Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 2091: Chương 2091: Đừng tự cho mình là quan trọng.




- Cái gì không ổn?

Những lời này của Đan Anh Dao còn chưa hỏi ra, lại phát hiện Diệp Mặc đã biến mất không thấy gì nữa, cô ngơ ngác nhìn nơi Diệp Mặc biến mất, mới nhớ tới Diệp Mặc biến mất như thế nào, cô - một Tố đạo Thánh đế cũng nhìn không ra.

Diệp Mặc lúc này lòng lòng nóng như lửa đốt, vừa rồi lần thứ hai Đan Anh Dao nói đến Oanh Hoài Thánh đế của Thần nữ Thánh môn sẽ đi Trường Phí Thánh Đạo thành, hắn mới phản ứng lại.

Lôi Nguyệ Hà và Chư Ôn Mậu giúp hắn làm việc ở thành Trường Phí Thánh Đạo, hắn còn chưa tới Thần nữ Thánh môn đã có Thánh đế tiến về thành Trường Phí Thánh Đạo rồi.

Lôi Nguyệ Hà chỉ là một Tiên đế nho nhỏ, đối mặt một Thánh đế của Thần nữ Thánh môn, sao còn có năng lực phản kháng? Thánh đế kia của Thần nữ Thánh môn phát hiện Lôi Nguyệt Hà trái với môn quy của Thánh môn, nói không chừng sẽ trực tiếp giết Lôi Nguyệt Hà. Cho dù là không giết Lôi Nguyệt Hà, thì nhất định cũng sẽ phế bỏ tu vi, kết cục thê thảm.

Nếu như nói Lôi Nguyệt Hà còn có cơ hội sống sót, vậy trong mắt Thánh đế Thần nữ Thánh môn, người “dụ dỗ” Lôi Nguyệt Hà là Chư Ôn Mậu càng là một cơ may cũng không có. Một cô hồn dã quỷ như Chư Ôn Mậu, Thánh đế của Thần nữ Thánh môn sẽ bỏ qua y mới là lạ.

Diệp Mặc có thể không tin Thần nữ Thánh môn kia thật vô cùng thần thánh, mặt ngoài làm bộ, sau lưng làm việc bẩn thỉu hắn thấy nhiều rồi. Chính là loại môn phái như Thần nữ Thánh môn này, trong mắt hắn cũng giống như vậy. Chỉ cần dựa vào việc mời Thánh đế khác đi tham gia buổi lễ Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn kỳ đạo, nhờ vào đó dẫn dụ các Thánh đế khác coi Đại nhật Thần sơn là kẽ thù, đã nói lên vấn đề rồi.

Lúc này Diệp Mặc kích phát tốc độ của Thời Không Thoa đến cực hạn, nếu như không phải không gian ở nơi này quá mức bất ổn, hắn đã địng dùng Na Di rồi.



Cửa thành thành Trường Phí Thánh Đạo, hơn hai mươi tên Thánh đế đứng ở hai bên. Một cô gái xinh đẹp thân mặc áo xám chậm rãi từ hư không đi xuống. Một vài Tiên đế, thậm chí tiên nhân tu vi dưới Tiên đế càng chỉ có thể kính cẩn đứng ở phía sau.

- Cung nghênh Oanh Hoài tiền bối …

- Cung nghênh Oanh Hoài Thánh đế …

Cô gái áo xám xinh đẹp này hiển nhiên chính là Oanh Hoài Thánh đế của Thần nữ Thánh môn. Chỉ cần nhìn thành Trường Phí Thánh Đạo bày ra loại tư thế này, đã biết rõ Thánh đế của Thần nữ Thánh môn là rất được hoan nghênh rồi.

Oanh Hoài bay xuống bên ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo, mỉm cười với những Thánh đế ngoài thành gật đầu thăm hỏi, dù là nhìn về phía những Tiên đế kia, cô cũng mang vẻ mỉm cười.

Một loại khí tức thánh đạo thoát tục ở sau lưng cô hình thành vô số vòng hào quang Đạo Vận, khiến cho Oanh Hoài Thánh đế càng có vẻ say mê hấp dẫn, thậm chí mang theo một khuôn mặt đẹp và khí tức từ bi tối thượng.

Một số Tiên đế tu vi kém một chút cũng không dám nhìn thẳng Oanh Hoài Thánh đế, trong mắt bọn họ, Oanh Hoài thật đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám nảy sinh chút lòng bất kính nào.

- Làm phiền mọi người, Thần nữ Thánh môn ta nhất định giữ gìn Thánh đạo Tàn giới đến cùng.

Oanh Hoài chỉ tùy ý nói một câu, lại khơi dậy nhiệt tình càng lớn hơn của các tiên nhân nội thành ngoại thành.



Mà tại thời khắc này, Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà trốn ở bên trong một tòa Tiên tức lâu sắc mặt trở nên trắng như giấy, bọn họ vĩnh viễn không thể tưởng được, Diệp Mặc vãn chưa về, Oanh Hoài Thánh đế của Thần nữ Thánh môn đã đến rồi.

- Oanh Hoài Thánh đế hận nhất Thần nữ không thanh khiết, em… em…

Lôi Nguyệt Hà ngay cả chết cũng không sợ, nhưng đối mặt với Oanh Hoài Thánh đế, cô bị dọa sợ không nói nổi một lời nào.

Chư Ôn Mậu bắt lấy hai tay Lôi Nguyệt Hà nói:

- Nguyệt Hà, thực xin lỗi, là anh vô dụng, đã hại em. Anh ngay cả cơ hội gây dụng lại Húc nguyệt Thánh đạo cũng không có, lại hại em, anh…

Lôi Nguyệt Hà ôm chặt Chư Ôn Mậu nói:

- Ôn Mậu đại ca, chúng ta chết cùng một chỗ vậy, em không muốn rơi vào trong tay Oanh Hoài sư thúc, rơi vào trong tay sư thúc, em ngay cả chết cũng không bằng.

Chư Ôn Mậu trong lòng thở dài không thôi, ngay cả người con gái của mình cũng không thể bảo vệ được, y không biết mình tu luyện nhiều năm như vậy có ích gì.

- Nguyệt Hà, kiếp sau chúng ta lại làm đạo lữ tiếp.

Chư Ôn Mậu nói xong, sắp sửa tự sát.

- Đợi một chút, Ôn Mậu đại ca …

Lôi Nguyệt Hà lại gọi Chư Ôn Mậu lại.

Chư Ôn Mậu vừa định hỏi, Lôi Nguyệt Hà lại đem tay của y đặt ở trước ngực mình, rin giọng nói:

- Ôn Mậu đại ca, bây giờ Oanh Hoài sư thúc đang ở cửa, còn một lát nữa mới tìm được chúng ta. Em vẫn chưa là đạo lữ của anh, em muốn, em muốn thật sự là một lần …

Lôi Nguyệt Hà giọng nói run rẩy cực kỳ, sắc mặt cũng mới vừa từ tái nhợt biến thành đỏ ửng. Một khi quyết định, cảm giác sợ hãi kia liền giảm đi rất nhiều.

Chư Ôn Mậu ngẩn ngơ, y còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh. Lập tức một bàn tay nguyên khí cực lớn đã bắt lấy Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà lôi ra ngoài.

Bịch bịch …

Hai bóng người bị bàn tay nguyên khí của Oanh Hoài tóm ra, quăng ngay cửa thành Trường Phí Thánh Đạo.

Mọi người vẫn còn đang nhiệt liệt hoan nghênh Oanh Hoài Thánh đế nhất thời ngây ngẩn cả người, bọn họ không rõ đây là chuyện gì. Oanh Hoài Thánh đế sao vừa đến, đã bắt hai Tiên đế vứt trên mặt đất rồi?

- A, ta nhận ra rồi, một người trong đó hình như là Thần nữ của Thần nữ Thánh môn.

- Đây là có chuyện gì?

Trong đám người đã có người đang thấp giọng nghị luận.

Oanh Hoài mới vừa rồi còn tỏ vẻ đoan trang cao quý đã vì tức giận mà có vẻ hơi dữ tợn rồi, cô ta chỉ Lôi Nguyệ Hà và Chư Ôn Mậu trên mặt đất lạnh giọng nói:

- Cô ả này cũng dám giả mạo đệ tử Thần nữ Thánh môn ta, không chỉ như thế, càng không để ý liêm sỉ đến làm bại hoại danh dự Thần nữ Thánh môn ta.

- Ta nói sao Thần nữ và một người đàn ông đi cùng nhau, thì ra là giả mạo đấy.

- Đương nhiên là giả mạo rồi, ngươi trông thấy Thần nữ nào mà lại có đạo lữ chưa?

- Thần nữ thần thánh không thể xâm phạm, há có thể ở cùng đàn ông? Cô gái này ác độc như thế, giả mạo Thần nữ tổn hại thanh danh của Thánh môn, đáng chết.

- Đúng là đáng chết.



Đám người lập tức bắt đầu ồn ào, nhất trí yêu cầu giết chết Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu.

Vẻ mặt dữ tợn của Oanh Hoài hình như dịu đi một chút, cô ta chậm rãi nói:

- Người đàn ông này và cô ả giả mạo Thần nữ Thánh môn ta cùng làm bẩn thanh danh Thánh môn ta, ta chỉ cần giết là xong chuyện. Nhưng cô gái này ta lại muốn dẫn về Thần nữ Thánh môn thẩm vấn, vì sao muốn giả mạo đệ tử Thánh môn ta.

- Rốt cuộc là Thần nữ Thánh môn mà, khoan dung rộng lượng như thế, chỉ cần giết là xong chuyện rồi.

- Đ1ung vậy, nếu như đổi thành người khác, tuyệt đối xẽ nấu xương ninh hồn, tuyệt đối muốn diệt luôn cả thần hồn, không chừa một xíu xiu mới bỏ qua.

- Đương nhiên, Thánh môn khoan dung đại lượng, há có thể giống như tiên nhân bình thường.



Ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo bàn tán ầm ĩ, trừ một vài tiên nhân kinh nghiệm cực kỳ lão luyện, đã nhìn ra một vài đầu mối không nói lời nào ra, đại bộ phận tiên nhân đều đang mắng Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà đáng chết, thậm chí hận không thể tiến lên hỗ trợ giết hai người.

Chư Ôn Mậu cắn chặt răng, muốn trước khi chết trả lại cho Lôi Nguyệt Hà một sự trong sạch, nhưng y lại bị một loại lực lượng vô hình áp chế, một chữ cũng nói không nên lời.

- Đi luân hồi đi, nhớ rõ kiếp sau đừng làm mấy chuyện thương thiên hại lý này …

Oanh Hoài bình tĩnh nói xong, đưa tay chính là một ánh hào quang bắn về phía đan điền Chư Ôn Mậu.

Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng độn quang kia bắn tới, không có chút sức đánh trả nào.

Lúc này tiên nhân ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo đều cảm giác được không gian chung quanh từng đợt chấn động, còn không đợi những người này hiểu được, chỉ nghe thấy “bành” một tiếng trầm đục vang lên. Một số người tu vi thấp nghe thấy thanh âm này còn đang nghi ngờ, theo lý mà nói sát quang đánh vào đan điền không phải là loại thanh âm này ah.

Nhưng những nguời ở cửa thành này rất nhanh liền nhìn thấy rõ, luồng sáng này không đánh trúng đan điền Chư Ôn Mậu, mà đánh trúng một nắm đấm, một nắm đấm từ trên không bay xuống.

Uỳnh …

Sau khi một tiếng uỳnh này vang lên, lại là một tiếng nổ kịch liệt hơn vang lên. Bên ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo, mặt đất cứng chắc vô cùng bị đánh ra một cái rãnh, không gian cũng xuất hiện từng trận chấn động.

Một bóng người màu xanh lam đồng thời rơi xuống nơi này, dưới chân giẫm một cái, cái rãnh ngoài thành Trường Phí Thánh Đạo đã biến mất không còn dấu vết.

Nguyên khí mạnh mẽ đánh trả lại, Oanh Hoài đờ đẫn nhìn Diệp Mặc đứng ở trước mặt Chư Ôn Mậu Và Lôi Nguyệt Hà, một hồi lâu mới sững sờ hỏi:

- Ngươi là người phương nào? Dám cản trở Thánh môn ta làm việc?

Lúc này người chung quanh mới nhìn thấy rõ, vừa rồi một luồng sát quang kia của Oanh Hoài là bị một nắm đấm của người ta ngăn trở. Người này mặc quần áo màu xanh lam, không biết đến đây từ lúc nào, vậy mà ngăn cản được một dòng sát quang của Dục đạo Thánh đế, trình độ này quả thực là nghe rợn cả người.

- Không ngờ chỉ là một Tiên đế?

Sau khi thấy rõ Diệp Mặc, người chung quanh càng chấn kinh. Một Tiên đế dùng nắm đấm chặn một chiêu của một Dục đạo Thánh đế của Thần nữ Thánh môn, hơn nữa còn là ra tay sau mà khống chế được tình huống trước, chuyện này không phải là tận mắt nhìn thấy, sẽ chẳng ai tin.

- Ôn Mậu và Nguyệt Hà không có chuyện gì chứ?

Diệp Mặc căn bản cũng không có để ý tới sự phẫn nộ của Oanh Hoài quát lớn, trực tiếp quay đầu lại đưa tay loại bỏ cấm chế của Oanh Hoài, sau đó quan tâm nhìn Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà hỏi.

Chư Ôn Mậu mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng lại, y lập tức mừng rỡ không thôi đứng lên nói:

- Đa tạ tiền bối cứu giúp, vãn bối không có việc gì.

Lôi Nguyệt Hà cũng đứng lên, giọng nói có hơi hạ hấp nói:

- Vãn bối không có việc gì, đa tạ tiền bối lo lắng.

Cô không phải là sợ chết, cô biết Thần nữ Thánh môn sẽ khiến cô chết rất thê thảm, nhưng có thê thảm đến đâu cô cũng là người của Thần nữ Thánh môn. Bây giờ Oanh Hoài sư thúc nói thẳng cô không phải là người của Thánh môn, là một kẻ giả mạo không biết xấu hổ đến làm bẩn thanh danh Thánh môn.

Oanh Hoài thấy Diệp Mặc căn bản là không thèm nhìn cô ta, cơn giận lan tràn, nhưng nghĩ đến một quyền vừa rồi của Diệp Mặc, cô ta cố nhịn xuống ý muốn động thủ, hừ lạnh nói:

- Ngươi ngăn cản Thần nữ Thánh môn ta làm việc, rốt cuộc là lai lịch ra sao, chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với cả Thánh đạo giới này hay sao?

Diệp Mặc cười ha ha một tiếng nói:

- Ngươi mở miệng Thần nữ Thánh môn ngậm miệng Thần nữ Thánh môn, ngươi là muốn dùng Thần nữ Thánh môn làm ta sợ sao? Đối nghịch với Thần nữ Thánh môn ngươi là đối nghịch với cả cái Thánh đạo giới này. Ngươi cho rằng ngươi là hành hay là tỏi hả? Đừng có tự cho mình là quan trọng.

Chỉ có điều là Diệp Mặc cười to trong nháy mắt liền thu lại, giọng điệu chuyển sang lạnh lẽo nói:

- Chư Ôn Mậu là bạn của ta, mụ già cô động thủ với bạn của ta, ta còn chưa tìm cô tính sổ, vậy mà trước làm kẻ ác đi cáo trạng trước rồi. Thần nữ Thánh môn rất giỏi sao? Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn cô còn nợ đồ ta chưa trả. Cút đi, thừa dịp tâm tình ta chưa chuyển xấu.

- Ngươi …

Oanh Hoài tức đến sắc mặt trắng bệch, cô ta chưa bao giờ bị người ta kinh thường như thế, cơn tức này cô ta làm sao nhịn tiếp được nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.