Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 808: Đệ nhất cao thủ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
Tuy rằng sự tình sau khi được Diệp Mặc điều tra, chân tướng đã rõ ràng, nhưng đối với việc nối nghiệp này còn cần mọi người bàn bạc, cho nên người muốn tới Nhạc Thanh thì nên tới 'Thư viện Cửu minh' một chuyến trước.
Từ Nhạc Thanh đi 'Thư viện Cửu minh' là trực tiếp ngồi máy bay trực thăng, Diệp Mặc đi qua ngoại ẩn môn cũng không ít, nhưng 'Thư viện Cửu minh' lại cho Diệp Mặc cảm giác đại khí đâu chỉ gấp trăm lần so với Hồ Lô cốc.
Có thể nói địa thế và sơn môn của Hồ Lô cốc là một sơn môn kém cỏi nhất trong số những nơi Diệp Mặc từng chứng kiến, thậm chí còn kém xa so với Điểm Thương phái. Diệp Mặc đoán lúc trước sở dĩ lựa chọn Hồ Lô cốc làm sơn môn, ngoại trừ bí mật ra, chủ yếu còn bởi vì sông ngầm dưới lòng đất kia.
'Thư viện Cửu minh' thật rầm rộ, tọa lạc tại đỉnh Côn Châu nơi tận cùng bên trong dãy núi Côn Lôn cực kỳ bí mật, so với những ngọn núi thường có tuyết đọng bên ngoài, thì đỉnh Côn Châu không ngờ là một mảnh xanh lục khó có thể có được. Khu kiến trúc nối liền cùng một chỗ, khiến Diệp Mặc có chút cảm phục, vật liệu xây dựng những kiến trúc này ban đầu chuyển vào đây như thế nào vậy.
Diệp Mặc bởi vì đã xử lý xong mọi việc ở Nhạc Thanh, bản thân hắn không có ý định đến 'Thư viện Cửu minh” nhưng hắn cũng muốn biết sơn môn đứng nhất của ngoại ẩn môn rốt cuộc ở chỗ nào, nên đã trực tiếp đến đây.
Bởi vì Diệp Mặc được coi là khách quý, cho nên hắn trực tiếp được sắp xếp vào một gian phòng rất xa hoa. Diệp Mặc tuy rằng lập tức là luyện khí tầng tám hậu kỳ, nhưng thời gian tu luyện của hắn lại không nhiều lắm. Ở núi Thần Châu, hắn nghiên cứu trận pháp vài năm, tu vi của hắn đều được nâng cao trong khi làm những việc khác nhau
Hiện tại linh khí 'Thư viện Cửu minh' coi như là không tồi, Diệp Mặc sau khi vào phòng. Lập tức bắt đầu tu luyện, nếu không có chuyện gì không nên quấy rầy hắn.
Nhưng khi Diệp Mặc vừa mới tu luyện một đại chu thiên, đã có người gõ cửa phòng của hắn.
Diệp Mặc còn tưởng rằng Tăng Chấn Hiệp muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, sau khi thần thức của hắn quét ra, lại phát hiện người đứng ở cửa chính là Thái Cơ của 'Thư viện Cửu minh'.
Người phụ nữ này tìm đến hắn làm gì? Diệp Mặc nhớ rõ giữa cô và hắn không có bất kỳ liên quan gì.
Tuy nhiên Diệp Mặc vẫn mở phòng ra, không ngờ Diệp Mặc vừa mới mở cửa, Thái Cơ lại trực tiếp chạy vào phòng. Và thuận tay đóng cửa phòng lại.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn người phụ nữ này, hắn không biết người phụ nữ này muốn làm cái gì, nhưng nếu nói một người phụ nữ như vậy muốn dụ dỗ hắn cũng quá khôi hài nha. Thái Cơ tuy rằng không xấu. Chưa thể nói là tuyệt sắc. Nhiều nhất chỉ có thể nói là thanh tú mà thôi, huống chi cô thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi rồi. Nhưng Diệp Mặc biết rằng cô tuyệt đối không chỉ hơn ba mươi tuổi, người phụ nữ này ít nhất hơn bốn mươi rồi.
Thấy Diệp Mặc nghi hoặc nhìn mình. Thái Cơ bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Mặc nói:
- Xin Diệp thành chủ tác thành cho Thái Cơ.
Người phụ nữ này vừa tới đã quỳ xuống như vậy, từ cổ áo của nàng là có thể thấy được hai luồng tuyết trắng đầy đặn trước ngực cô, phía trước phấn hồng một chút, thậm chí ngay cả lót ngực cũng không có. Bởi vì khoảng cách gần Diệp Mặc, cho nên một mùi hương nhàn nhạt lập tức từ cổ áo của cô truyền ra. Diệp Mặc khẳng định, loại này mùi hương này không phải đồ trang điểm tầm thường.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn khẳng định người phụ nữ này là cố ý ăn mặc như vậy mà tới đây, hơn nữa cũng cố ý để hắn nhìn thấy, xem ra cô ta là đến để dụ dỗ hắn đây.
Nhưng chút thủ đoạn hấp dẫn này ở trong mắt Diệp Mặc quả thực không là gì. Hiển nhiên Thái Cơ cũng không hiểu nhiều về thủ đoạn quyến rũ, cho nên thầm nghĩ ra loại phương pháp đơn giản này.
Diệp Mặc dường như không có việc gì ngồi xuống, nhìn Thái Cơ, rồi mới lên tiếng
- Bộ núi đôi này của cô không có bất kỳ tác dụng nào với tôi. Cô ngồi xuống nói chuyện đi, có chuyện gì hãy nói thẳng ra, không cần vòng vo như vậy.
Phỏng chừng biết mình không thể nào hấp dẫn được người đàn ông này, thấy Diệp Mặc nhìn ngực của nàng cũng không lộ ra ánh mắt thèm muốn, Thái Cơ đành phải đứng lên nói:
- Thái Cơ tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng là cơ thể có mùi hương trời sinh. Cuộc đời này chưa bao giờ gần gũi qua nam giới. Thái Cơ nguyện ý đem thân thể dâng hiến cho Diệp thành chủ, chỉ mong thành chủ nhận cho.
Nói xong cô gái này liền cởi áo ngoài của mình ra, và bắt đầu cởi nội y.
Cơ thể có mùi hương trời sinh? Diệp Mặc nhớ tới Tô Tĩnh Văn, trên người cô cũng có một mùi hương như có như không, giống như cũng là cơ thể có mùi hương trời sinh.
Chính mình đi tìm qua cô một lần, chỉ có điều không biết cô đi đến chỗ nào rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh cũng nhớ tới Thái Cơ trước mắt, thấy cô còn đang cởi quần áo, liền vội khoát khoát tay nói:
- Cô quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi không có hứng thú đối với cô. Nếu cô có chuyện gì thì hãy nói ra, không có chuyện gì xin mời trở về.
Thái Cơ nghe xong Diệp Mặc nói, trong mắt lộ ra một chút thất vọng, cô nhìn Diệp Mặc, cô thật không ngờ chính mình cơ thể có mùi hương trời sinh cũng không được Diệp Mặc xem trọng. Phải biết rằng cô tuy là không phải tuyệt mỹ, nhưng cũng là thanh tú, hơn nữa cơ thể có mùi hương trời sinh, nếu bị người ta biết, không biết có bao nhiêu đàn ông thèm thuồng, nhưng Diệp Mặc thậm chí ngay cả ánh mắt đều không dao động một chút.
Thái Cơ lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra một tia ảm đạm và thất vọng, lại vái Diệp Mặc một cái, sửa sang lại y phục của mình, không ngờ xoay người rời đi.
Diệp Mặc nhìn người phụ nữ kỳ quái này hỏi một câu:
- Tại sao không nói ra mục đích của cô? Có lẽ tôi thật sự có thể giúp cô?
Thái Cơ dừng lại, bỗng nhiên lại nhìn Diệp Mặc nói:
- Thái Cơ cũng chỉ có thể đem thân thể khiến cho Diệp thành chủ cảm thấy hứng thú một chút, trừ chuyện này ra Thái Cơ không nghĩ ra được còn có cái gì có thể đánh động Diệp thành chủ. Nếu Diệp thành chủ không có hứng thú đối với thân thể của Thái Cơ, Thái Cơ tiếp tục ở lại nơi này là tự chuốc nhục mà thôi.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Nếu như vậy, vậy xin cô cứ tự nhiên đi.
Hắn đối với Thái Cơ cho tới bây giờ cũng không quen, cho nên cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô.
Nghe xong lời Diệp Mặc nói, Thái Cơ hơi sửng sốt, nhưng không có tiếp tục rời đi, mà ngừng lại nói:
- Diệp thành chủ, anh có biết 'Thư viện Cửu minh' đệ nhất cao thủ là ai không?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi không phải thành chủ, cô cứ gọi tên tôi là được rồi.
- Vâng, anh Diệp.
Thái Cơ biết tuổi mình còn lớn hơn so với Diệp Mặc, nhưng vẫn là gọi Diệp Mặc là anh.
Diệp Mặc cũng không so đo với cô, nói thẳng:
- Hẳn là môn chủ Vương Kỳ Kiếm, nghe nói hắn đã là tu vi Tiên Thiên.
Về phần tại sao Diệp Mặc biết người có tu vi cao nhất ở 'Thư viện Cửu minh' là Vương Kỳ Kiếm, chính là Tăng Chấn Hiệp nói cho hắn biết.
Không ngờ Thái Cơ lại lắc lắc đầu nói:
- Anh Diệp, nếu anh cho là như vậy thì anh nhầm rồi. Toàn bộ ẩn môn, thậm chí bao gồm mọi người ở 'Thư viện Cửu minh' đều cho rằng đệ nhất cao thủ chính là Vương môn chủ 'Thư viện Cửu minh', chỉ có tôi và người kia biết không phải như vậy.
Diệp Mặc sau khi nghe xong những lời này của Thái Cơ, chân mày nhướng lên, thần thức lập tức liền quét ra ngoài. Thần trí của hắn bao trùm phạm vi hơn mười dặm, đã đem toàn bộ mọi người ở 'Thư viện Cửu minh' quét một lần. Rất nhanh hắn ngay tại một chỗ phát hiện một gã đàn ông dáng người thấp bé trong thạch thất dưới đất, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, tóc không phải rất dài, nhưng ánh mắt lại rất nhỏ, gần như híp lại thành một tuyến.
Y mặt ngoài tu vi thoạt nhìn chỉ có nửa bước Tiên Thiên, nhưng Diệp Mặc lại cẩn thận nhìn một chút, tu vi của y không ngờ gần như đã giống với Ly Thành của Thái Ất Môn, rõ ràng đã vượt qua Thiên cấp, trở thành Tiên Thiên chân chính.
Ở bên ngoài thậm chí có cao thủ Tiên Thiên? Diệp Mặc trong lòng hơi sửng sốt, hắn cũng không biết cảnh giới này, rốt cuộc là đột phá như thế nào? Hơn nữa hắn còn có thể che dấu tu vi của chính mình, đem tu vi của mình giấu ở nửa bước Tiên Thiên. Chính mình nếu không phải tu luyện 'Tam sinh quyết” chưa chắc đã nhìn ra.
Người này khi biết tu vi của mình là cao nhất, còn cẩn thận che dấu tu vi, có thể thấy được y là một người rất cẩn thận.
Thấy vẻ mặt Diệp Mặc có chút kỳ quái, Thái Cơ ngậm miệng nói:
- Anh Diệp chắc chắn sẽ không tin lời nói của tôi, chắc anh nghĩ Vương môn chủ của 'Thư viện Cửu minh' đã thăng cấp Tiên Thiên mười mấy năm rồi, làm sao có thể có người tu vi cao hơn so với anh ta nữa.
Diệp Mặc lắc lắc đầu nói:
- Không, tôi tin lời cô nói, chỉ có điều tại sao cô phải nói với tôi việc này?
- A, anh thật sự tin?
Thái Cơ kinh sợ hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền kịp phản ứng, lập tức nói:
- Bởi vì tôi biết anh là một người có bản lĩnh lớn, nghị lực lớn. Lúc trước toàn bộ 'Thư viện Cửu minh' đều nói anh là người sát hại ẩn môn, nhưng tôi cũng không tin, tôi biết anh không phải làm không được, mà là sẽ không làm như vậy.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn người phụ nữ rất bình thường trước mắt này, hắn không thể tưởng được người phụ nữ này lại hiểu hắn sâu như vậy, nhưng mình tiếp xúc cũng không nhiều với cô ta. Mình quả thật sẽ không làm chuyện bị người đời coi thường như vậy, cũng không làm như vậy.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhìn Thái Cơ nói:
- Nếu cô hiểu tôi như vậy, vậy việc cô quyến rũ tôi cũng là giả dối, biết tôi sẽ cự tuyệt?
Hắn bỗng nhiên cảm giác người phụ nữ này cũng không đơn giản, là hạng người có tâm cơ thâm trầm.
Thái Cơ sắc mặt bỗng nhiên đỏ hồng, lại lắc lắc đầu nói:
- Tôi tới nơi này là thật tâm đấy, tôi nghĩ qua anh sẽ cự tuyệt, chẳng qua nếu như anh không cự tuyệt, tôi cũng không có hối hận, cho dù hiện tại chỉ cần anh nói đồng ý, Thái Cơ lập tức có thể cởi sạch y phục của mình. Tôi tin tưởng anh Diệp biết tôi không phải người lỗ mãng.
- Tôi vẫn là câu nói kia, đối với việc này tôi không có hứng thú. Tuy nhiên 'Thư viện Cửu minh' đệ nhất cao thủ không phải Vương Kỳ Kiếm, việc này dường như cũng không có bao nhiêu quan hệ với tôi. Hơn nữa, tại sao cô biết được đệ nhất cao thủ là ai?
Diệp Mặc đã ngừng động tác của Thái Cơ lại, nhạt nhẽo nói.
Thái Cơ trầm mặc sau một lát, mới lên tiếng:
- Năm đó Bàng Húy giết cả nhà tôi, làm nhục mẹ và hai em gái tôi, tôi thề phải tìm y báo thù. Nhưng tôi chịu khổ cực gia nhập 'Thư viện Cửu minh' về sau, phát hiện tu vi của y cao hơn tôi rất nhiều. Tám năm trước, khi tôi vụng trộm quan sát y luyện võ, không ngờ phát hiện y có thể lướt đi trên không, hơn nữa một chưởng của y liền đánh nát một vách núi ớn. Tôi biết ngay tu vi của y sớm đã vượt qua môn chủ Vương Kỳ Kiếm, tôi đồng thời biết, có lẽ tôi cả đời này đều không có cơ hội tìm y báo thù. Tôi sở dĩ còn nhịn xuống ở lại chỗ này, chính là vì trốn tránh, tìm được một cơ hội đánh lén y.
- Cô muốn tìm tôi giúp cô báo thù?
Diệp Mặc cau mày hỏi một câu.
Thái Cơ lắc lắc đầu nói:
- Tôi biết tu vi của Địa cấp tôi nếu muốn tìm y báo thù thì rất khó, cho dù là đánh lén cũng không thể, cho nên tôi cầu xin tiền bối giúp tôi thăng cấp đến Tiên Thiên, sau đó tôi có thể đánh lén y.
Nói xong Thái Cơ không đợi Diệp Mặc nói ra câu không đồng ý, lại nói:
- Bàng Húy sở dĩ tu luyện nhanh như thế, không phải vì tư chất của y rất cao, mà là y có một quyển công pháp tu luyện cổ võ chân chính. Bộ công pháp đó là của gia đình tôi, cha tôi trong một lần ngẫu nhiên chiếm được bộ công pháp kia, chỉ có điều còn chưa kịp mở ra xem, Bàng Húy ác ma kia đã đi theo tới nhà của tôi...
Bạch Sầu