Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 952: Chương 952: Di tích khiến người đỏ mắt




Sau khi tiến vào 'Trận môn không gian’, hiện ra trước mắt Diệp Mặc chính là một thềm đá thật dài, Diệp Mặc dùng thần thức cẩn thận dò xét đi xuống, lại phát hiện bốn người phía trước đã biến mất không thấy đâu nữa, hiển nhiên bên trong này có công năng che thần thức.

Diệp Mặc dọc theo thềm đá đi xuống khoảng hơn một nghìn mét, thần thức lại quét đến bốn người trước đó, bốn người kia đang đứng tại một đại sảnh hình lục giác trống trải. Chỉ có điều bốn phía đại sảnh này đều là trận pháp chiếu sáng, tuy rằng qua rất nhiều năm, nhưng trận pháp chiếu sáng này vẫn có thể hấp thu linh khí nơi này, trong đại sảnh mơ hồ hiện ra một số ngọn đèn mờ nhạt.

Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra vì sao linh khí nơi này bị che giấu như thế, nơi này có nhiều trận pháp, hơn nữa mỗi một trận pháp đều hấp thu linh khí ở khu vực xung quanh. Cho dù linh khí nhiều hơn nữa, trải qua vô số năm hấp thu cũng thay đổi ít hơn.

Xung quanh khu vực này không có linh thảo gì cũng có nguyên nhân của nó.

Bốn người kia sở dĩ đứng tại căn phòng thật lớn này, đó là bởi vì ngoại trừ một cái lỗ khảm thật lớn hình đao ở phía sau đại sảnh ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.

Diệp Mặc lại sờ vào cây đao mang vết tích rỉ sét loang lổ của hắn một chút, dường như rất ăn khớp với lỗ khảm này. Xem ra hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia không nói sai, y lấy được cây đại đao kia chính là cái chìa khóa trong chỗ này.

- Không có cửa, cũng không có bất kỳ cái lỗ nào có thể chui vào, làm sao bây giờ?

Trương Thừa Phong sau khi nhìn đại sảnh đầy ánh sáng này, hỏi một câu, đồng thời tâm tình cũng không vui vẻ như lúc ban đầu.

Phí Tứ Giang nhìn nhìn đại sảnh, còn có lỗ khảm hình cây đao kia nói:

- Quả nhiên cây đao tên kia cướp đi chính là chìa khóa, hiện tại chúng ta tuy rằng tìm đến nơi này, nhưng không có chìa khóa thì không có cách nào vào được.

Trương Thừa Phong bỗng nhiên lấy ra một thanh phi kiếm, đánh vào vách tường phía sau đại sảnh một chút.

Chỉ có một âm thanh buồn vọng lại mà thôi, phi kiếm của Trương Thừa Phong không thể làm tổn thương đến vách tường sau đại sảnh, thậm chí ngay cả một đốm lửa cũng không tóe lên.

- Nơi này tuyệt đối không thể dùng lực để phá vỡ, nếu dùng sức mạnh, không cần nói đến bốn người chúng ta, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng chưa chắc đã có cách phá vỡ nơi này.

Lão già họ La kia bỗng nhiên nói một câu.

Phí Tứ Giang co quắp gương mặt trung hậu thật thà lại vài cái, đối mặt với cả một núi bảo bối mà lại không vào được, y thật sự thấy khó chịu. Bây giờ nghe lão già họ La nói như vậy, cơn tức trong lòng lại thiêu đốt, y cố nén cơn tức nói:

- Anh La, anh không phải nói anh có thể thông qua trận pháp tiến vào sao?

Miệng đang oán giận lão già họ La, trong lòng lại tức giận tên tu sĩ Trúc Cơ kia, một gã tu sĩ Trúc Cơ dám đoạt đồ đấu giá trong tay y đã không nói làm gì, vận may còn tốt như chó ngáp táp phải ruồi nữa chứ, thậm chí ngay cả cái chìa khóa cổ cũng có thể lấy được.

- Anh có tin tức gì của tên tu sĩ cướp đi cây đao kia không?

Người phụ nữ lạnh băng kia bỗng nhiên hỏi một câu, tuy rằng cô cũng không nói tên, nhưng tất cả mọi người đều biết người cô hỏi hẳn là Phí Tứ Giang.

Phí Tứ Giang lắc lắc đầu,

- Không có, lúc trước sau khi tôi biết di tích cổ này, đã tìm được La đạo hữu. Tôi cũng cùng mọi người nói qua, y có một cái trận pháp cần bốn gã tu sĩ Kim Đan mới có thể tạo thành. Anh La, bất kể là thành hay không thành, chúng ta trước tiên hãy dùng biện pháp đã thương lượng từ trước bố trí một trận, thử một chút xem sao, thật sự không được thì nói sau.

Cô gái kia lắc lắc đầu nói:

- Tôi nghĩ trận pháp bình thường sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với đại sảnh này. Anh La tối đa cũng chỉ có thể bố trí trận pháp cấp ba, mà tôi nghĩ đại sảnh này không có trận pháp cấp bốn trở lên thì rất khó lay động.

- Bất luận như thế nào, nếu đã đến đây, chúng ta cũng phải thử xem một chút, cuối cùng thật sự không được, chúng ta lại đi điều tra tung tích tên nhãi kia.

Trương Thừa Phong ngắt lời nói.

Phí Tứ Giang nghe xong lời cô kia nói, bỗng nhiên có một chút hối hận, y nên tìm được tên tu sĩ cầm cây đao kia trước, sau đó tự mình tới đây. Nếu cuối cùng chẳng may giống như lời người phụ nữ này nói, trận pháp của họ La cũng phá không xong đại sảnh này, vậy y sẽ chịu lỗ. Chẳng những không có lấy được bất kỳ vật gì, còn làm lộ di tích cổ này.

Nghe xong Trương Thừa Phong nói, lão già họ La gật gật đầu, không ngừng lấy ra trận kỳ bắt đầu bố trí trận pháp ở phía trước lỗ khảm hình đao kia.

Diệp Mặc tinh thông trận pháp, hắn bắt đầu nhìn ra, lão già này bố trí chính là một 'Tứ Tượng phá vị trận“. Hiển nhiên bố trí trận pháp này mục đích là muốn mượn bốn gã tu sĩ Kim Đan đồng thời phát lực, sau đó thông qua 'Tứ Tượng phá vị trận’, phá hủy đại sảnh này.

Nhưng khi Diệp Mặc phát hiện lão già này bố trí xong 'Tứ Tượng phá vị trận’, không ngờ lại bỏ thêm một trận pháp tế huyết ẩn nấp ở bên ngoài trận pháp này, lập tức biết tên họ La này không đơn giản.

Quả nhiên lão già họ La này bố trí xong trận pháp liền nói:

- 'Tứ Tượng phá vị trận’, cần tinh huyết để làm, bốn người chúng ta mỗi người bức ra một giọt máu, sau đó đem máu nhỏ giọt vào trung tâm của trận pháp.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, quả nhiên là như vậy, trận pháp tế huyết cần máu huyết làm dẫn, một khi tu sĩ giọt ra máu tươi của mình, thời điểm đại trận phát động là có thể hấp thu máu của tu sĩ để bổ sung năng lượng, có chút giống như 'Vô ảnh” của hắn, nhưng 'Vô ảnh’ hấp thu máu lại không cần dùng máu làm dẫn.

Lão già họ La nói xong, nhỏ ra một giọt máu đặt ở phía trên tâm trận pháp. Thấy lão già họ La cũng nhỏ giọt máu ra, ba người còn lại đều không có nghĩ nhiều, đều nhỏ máu vào tâm trận pháp.

Lão già họ La thấy vài tên tu sĩ cũng đã nhỏ máu vào, khóe mắt của lão không thèm để ý hiện lên vẻ vui sướng, nhưng tia vui sướng này rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

- Tốt lắm, hiện tại bốn người chúng ta mỗi người ngồi vào một góc của 'Tứ Tượng phá vị trận” này.

Nói xong này lão già họ La ngồi vào chấn vị.

Trương Thừa Phong vốn cách động vị gần nhất, sau khi y thấy lão già họ La chiếm chấn vị, đành phải chủ động đứng ở khảm vị. Mà cô gái kia sau khi thấy thế, lại không chút do dự chiếm đoái vị. Ba người đều đã đứng vững vào vị trí rồi, còn lại Phí Tứ Giang chỉ có thể đứng vào ly vị.

Ly vị gần vách tường sau đại sảnh nhất, Phí Tứ Giang luôn cảm giác trong lòng là lạ. Dường như có chỗ nào không đúng, nhưng y lại không nói ra được.

Ngay tại thời điểm y còn đang suy nghĩ, lão già họ La kia bỗng nhiên nói:

- Tôi hiện tại phải phát động công kích trận pháp, mọi người đều tự vận chuyển chân nguyên rót vào giữa trận pháp, đừng có dừng lại, chân nguyên càng nhiều “Tứ Tượng phá vị trận’ càng lợi hại.

Nói xong lão già họ La ném ra một trận kỳ, sau đó rót vào chân nguyên vào giữa trận pháp.

'Tứ Tượng phá vị trận’ lóe ra một tia ánh sáng màu vàng tự nhiên, còn lại ba người kia thấy trận pháp đã phát động, lập tức cũng bắt đầu rót chân nguyên vào giữa 'Tứ Tượng phá vị trận’.

“ầm” một tiếng, “Tứ Tượng phá vị trận, giống như bóng cao su bị căng lên, lập tức tràn đầy năng lượng tính bạo phát.

“Rầm rầm rầm...”

Khi 'Tứ Tượng phá vị trận’ được bốn tu sĩ Kim Đan cùng rót chân nguyên vào, lập tức liền kích phát. Năng lượng mãnh liệt cuồng bạo từ trong trận pháp vọt ra, trực tiếp đụng vào mặt trên lỗ khảm hình đao kia, toàn bộ đại sảnh lập tức xảy ra một trận lay động.

Diệp Mặc giật mình, trận pháp này đã có tác dụng? Tuy nhiên lập tức liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, di tích cổ này không biết đã qua bao nhiêu năm, rất nhiều trận pháp phòng ngự đều đã bị nới lỏng, 'Tứ Tượng phá vị trận’ cũng không đủ lay động đại sảnh.

Trận pháp bị kích động lên, lão già họ La kia không ngừng ném trận kỳ ra, từng luồng năng lượng mang tính chất bạo phát trực tiếp tấn công tới vách tường sau đại sảnh, chấn động càng ngày càng lợi hại.

Phí Tứ Giang đứng ở ly vị, chỗ gần trận pháp tấn công nhất, trên người đã bị oanh tạc hỗn độn không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, y không chết cũng sẽ bị trọng thương. Nghĩ đến đây, y vội vàng nói:

- Anh La, không được rồi, mau dừng lại một chút, vị trí này tôi không chịu nổi nữa, phải nghỉ ngơi một chút.

Lão già họ La lại khẽ mỉm cười nói:

- Phí Đạo Hữu, không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ qua thôi, anh kiên trì một chút nữa, không lâu nữa đâu.

Ngoại trừ lão già họ La ra, vị trí tấn công của cô gái kia và Trương Thừa Phong mặc dù không lớn như Phí Tứ Giang, nhưng cũng có một chút kích động.

“Oành.” Lại là một tiếng bùng nổ, một nguồn năng lượng thật lớn cắn trả khiến Phí Tứ Giang phun ra một ngụm máu tươi.

- La Do Bình, anh làm cái gì vậy? Vì sao trận pháp này không ngừng hấp thu của chân nguyên của tôi, sao không có cách nào dừng lại được?

Phí Tứ Giang cuối cùng phát hiện không ổn, chân nguyên của y đang không ngừng rót vào giữa, cũng bị trận pháp hấp thu vào.

Lão già được gọi là La Do Bình giả vờ như không nghe thấy lời y nói, không ngừng ném ra trận kỳ, sau đó phát động trận pháp.

- La Do Bình khốn khiếp này đang muốn độc chiếm.

Phí Tứ Giang bỗng kêu lên.

Không cần Phí Tứ Giang nhắc nhở, người phụ nữ kia và Trương Thừa Phong sớm đã phát hiện ra không ổn, hai người đồng thời biết, bọn họ đã bị La Do Bình lừa, đều là vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Thừa Phong càng kêu lên

- Họ La kia, chẳng lẽ ông muốn đồng thời cùng ba người chúng tôi đối nghịch sao? Nhanh dừng lại đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Người phụ nữ kia lại không lên tiếng, dường như đang phát động công pháp gì đó.

Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, hấp thu chân nguyên? Đám người Phí Tứ Giang còn không biết uy lực của trận pháp tế huyết.

Trận pháp tế huyết này hấp thu chân nguyên chỉ là uy lực lúc ban đầu mà thôi, một khi trận pháp này tích lũy tới trình độ nhất định, cũng không phải hấp thu chân nguyên nữa, mà là hấp thu máu huyết.

Tuy nhiên Diệp Mặc không có ý muốn động thủ, cho dù là không cần chìa khóa, La Do Bình dùng trận pháp đánh nát đại sảnh này, tiến vào di tích cổ, Diệp Mặc cũng không cần lo lắng.

“Rầm rầm rầm “

Lại là mấy tiếng nổ mạnh từ giữa trận pháp lao ra công kích vách tường sau đại sảnh, Diệp Mặc thậm chí có thể cảm giác được dưới chân hắn đều đang lay động, lúc này trên mặt lão già họ La cũng tràn đầy khẩn trương và chú ý.

Phí Tứ Giang lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, lớn tiếng kêu lên:

- La Do Bình, đồ vong ân phụ nghĩa, Ẩn Kiếm môn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông, a...

Chỉ có điều lời của y mới nói được một nửa thì bỗng hét thảm một tiếng

- La Do Bình, ông cũng dám hút máu tươi của tôi...

Trương Thừa Phong và người phụ nữ kia sắc mặt cũng trắng bệch, bọn họ cũng cảm nhận được máu huyết bị hấp thu.

Người phụ nữ kia bỗng nhiên lấy ra một tấm bùa, phun ra một ngụm máu tươi vào tấm bùa.

La Do Bình thấy cô lấy ra tấm bùa, sắc mặt lập tức biến đổi, lão càng ném ra một nắm trận kỳ.

Nhưng tấm bùa của cô gái đã hóa thành một cái lốc xoáy thật lớn, đảo mắt đã cuốn đi người con gái kia, biến mất ở giữa đại sảnh.

Độn không phù cấp tám Diệp Mặc trong lòng thất kinh, loại bùa này là vô giá, không nghĩ đến trên người cô gái tu vi Kim Đan này lại có loại bùa này, chứng tỏ cô gái này thật không đơn giản.

Một cô gái với lai lịch không đơn giản đã bỏ trốn, phỏng chừng nơi này rất nhanh cũng không phải là bí mật nữa, ý nghĩ đầu tiên của Diệp Mặc chính là, hắn nhất định phải mau chóng lục soát hết di tích cổ này một lần, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.