Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1609: Chương 1609: Đập thành mảnh vụn.




Trần Phái vẫn im lìm không nói gì chủ động nói:

- Hồ Dung sư tỷ nói không sai, chúng ta cùng hợp lực lại quả thực có thể phá vỡ cấm chế này.

Trần Phái lúc trước một mực không nói gì, Diệp Mặc cũng sớm đã chú ý đến người này, người này thoạt nhìn có chút không nổi bật, nhưng mơ hồ lại có chút khí tức âm hàn. Nếu như tu sĩ bình thường cũng khó có thể cảm nhận được, Diệp Mặc linh căn đầy đủ, hơn nữa lại tu luyện Tam Sinh quyết, liền cảm giác được ngay lập tức. Cái cảm giác này khiến Diệp Mặc cũng không có thiện cảm lắm với tên Trần Phái này.

Nhưng những lời này của Trần Phái cũng có chút đạo lý, Diệp Mặc cũng đồng ý, cấm chế này quả thực cần phải dùng sức mạnh mới có thể phá được. Nếu như muốn phá thật, thì cấm chế này Diệp Mặc cũng không phá được. Cấm chế này ít nhất cũng phải cấp năm trở lên, cho dù có năm người cũng cần phải mấy ngày, nếu thiếu đi một người thì thời gian cũng sẽ kéo dài thêm, chẳng trách bọn họ lại gọi Kim Truyền Lâm và Khổng Cương đến.

Nhưng Diệp Mặc cho rằng, nếu như thêm hắn vào, thì cũng không cần nhiều thời gian, quả cân thế giới thạch của hắn đập xuống, thì uy lực căn bản cũng không có gì có thể cản nổi.

- Khoan đã, tôi thấy rồi.

Kim Truyền Lâm bỗng nhiên ngạc nhiên ngắt lời người khác, chỉ vào một góc ngạc nhiên nói.

- Thấy cái gì?

Hồ Dung nghi ngờ hỏi.

Kim Truyền Lâm vô cùng kích động nói:

- Cấm chế này bị phá rồi, chúng ta chỉ cần tấn công trận kỳ bị tàn phá này, nói không chừng trong khoảng hai tuần hương có thể phá vỡ được.

Thực ra khi Kim Truyền Lâm nói câu thấy rồi, Diệp Mặc cũng đã phát hiện ra nơi cấm chế này bị tàn phá. Hắn ngược lại lại có chút khen thưởng Kim Truyền Lâm, một Tiên trận sư cấp một có thể phát hiện ra chỗ tàn phá của cấm chế này, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Hồ Dung trong mắt lộ ra tia tiếc nuối, sớm biết như này không gọi hai người Kim Truyền Lâm đến nữa. Nhưng cô cũng chỉ tiếc nuối trong chốc lát rồi lại thôi, ngược lại cũng mừng rỡ nói:

- Vậy thì mọi người nhanh chóng tấn công cấm chế đi. Tôi cũng muốn biết đây có phải hay không.

- Để tôi.

Trần Phái ngay lập tức phóng ra pháp bảo của mình đập lên cấm chế, mấy người thấy vậy cũng nhao nhao phóng pháp bảo của mình ra.

Diệp Mặc thấy cấm chế tàn phá này bị năm người tấn công, thậm chí chỉ cần một tuần hương là có thể phá rồi, cũng lười chẳng thèm phóng ra Thế giới thạch.

Diệp Mặc chỉ là tu vi Kim Tiên hậu kỳ, hắn không chủ động ra tay, lại cõng một người con gái trên lưng, năm người còn lại cũng chẳng mở miệng bảo hắn ra tay.

Quả nhiên chỉ vẻn vẹn một tuần hương, cấm chế đó đã vang lên những tiếng răng rắc, Kim Truyền Lâm lại tấn công thêm mấy cái nữa, liền nghe thấy tiếng ồn ào, cấm chế che chắn trước mắt hoàn toàn bị phá hủy, lộ ra một thạch sảnh sực lớn.

- Phá được rồi sao?

Khổng Cương nghi ngờ chằm chằm nhìn thạch sảnh trước mặt nói, dường như có chút không tin cấm chế này lại phá dễ dàng như vậy.

Nhưng thạch sảnh trước mặt này cũng không có bất kỳ thứ gì, nói cách khác chỉ là một ngã ba, có ba cửa động thông nhau đi vào sâu bên trong núi, bất luận là thần thức hay là mắt thường cũng không nhìn thấy rõ bên trong rốt cục là có thứ gì.

- Trong này có ba cửa động, chúng ta làm sao giờ?

Trần Phái chằm chằm nhìn ba cửa động hỏi.

Tất cả mọi người nhìn về phía Hồ Dung, rõ ràng Hồ Dung trong này cũng có chút địa vị.

Hồ Dung trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tôi đề nghị đi vào ba cửa động này cùng một lúc, người của chúng ta bên này chia làm ba đội nhỏ, mỗi một đội tiến vào một cửa động.

Đề nghị của Hồ Dung ngay lập tức được mọi người đồng ý, đúng lúc này Chân Băng Du bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi bên tai Diệp Mặc:

- Đây là đâu?

Diệp Mặc có chút lúng túng một lúc rồi nói:

- Đây là tầng thứ ba, tôi đến tìm một mỏ tiên tinh, chắc hẳn cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, cô không cần lo lắng.

Chân Băng Du bị trọng thương, hắn không nhanh chóng dẫn cô quay về Cực Kiếm môn, lại một thân một mình đi tìm tiên tinh, mặc dù cái này đối với Diệp Mặc mà nói cũng là chuyện cần thiết, nhưng hắn cũng có chút ngại.

- Uhm.

Chân Băng Du sau khi nói một từ, cũng không nói thêm gì nữa.

Phùng Quảng Long mở miệng nói:

- Như vậy tốt rồi, Hồ Dung sư tỷ và anh Trần một đôi. Anh Khổng và anh Kim một đội, tôi cùng Diệp sư đệ này một đội là được rồi.

Lời này của Phùng Quảng Long vừa nói ra, tất cả mọi người cũng không nói gì. Rõ ràng đều hiểu ý tứ của Phùng Quảng Long, tên này chắc chắn là muốn giết tên họ Diệp này, sau đó cướp pháp bảo phi hành, nói không chừng người con gái kia cũng nằm trong âm mưu của gã.

Khổng Cương đang định nói chuyện, lại nghe thấy Diệp Mặc đơn giản nói:

- Được.

Hồ Dung chỉ nói tổ độ tiến vào tìm mỏ tiên tinh, cũng không nói sau khi tìm mỏ tiên tinh rồi, có phải thông báo với đồng bọn hay không. Cũng không biết giữa bọn họ đã lên kế hoạch rồi hay không, hoặc là nói có cách khác rồi. Nếu như Hồ Dung không nói, thì Diệp Mặc cũng không hỏi.

Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như hắn tìm được mỏ tiên tinh rồi, hắn sẽ không chủ động thông báo. Hắn cũng không hứa với ai, còn đến chỗ này, vẫn là vì dùng nguyên liệu Vô Ảnh Kiêu trao đổi lấy được tin tức.

Vốn dĩ Hồ Dung muốn phản đối thấy Diệp Mặc cũng đồng ý rồi, chỉ có thể nuốt lời phản đối lại. Cô phản đối Diệp Mặc và Phùng Quảng Long thành tổ đội, ngược lại cũng không phải suy nghĩ cho Diệp Mặc, mà là vì pháp bảo phi hành trên người Diệp Mặc, cô cũng muốn có.

- Nếu như vậy, vậy thì chúng ta bắt đầu hành động thôi, tôi chọn đi vào cửa động bên trái.

Phùng Quảng Long lập tức nói, đoán chừng gã cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nói xong gã nhìn Diệp Mặc cười cười:

- Anh bạn, chúng ta đi trước thôi.

Lần này ngược lại lại không gọi Diệp Mặc là sư đệ nữa.

Thấy Diệp Mặc lưng cõng một người con gái đi cùng Phùng Quảng Long tiến vào trong cửa động bên trái, Khổng Cương lắc đầu, cũng không nói gì.

- Tên Phùng Quảng Long này quả thực hơi quá đáng, một mình ăn mảnh.

Hồ Dung cười khẩy nói, rõ ràng cũng có chút nuối tiếc pháp bảo phi hành của Diệp Mặc.

Kim Truyền Lâm cười khẩy nói:

- Ăn mảnh một mình, còn không biết là ai đâu. Khổng Cương, chúng ta đi thôi.

Nói xong gã dẫn theo Khổng Cương trực tiếp tiến vào cửa động bên phải, nhường lại cửa động chính giữa cho Hồ Dung.

- Kim Truyền Lâm có ý gì vậy?

Hồ Dung nhìn bóng Kim Truyền Lâm và Khổng Cương biến mất nghi ngờ hỏi.

Trần Phái cau mày suy nghĩ một hồi, rồi lên tiếng:

- Gã e rằng muốn nói tên Diệp Mặc kia cũng không đơn giản, tâm tư của Phùng Quảng Long tất cả mọi người đều biết, tên họ Diệp kia chắc chắn cũng biết. Hắn nếu như biết, còn muốn chủ động cùng đội với gã, rất có khả năng là vì hắn căn bản không sợ Phùng Quảng Long.

Hồ Dung cũng trầm mặc, vừa rồi Diệp Mặc dường như cũng không lo lắng, cũng chưa từng có ý sợ hãi, hơn nữa hắn lại quát Phùng Quảng Long cút trước mặt Phùng Quảng Long, chắc hẳn cũng không phải chủ ý chọc giận. Lúc trước cô còn cho rằng Diệp Mặc rất quen hai người Kim Truyền Lâm, Khổng Cương. Bây giờ xem ra, hình như cũng không phải như vậy.

- Chúng ta cũng vào thôi, nếu như không tìm được, vậy thì vào động mà Phùng Quảng Long vào xem sao.

Hồ Dung không tiếp tục nghĩ nữa, khua khua tay đi thẳng vào cửa động giữa.



Diệp Mặc sau khi cùng Phùng Quảng Long tiến vào cửa động, cũng không tiếp tục dài dòng với Phùng Quảng Long. Hắn biết Phùng Quảng Long muốn giết hắn cướp đồ, mấy người Kim Truyền Lâm cũng biết, nếu mọi người đều giả bộ như không có chuyện gì, hắn cũng sẽ không vạch trần.

Trong thạch động hoàn toàn đen như mực, đối với Diệp Mặc và Phùng Quảng Long mà nói, cái này cũng không ảnh hưởng chút nào. Thạch động này mặc dù thần thức cũng bị áp chế, phạm vi nghìn mét cũng có thể nhìn rõ được.

Hai người đi cũng chưa đến hai canh giờ, thì đến một nơi trống trải, nơi này còn có một bàn đá và ghế đá, dường như là nơi để nghỉ ngơi. Hơn nữa nơi này không giống với những nơi khác, xung quanh còn có một Minh quang trận, những ánh sáng yếu ớt phát ra, chiếu sáng nơi này là nơi có chút trống trải, có chút âm u.

Phùng Quảng Long sau khi thấy chỗ này, lập tức dừng lại.

- Diệp sư đệ, chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi chút đi.

Phùng Quảng Long sau khi dừng lại, lập tức nhìn Diệp Mặc cười tủm tỉm nói.

Diệp Mặc không nói gì, hắn thực sự không có tâm trạng nói nhảm với tên này.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Phùng Quảng Long cũng không lôi thôi nữa, nói thẳng:

- Anh bạn, tôi nhắm trúng pháp bảo phi hành của anh, ra giá đi. Nếu như anh có thể cho tôi miễn phí, tôi bằng lòng giúp anh trị thương cho bạn anh…

- Cút.

Diệp Mặc lại lần nữa quát lớn.

Phùng Quảng Long sắc mặt lạnh lùng:

- Lúc trước anh ở ngoài cũng nói tôi cút đi, tôi còn chưa tính sổ với anh, bây giờ anh vẫn còn dám lớn lối như vậy, ông đây đếm từ một đến ba, giao pháp bảo phi hành và người bạn kia của anh ra…

Chân Băng Du cũng không còn hôn mê nữa, lời nói của Phùng Quảng Long cô đương nhiên nghe thấy, trong lòng không khỏi thầm bất đắc dĩ. Tên này tìm cái chết cũng quá rõ ràng rồi, Diệp Mặc bây giờ là Kim Tiên hậu kỳ, nếu như đã dám đi cùng gã, chắc hẳn cũng đã có cách đối phó với gã.

Diệp Mặc làm gì còn đợi gã dài dòng nữa, quả cân Thế giới thạch cũng được đập xuống.

Hắn lấy ra quả cân Thế giới thạch cũng chỉ đánh một trận, trong lòng cũng có chút khó chịu, bây giờ tên Phùng Quảng Long này khiêu khích, hắn căn bản cũng không nghĩ nhiều, lập tức phóng ra quả cân Thế giới thạch của mình.

Một sức ép không gian kinh khủng truyền đến, khi Phùng Quảng Long phát hiện ra Diệp Mặc không ngờ lại dám động thủ, lập tức liền phản ứng lại.

Gã không biết hòn đá đen càng lúc càng lớn này là pháp bảo gì, nhưng áp lực áp chế không gian này, khiến gã khó có thể ngăn chặn được khủng hoảng trong lòng, đối phương không phải là Kim Tiên hậu kỳ sao? Lực ép kinh khủng của Thế giới thạch khuếch tán trong động nhỏ hẹp này, uy lực lại càng lớn.

Phùng Quảng Long cũng không kịp nghĩ gì khác, một bóng dáng màu hồng được phóng ra, muốn chặn lại núi đá của Diệp Mặc kia lại.

Ầm…

Diệp Mặc ra tay trước, quả cân Thế giới thạch cũng đã được khởi động, còn Phùng Quảng Long vội vàng phóng ra Kim cổ của mình, mặc dù Kim cổ của gã cũng miễn cưỡng thuộc hàng tiên khí trung phẩm, nhưng là một tiên khí tứ phẩm còn chưa hoàn toàn khởi động, muốn chặn lại quả cân thế giới thạch của Diệp Mặc, căn bản không thể nào.

Gã chắc cũng không ngờ Diệp Mặc lại dám chủ động ra tay, nói cách khác gã căn bản không coi Diệp Mặc ra gì. Công pháp ẩn nấp có rất nhiều, tuổi tác của Diệp Mặc thoạt nhìn không lớn, không thể nào là loại người có tu vi cao thâm ẩn giấu được.

Cũng chính vì suy nghĩ sai lệch này, gã không cứu nổi mình. Huống chi cho dù gã toàn lực ra tay, cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Mặc.

Két…

Sau khi Kim cổ phát ra tiếng nổ vang, thì lại là âm thanh vỡ vụn răng rắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.