu sĩ xung quanh thấy được đao quang tím hồng huyễn lệ vô cùng. Thậm chí còn có người trở nên say mê. Nhưng những tu sĩ Hóa Chân khác thì thấy được rõ ràng. Một đạo đao quang tím hồng này của Diệp Mặc mang theo sát ý vô tận, không giết không lùi, so với Minh Nguyệt Song Trảm của cô gái áo hồng kia thì càng sắc bén hơn nhiều.

-Ầm...

Tử đao quang tím hồng va chạp vào với Minh Nguyệt Song Trảm, sương mù băng hàn và đao quang tím hồng của Tử Đao bắn ra tứ phía, một số tu sĩ đứng ở khá gần nhất thời toàn thân phát lạnh, không hề có chút do dự nào mà nhanh chóng lấy ra pháp bảo phòng ngự của mình.

Răng rắc...

Sau khi tử quang và băng vụ văng ra tứ phía, thì thế đi của Tử Đao của Diệp Mặc vẫn không hề bị trì hoãn. Còn Minh Nguyệt Song Trảm của đối phương thì đã bị Diệp Mặc trực tiếp đánh bay ra rồi.

Cô gái áo hồng kinh hãi, lập tức lấy ra một chếc khiên chân khí trung phẩm miễng cưỡng che chắn trước mặt của mình.

-Rầm...

Một tiếng va chạm mạnh vang lên, kiện chân khí phòng ngự trung phẩm kia vì thiếu hụt chân nguyên, cho nên đã bị Tử Đao của Diệp Mặc chém thành hai nửa, thẳng tới lúc này thì thế công của Tử Đao mới hòa hoãn lại.

Cô gái áo hồng bị lực phản chấn vì khiên chắn bị nghiền nát, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Bay ngược ra xa vài trăm thước, sau đó mới dừng lại. Cô gái trẻ mặc bộ đồ xanh nhạt vốn vẫn lạnh lùng lúc này mới kinh hoảng hẳn lên, vội vàng lao tới, đỡ lấy cô gái áo hồng, kêu lên thất thanh:

- Sư phụ, người không sao chứ?

Mà lúc này Tử Đao mang theo vết máu của cô lại lần nữa trở về trong tay Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không có ý định bỏ qua, tiến lên phía trước một bước, khí thế toàn thân tăng vọt. Tử Đao trong tay hắn cũng kêu lên ‘Oong, oong’.

Những tu sĩ xung quanh đều kinh hãi không ngớt. Một tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy, không ngờ lại không thể cầm cự được thời gian nửa nén hương trước mặt Diệp Mặc, thì đã bị đả thương rồi.

Cô gái áo xanh thấy Diệp Mặc còn muốn đánh tiếp, thì trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình sợ hãi, chỉ là cô cũng chưa kịp nói gì, thì Tam thần chủ Giao Hoán Chấn đã đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:

- Đa tạ Diệp huynh đã xuất thủ tương trợ, nhưng xin Diệp huynh hãy hạ thủ lưu tình.

Diệp Mặc dừng lại, nhìn chằm chằm vào Giao Hoán Chấn:

- Cô ta vừa rồi còn muốn giết anh, anh vẫn còn cầu tình giúp cô ta?

Tam thần chủ cười khổ:

- 'Băng la' là do tôi trộm của cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ sớm phát hiện như vậy. Chờ tới khi tôi từ Sa Hà quay về, thì cho dù cô ấy có phát hiện được, thì lão đại và lão nhị của tôi cũng sẽ ra mặt giúp tôi thôi. Chỉ là không ngờ chân trước của tôi vừa bước tới Tây Tu thành, thì chân sau cô ấy đã đi tới rồi.

Nói tới đây, Giao Hoán Chấn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Hơn nữa, cô ấy là chủ nhân của Tuyết Lâm Hàn Trì, cho nên cũng không thể giết được. Về phần nguyên nhân, tôi sẽ không giải thích, vì nó quá mức phức tạp.

Diệp Mặc gật đầu, lúc trước cũng vì cô gái áo hồng này coi hắn là con kiến hôi, muốn giết chết hắn đấy. Chỉ là hiện tại 'Băng la' không phải do hắn lấy trộm, nhưng cũng là do hắn gián tiếp tham gia vào. Nếu như mà hắn lại giết cô ta, thì dường như không được hay cho lắm, huống chi Giao Hoán Chấn cũng đã đứng ra cầu tình.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền thu hồi lại Tử Đao.

Thấy Diệp Mặc thu hồi lại pháp bảo, thì Giao Hoán Chấn đại hỉ, vội vàng hướng tới Diệp Mặc nói:

- Diệp huynh thực sự là một người bạn chí cốt, Giao Hoán Chấn tôi xin được đa tạ.

- Nhược Phi, con tránh ra.

Cô gái áo hồng liền yêu cầu đệ tử của mình tránh ra, thu lấy pháp bảo của mình, sau đó mới lạnh lùng nói với Diệp Mặc:

- Vừa rồi nếu như không phải là tôi sơ suất, thì sao có thể bị ngươi dễ dàng đánh bị thương như vậy. Nếu như ngươi muốn động thủ, vậy thì tốt, chúng ta làm lại.

Diệp Mặc căn bản cũng không để ý tới cô ta. Nếu như cô ta lại muốn tiếp tục động thủ, thì hắn sẽ không lưu tình nữa. Lấy 'Băng la' thì hắn có chút không đúng, nhưng nếu muốn giết hắn, thì không thể nào. Nếu như cô ta trực tiếp yêu cầu Giao Hoán Chấn giao ra 'Băng la', thì Diệp Mặc cũng không phải động tay rồi. Hắn cũng không phải là loại người đoạt đồ của người khác, mà còn là một người khá ngay thẳng.

Cô gái áo xanh lúc này lại đổi đề tài:

- Sư phụ, còn đi chào hỏi Ngưu cung phụng một chút.

Cô gái áo hồng bị đệ tử của mình cắt đứt trọng tâm câu chuyện, thì cũng không tiếp tục khiêu chiến Diệp Mặc nữa, gật đầu nói:

- Con đi đi.

Kỳ thực không đợi cho cô gái áo xanh đi tới, thì Ngưu Nhữ Dương lúc trước tới để tặng lễ vật cho Diệp Mặc đã đi tới trước mặt cô rồi. Đầu tiên lão ta khách khí chào cô gái áo hồng một tiếng:

- Mục tiên tử, đã lâu không gặp, phong thái của người vẫn như xưa.

Cô gái áo hồng hừ lạnh một tiếng, không hề trả lời.

Cô gái áo xanh vội vàng nói:

- Nhược Phi xin ra mắt Ngưu bá bá.

Diệp Mặc có chút nghi hoặc nhìn cô gái áo xanh, hẳn là cô ấy một đường đều theo cô gái áo hồng kia truy sát Giao Hoán Chấn tới đây, tại sao lại gọi cung phụng của thương hội đệ nhất Tây Tu thành là bá bá? Nhưng cô gái áo xanh vừa bỏ đi bộ dạng lạnh lùng, thì lại có thêm chút ý vị.

Thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào cô gái áo xanh kia, thì Giao Hoán Chấn lại tưởng Diệp Mặc đã nhìn trúng đối phương rồi. Dù sao ngày trước khi Diệp Mặc tới Thần Thú sơn mạch, thì theo bên người hắn cũng không ít cô gái đẹp. Cho nên y liền chủ động nói nhỏ vào tai Diệp Mặc:

- Diệp huynh, cô gái kia tên là Lãnh Nhược Phi, cô ấy là thân truyền đệ tử của Mục Phi Hoàn chủ nhân Tuyết Lâm Hàn Trì. Tư chất kinh người không gì sánh được, hơn nữa cô ấy còn là con gái của hội chủ đệ nhất thương hội Tây Tu thành Lãnh Hàn.

Nói đến đây, thì thanh âm của y càng nhỏ hơn:

- Diệp huynh nếu như muốn cô ấy, thì cũng không phải là không được, chỉ là hiện tại cô ấy là vị hôn thể của Thiếu thần chủ Thần Thú sơn mạch Lượng Vô Lan, nếu như Diệp huynh muốn...

Tình cách của Giao Hoán Chấn khá là thẳng thắn, loại chuyện này đúng là phong cách của y. Nhưng thực tế thì nếu không phải là Diệp Mặc, thì sao y có thể nói loại chuyện này được. Nhưng giọng nói của y mặc dù nhỏ, thì những người xung quanh hầu như vẫn có thể nghe thấy được.

Diệp Mặc cười khổ, trong lòng hắn cảm thấy tên Tam thần chủ này chắc là đang cố ý, chẳng lẽ y lại không biết truyền âm sao? Bản thân có ý với cô gái áo xanh lạnh lùng kia? Hắn đâu có bị điên?

- Giao Hoán Chấn, ngươi câm miệng lại. Nếu như ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ xé nát cái miệng rộng của ngươi ra.

Cô gái áo hồng tức giận quát lên.

Giao Hoán Chấn nghe được Mục Phi Hoàn quát tháo, lại nhìn vẻ mặt trong sáng nhưng lại vô cùng thẹn thùng của Lãnh Nhược Phi, thì biết rằng bản thân vừa rồi đã quá lớn tiếng rồi. Nhưng y cũng không quá lưu ý, trực tiếp nói với Mục Phi Hoàn rằng:

- Phi Hoàn tỷ, tôi giới thiệu cho cô một chút, vị này chính là Diệp Mặc, Đan Vương cửu phẩm, về phần tu vi, thì tự cô cũng thấy rồi đấy.

Mục Phi Hoàn vốn đang tức giận muốn chửi mắng, nhưng nghe được Giao Hoán Chấn giới thiệu Diệp Mặc là Đan Vương cửu phẩm, thì những lời muốn thốt ra lại lập tức nuốt vào, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc:

- Đan Vương cửu phẩm? Điều này sao có thể?

Không chỉ Mục Phi Hoàn ngây dại ra, mà tất cả các tu sĩ xung quanh đang đứng xem cũng đều chấn động với tin tức này. Đan Vương cửu phẩm, đây chẳng qua là một tồn tại trong truyền thuyết, hiện tại bọn họ đã được nhìn thấy, hơn nữa còn ở ngay trước mặt.

- Hắn thật sự là Đan Vương cửu phẩm?

Giọng điệu của Mục Phi Hoàn lúc này đã hòa hoãn đi, có chút khó tin nhìn vào Giao Hoán Chấn.

Giao Hoán Chấn cười đắc ý:

- Đó là điều đương nhiên, tôi sẽ nói lung tung sao? Lúc trước tôi đã mời Diệp huynh giúp tôi luyện chế ra một lò đan dược cực phẩm ‘Tuyết tang đan’. Lần này tôi lấy 'Băng la' của cô cũng chính là muốn nhờ Diệp huynh hỗ trợ luyện chế giúp tôi một ít 'Chân tủy đan', cô đã hiểu chưa.

Có khả năng luyện chế đan dược cực phẩm ‘Tuyết tang đan’ thì hiển nhiên ít nhất phải là Đan Vương bát phẩm rồi. Mà tu sĩ có thể luyện chế 'Chân tủy đan', thì hiển nhiên là Đan Vương cửu phẩm không thể nghi ngờ được.

Nhưng Mục Phi Hoàn lúc này lại đột nhiên nhớ tới mục đích của mình khi tới đây, cho nên lại lớn tiếng quát lên:

- Giao Hoán Chấn, đem 'Băng la' ngươi trộm của ta giao ra đây.

Giao Hoán Chấn thật không ngờ lại tự vả vào miệng mình, tự dưng lại chủ động nhắc lại chuyện 'Băng la', hiện tại chọc giân Mục Phi Hoàn rồi. Y liền nhanh chóng cố gắng giải thích:

- Phi Hoàn tỷ, cô cũng biết, lão đại của ta ở Sa Hà đã bị trọng thương, hiện tại cần có 'Chân tủy đan' để đi cứu mạng, vì thể tôi chỉ có thể nhờ Diệp huynh hỗ trợ.

Ngoài dự liệu của y, chính là Mục Phi Hoàn sau khi nghe xong thì lại không để ý tới y nữa, mà lại quay sang nhìn Diệp Mặc rồi hỏi một cách bình thản:

- 'Băng la' có phải đang ở trên người của anh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.