Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 904: Chương 904: Diệp Mặc lo lắng.




-- o --

Chương 904: Diệp Mặc lo lắng.

Diệp Mặc biết suy nghĩ trong lòng Nhan Tranh, hắn khoát tay nói:

- Nếu như anh Nhan còn coi tôi là bằng hữu thì cũng biết tôi sẽ không gia nhập Tiên Bảo lâu. Nhưng bất luận thế nào, tôi vẫn phải cảm tạ anh Nhan đã hỗ trợ, ngọc bài mời Khổng Diệp tiền bối xuất thủ xin tặng cho anh Nhan.

Nhan Tranh ngơ ngác nhìn ngọc bài trong tay Diệp Mặc, Diệp Mặc đoán ra mục đích anh ta tới đây cũng không khiến anh ta kinh ngạc, điều kinh ngạc nhất chính là việc Diệp Mặc lại tặng một thứ trân quý như vậy cho anh ta, nên biết rằng khối ngọc bài này quả thực là bảo vật vô giá!

Đồng thời anh ta không ngờ mình còn chưa nói Diệp Mặc đã chặn lời. Nhưng anh ta quen biết Diệp Mặc đã lâu, có phần hiểu rõ tính tình của Diệp Mặc. Lần này anh ta vốn không tính khuyên Diệp Mặc tiến vào Tiên Bảo lâu. Đứng nói việc khuyên Diệp Mặc vào Tiên Bảo lâu, nếu như không phải chú không cách nào rời khỏi Tiên Bảo lâu, thậm chí anh ta đã khuyên chú mình rời khỏi.

Diệp Mặc thấy Nhan Tranh có phần sửng sốt, chỉ đành nói:

- Anh Nhan, nếu như không còn việc gì… vậy tôi xin đi nghỉ một chút. Lát nữa tôi định đi thăm hỏi Khổng Diệp tiền bối.

Nhanh Tranh vội vàng phản ứng, khom người cảm tạ Diệp Mặc:

- Đã vậy tôi cũng không làm kiêu, ngọc bài này tôi xin nhận. Anh Diệp, nói thực lần này tôi tới đây đúng là vì do Đại quản gia muốn tôi đi khuyên anh gia nhập Tiên bảo lâu, nhưng đó không phải lời tôi muốn nói. Tiên Bảo lâu không phải là nơi tốt để anh Diệp tới, anh cự tuyệt cũng là việc bình thường. Đại quản gia Tiên Bảo lâu nhìn bình thường, nhưng lòng dạ thâm sâu, nguy hiểm. Nếu không phải bởi vì có Đại quản gia, tôi cũng sẽ khuyên chú rời khỏi Tiên Bảo lâu.

- Lần này trở về, tôi sẽ nói với Đại quản ra rằng anh đã cự tuyết. Nhưng anh Diệp nhất định phải cẩn thận, anh dùng Chức Thần đan đoạt được đệ nhất luyện đan danh nhân đường, Đại quản gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh. Cho nên anh phải chuẩn bị cho tốt, có lẽ… Khổng Diệp tiền bối có thể giúp huynh. Nhan Tranh tôi không giúp được anh Diệp điều gì, lại nhận ân huệ của anh, tôi sẽ không nói cảm tạ, Nhan mỗ xin cáo từ, xin anh Diệp bảo trọng.

Diệp Mặc nghe Nhan Tranh nói những lời này cũng có phần xúc động. Mặc dù hắn biết Nhan Tranh làm người không tệ, nhưng hắn không ngờ Nhan Tranh vì hắn mà mạo hiểm đắc tội với Đại quản gia, nói thẳng ra, mặc dù Diệp Mặc biết hắn cự tuyệt lời mới của Tiên Bảo lâu, Nhan Tranh cũng không hay ho gì, nhưng Nhan Tranh chỉ nói vậy liền rời khỏi khiến hắn càng thêm cảnh giác. Thực lực kém, cái gì cũng phải đề phòng, Diệp Mặc một lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn vỗ vỗ bả vai Nhan Tranh nói:

- Lời anh Nhan nhắc nhở, Diệp Mặc xin ghi nhớ trong lòng. Đa tạ!

- Đúng rồi!

Nhan Tranh đi tới cửa, xoay người nói với Diệp Mặc:

- Anh phải cần thận Khúc Mỹ Yến của Ma Đan Đường, cô ta là người trong Ma môn, Ma* Đan đường kỳ thực chính là Ma* Đan đường, Khúc Mỹ Yến không hề đơn giản. Anh chớ nên bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt.

*Chú thích: Đây là hai từ đồng âm, ‘ma’ đầu tiên là ma trong ma luyện, ma sát… ‘ma’ thứ hai là ma trong ma quỷ.

Diệp Mặc gật đầu, hắn từ khẩu khí nói chuyện của Vạn Quả Bình và Diệp Chí Long cũng biết địa vị Ma môn hiện giờ rất thấp, thậm chí là bị coi rẻ. Nhưng Diệp Mặc cũng không chú ý việc này, hắn không muốn kết giao với thế lực tu chân nào, cũng không muốn ở chung một chỗ với Ma môn, cho nên khi nghe Nhan Tranh nói vậy, hắn chỉ tỏ vẻ đã biết.

Sau khi Nhan Tranh đi, Diệp Mặc ngồi trong phòng khách hồi lâu. Có lúc hắn muốn lập tức mang mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng rời khỏi Hà châu, tìm một nơi an toàn tu luyện, đợi khi đầy đủ thực lực sẽ đi ra. Nhưng hắn cũng biết nếu chỉ dựa vào bế quan có lẽ trăm năm sau hắn cũng chưa có nhiều thành tựu.

Sa nguyên dược cốc nhất định phải đi, Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm. Sau khi đi Sa nguyên dược cốc, tận lực thu thập tài nguyên, sau đó dẫn mọi người rời khỏi Hà Châu.

Sau khi đã có quyết định, Diệp Mặc liền đứng dậy, hắn định đi thăm hỏi ông lão Khổng Diệp một chút. Khổng Diệp đức cao vọng trọng, Diệp Mặc biết nếu như muốn những thế lực vụng trộm kia kiêng kị, nhất định phải đạt được sự ủng hộ của lão Khổng Diệp.

Diệp Mặc vừa đứng dậy, Mộc Dịch Thanh liền đi tới, trong tay đưa một tờ thiếp mời cho Diệp Mặc:

- Anh Diệp, đây là thiếp mời Minh Tâm chưởng môn của Tiên Dược cốc đưa tới.

Tiên Dược cốc đưa thiếp mời? Diệp Mặc đoán chừng hẳn là vì việc hắn luyện chế ra Chức Thần đan. Nhận lấy thiếp mời, Diệp Mặc thấy Mộc Dịch Thanh có phần do dự liền hỏi:

- Anh Mộc, mời anh nói ra suy nghĩ của mình?

Mộc Dịch Thanh gật đầu nói:

- Đúng vậy, anh Diệp, chúng tôi phải đi rồi. Vốn tôi định đề nghị anh Diệp chuẩn bị chút Chức Thần đan mang bán, nhưng tôi đã quá coi thường sức ảnh hưởng của nó. Nếu chúng tôi bán Chức Thần đan, Thảo Đan môn rất nhanh sẽ bị tiêu diệt.

Những lời này của Mộc Dịch Thanh đều đã suy nghĩ kỹ mới nói ra, hiện giờ người tới chào hỏi Diệp Mặc đều thuộc thế lực lớn, không một ai là nhân vật đơn giản. Nếu Thảo Đan môn đứng giữa những thế lực lớn này, vậy chết lúc nào cũng không biết.

Diệp Mặc trầm một một chút, hắn hiểu ý của Mộc Dịch Thanh, trong lòng ngầm đồng ý. Mộc Dịch Thanh không phải kẻ ngốc, suy nghĩ của y rất chính xác. Chức Thần đan không phải thứ mà Thảo Đan môn có thể tiêu thụ, đưa cho Mộc Dịch Thanh vậy chính là làm hại y. Đừng nói là Mộc Dịch Thanh, cho dù bản thân hắn hiện giờ cũng không phải là quá an toàn.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc nói:

- Hiện giờ Chức Thần đan vẫn chưa hoàn thiện, chưa thể tiêu thụ, nhưng tôi đồng ý với suy nghĩ của anh Mộc

Nói xong, hắn lấy ra hai ngọc bài vào Sa nguyên dược cốc cho Mộc Dịch Thanh, nói:

- Tôi đạt được ba miếng ngọc bài, tôi cần một miếng là đủ, hai miếng còn lại xin tặng cho anh Mộc

Mộc Dịch Thanh tới tham gia cuộc thi, mặc dù biết vô vọng nhưng trong lòng vẫn khát khao một ngọc bài. Hiện giờ Diệp Mặc lấy ra hai miếng ngọc bài, y có thể không kích động trong lòng sao? Y nhận lấy một miếng, nói:

- Anh Diệp, tôi chỉ cần một miếng là đủ.

Diệp Mặc nghĩ tới tu vi hai người Lô Minh và Mộc Hà quả thực không cao, hai miếng ngọc bài không có nhiều tác dụng, huống chi Sa nguyên dược cốc cũng không phải nơi an toàn, vì vậy thu hồi một miếng, nói:

- Nếu đã vậy, ba ngày sau anh Mộc hãy cùng tôi tới truyền tống trận vào Sa nguyên dược cốc.

Mộc Dịch Thanh lắc đầu nói:

- Tôi chỉ cần có ngọc bài là đủ, về phần tiến vào Sa nguyên dược cốc tôi sẽ đi từ nơi khác. Anh Diệp, hiện giờ anh cũng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cần chú ý cẩn thận.

Diệp Mặc gật đầu, tiện tay lấy một lọ Ích Nguyên đan và một viên Bồi Nguyên đan đưa cho Mộc Dịch Thanh:

- Anh đã sắp đạt tới Trúc Cơ tầng chín đỉnh phong, những đan dược này tặng cho anh, sau nay nếu có thời gian tôi sẽ tới thăm Thảo Đan môn.

Mộc Dịch Thanh biết Diệp Mặc là linh đan sư cấp cao, cũng không để ý nhiều, nhận lấy bình ngọc, mở ra nhìn một chút, vừa định cảm tạ liền ngây dại, lầm bẩm:

- Đây là… là Bồi Chân đan?!!

- Đúng là Bồi Chân đan!

Diệp Mặc khẳng định một câu.

- Hả…

Mộc Dịch Thanh bị sự hào phòng của Diệp Mặc khiến cho chấn động, y không nghĩ tới chỉ là một người bạn bình thường nhưng Diệp Mặc lại có thể lấy ra Bồi Chân đan quý giá nhất đối với tu sĩ Trúc Cơ, nên biết đây là loại đan dược dù có linh thạch cũng không mua nổi!

- Thứ này quá quý trọng, tôi…

Mặc dù không muốn đưa đan dược trả lại nhưng Mộc Dịch Thanh vẫn cảm thấy đan dược này quá quý.

Diệp Mặc mỉm cười, đẩy lại nói:

- Tôi là luyện đan sư, đan dược như vậy tôi vẫn còn, Anh không cần lo lắng. Hãy tập trung việc kết Đan, sau đó phát dương quang đại Thảo Đan môn, tương lai có lẽ tôi sẽ tới thăm hỏi



Diệp Mặc tiễn bốn người Mộc Dịch Thanh rời khỏi khách sạn Tứ Phương, hắn biết Mộc Dịch Thanh đã chọn đúng, môn phái nhỏ như Thảo Đan môn nếu như ở cùng mình cũng không phải việc tốt.

Một lần nữa trở lại khách sạn, thiếu đi giọng nói líu ríu của Mộc Hà, Diệp Mặc đột nhiên có chút không quen, hắn lấy ra thiếp mời của Minh Tâm xem, trên thiếp mời chỉ viết là muốn mời hắn tới chỗ Tiên Dược cốc, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng

Minh Tâm là chưởng môn Tiên Dược cốc, hơn nữa tu vi tuyệt đối không kém tên mặt đen. Mặc dù Diệp Mặc không rõ tài nghệ của bà, nhưng bà có thể làm giám khảo, như vậy ít nhất cũng là Đan Vương. Người như thế muốn gặp mình đương nhiên sẽ không chủ động tới, bảo mình tới gặp mới thích hợp.

Suy nghĩ một chút, Diệp Mặc vẫn quyết định trước đi bái kiến lão Khổng Diệp đã, sau đó mới gặp Minh Tâm chưởng môn.



Đan hội chính là thế lực lớn nhất thành Toái Diệp, cho dù là Phủ thành chủ cũng không sánh kịp. Diệp Mặc vừa tới cửa Đan hội, bên tai đã vang lên tiếng ông lão Khổng Diệp:

- Đã tới thì vào đi, ta ở lầu mười một chờ cậu.

Đi tới lầu mười một, ông lão Khổng Diệp đã ngồi ở đó, tựa hồ chờ hắn đã lâu.

- Khổng Diệp tiền bối!

Đối với ông lão Khổng Diệp, Diệp Mặc tôn kính trong lòng, trừ tu vi và bản lĩnh luyện đan của đối phương, thứ Diệp Mặc khâm phục nhất chính là thái độ của ông lão Khổng Diệp.

Để Diệp Mặc ngồi xuống, ông lão Khổng Diệp đột nhiên hỏi:

- Thi đấu luyện đan nếu như ta muốn đấu vòng thứ ba, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm đoạt được đầu bảng?

Diệp Mặc trầm ngâm trong chốc lát:

- Không nắm chắc.

Ông lão Khổng Diệp mỉm cười, lại hỏi:

- Nếu như cậu lấy toàn bộ thực lực tranh tài, cậu nắm chắc mất phần?

Diệp Mặc cả kinh trong lòng, việc mình có Vụ Liên Tâm hỏa không có bất kỳ ai biết, ông lão Khổng Diệp nói vậy là có ý gì?

Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, biết ông lão Khổng Diệp đã nhìn ra thứ gì đó, vì vậy liền nói:

- Tôi nắm chặt trăm phần trăm!

Ông lão Khổng Diệp không chút cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu hỏi:

- Người khác đều cho rằng ta vì thích Chức Thần đan, cho nên mới hủy bỏ vòng thi đấu thứ ba. Kỳ thực bọn họ nghĩ không sai, đúng là ta rất thích, nhưng cũng không hề sợ cậu không chiếm được đầu bảng mà hủy bỏ trận thứ ba. Hoàn toàn ngược lại, điều ta sợ chính là cậu tranh tài vòng ba mới đạt được đệ nhất. Rất tốt, quả nhiên cậu không khiến ta thất vọng, cậu biết tiến biết lùi, từ câu trả lời đầu tiên ta cũng có thể thấy điều này. Nếu như ta vẫn cho thi đấu vòng ba, cậu hẳn là sẽ lấy ra mồi lửa kỳ dị kia.

Diệp Mặc cả kinh nhìn ông lão Khổng Diệp, trong lòng vô cùng kinh hãi. Mặc dù biết rõ ông lão Khổng Diệp có thể nhìn ra hắn mang mồi lửa kỳ dị, nhưng khi đối phương chính miệng nói ra, trong lòng hắn vẫn kinh hoảng không thôi. Hắn đột nhiên phát hiện, Khổng Diệp đúng là một người đáng sợ.

Hắn không biết tu vi của Khổng Diệp như thế nào, nếu đối phương thấy được, chẳng phải là bất kỳ ai có tu vi tương đương Khổng Diệp đều thấy được mình mang mồi lửa kỳ dị sao? Nếu thật vậy, coi như hắn không dùng Vụ Liên Tâm hỏa cũng vẫn không thể đảm bảo không bị lộ?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.