Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1127: Chương 1127: Dược hương trong đầm Chú Hà.




- Đại Chú Sơn có di tích thượng cổ sao?

Sau một hồi lâu Diệp Mặc mới lên tiếng hỏi.

Tên tu sĩ Trúc Cơ xấu xí sửng sốt một chút, lát sau mới định thần lại, có chút hiểu ra:

- Hóa ra anh bạn không phải tới đây vì di tích, thế nhưng Đại Chú Sơn đúng là có di tích …

- Hầu Tiêm, anh lại ở đó lừa gạt người ta rồi.

Một tên thanh niên anh tuấn vóc dáng thon dài đi tới trước mặt Diệp Mặc, ôm quyền nói:

- Anh chắc là mới tới trấn Mãng Sơn phải không, không nên tin lời của Hầu Tiêm nói, anh ta khoác lác đấy, làm gì có nhiều di tích như vậy.

Tên tu sĩ Trúc Cơ xấu xi thấy tên thanh niên anh tuấn này, lập tức biến sắc, thậm chí còn không chào hỏi Diệp Mặc đã xoay người đi rồi, chỉ chốc lát đã không còn thấy đâu nữa.

Diệp Mặc quan sát người thanh niên anh tuần này một chút, tu vi của y cũng là Trúc Cơ, hơn nữa đã là Trúc Cơ đại viên mãn, thoạt nhìn thì thái độ làm người cũng rất chân thành. Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác lời nói của y cũng không chân thực bằng cái người tên Hầu Tiêm kia, đây cũng không phải là vì hắn có lý do gì đó, mà chỉ hoàn toàn dựa vào trực giác mà thôi.

- Anh lần đầu tiên đến trấn Mãng Sơn đúng không? Tôi là Đoàn Diệc Thái, đã ở trấn Mãng Sơn này nhiều ngày rồi. Người vừa rồi tên là Hầu Tiêm, chuyên môn lừa gạt những tu sĩ mới tới từ bên ngoài, anh bạn không nên tin hắn.

Đoàn Diệc Thái dùng giọng nói hòa hoãn, mặt mỉm cười, làm cho người nghe có cảm giác chân thành hơn người tên Hầu Tiêm nhiều lắm.

Diệp Mặc ôm quyền hỏi lại:

- Vậy xin hỏi anh Đoàn, ở Đại Chú Sơn này có thật là có di tích thượng cổ hay không?

Đoàn Diệc Thái khẽ cười:

- Điểm ấy thì có thể nói là Hầu Tiêm cũng không hoàn toàn lừa anh bạn, di tích thượng cổ của Đại Chú Sơn thì mọi người đều biết, thế nhưng không phải là chuyện của hiện tại rồi, mà đó là việc của mười năm trước. Mười năm trước, ở Đại Chú Sơn truyền ra sự việc phát hiện một di tích thượng cổ, khiến rất nhiều tu sĩ đều đến đây để tìm kiếm di tích. Sau này tu sĩ đến đây để tìm kiếm di tích thượng cổ ngày càng nhiều, cuối cùng hội tụ lại trở thành phường thị quy mô nhỏ, đó cũng chính là thời gian mà trấn Mãng Sơn được thành lập.

- Đã như vậy tại sao còn nói chuyện này là gạt người?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.

Đoàn Diệc Thái lắc đầu:

- Bởi vì di tích thượng cổ không có thực, sáu năm trước ở những người tìm kiếm di tích cuối cùng cũng tìm được một hồ dung nham rất lớn. Hầu như các tu sĩ khác đều cho rằng đó chính là lối vào, kết quả là hồ dung nham này đột nhiên lại nổ tung, tất cả các tu sĩ đó đều không một ai trở về. Lúc đó số lượng tu sĩ chết cũng phải hơn vạn người, cho dù là đến tận bây giờ, cũng có thể đến phía bên ngoài hồ dung nham tìm kiếm được một ít pháp bảo cùng hài cốt của những tu sĩ đó. Nếu người nào có vận khí tốt, thậm chí còn có thể tìm được một cái nhẫn trữ vật của các Kim Đan cao thủ.

Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc rằng có lẽ ông nội của Cận Chỉ Hằng cũng là bị người khác lừa gạt, đi tới cái nơi mà căn bản là không phải di tích thượng cổ, kết quả là để lại mạng ở hồ dung nham.

Đoàn Diệc Thái lại tiếp tục giải thích:

- Sau khi hồ dung nham phát nổ, cũng có rất nhiều cao nhân đến kiểm tra, thậm chí còn có cả một tu sĩ Hóa Chân, thế nhưng không có tra ra được gì cả. Ban đầu còn có người đến tìm kiếm pháp bảo và nhẫn trữ vật của các tu sĩ đã chết, nhưng sau này cũng ít dần đi.

Hóa ra là như vậy, cuối cùng Diệp Mặc cũng hiểu rõ vì sao trấn Mãng Sơn lại có thể xây dựng tốt như vậy, mà người ở đây lại không có bao nhiêu. Thế nhưng linh khí ở đây thiếu thốn, thì có vẻ cũng không phải là nơi có 'Dược Vương linh mạch'.

Diệp Mặc khẳng định những lời này của Đoàn Diệc Thái không phải là giả, bởi vì hắn đều có thể đi hỏi người khác bất cứ khi nào.

Khi Diệp Mặc nghĩ rằng mình nên rời khỏi đây, Đoàn Diệc Thái lại cười ngăn cản Diệp Mặc lại rồi nói:

- Tuy rằng tin đồn Đại Chú Sơn có di tích thượng cổ là giả, thế nhưng cách Đại Chú Sơn không xa, thì lại có một nơi có thứ tốt.

Thấy Diệp Mặc bị lời nói của mình giữ chân lại, Đoàn Diệc Thái liền thong thả nói tiếp:

- Ở đây cũng không phải là chỗ nói chuyện, mời anh bạn theo tôi.

Diệp Mặc là một tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, đương nhiên sẽ không sợ Đoàn Diệc Thái có ý đồ gì với hắn, cho nên cũng không cần hỏi gì mà liền đi theo y.

Đoàn Diệc Thái đối với thái độ này của Diệp Mặc rất hài lòng, hai người cũng không đi xa đã tới một ngôi nhà gỗ rất xa hoa. Hơn nữa ngôi nhà gỗ này còn có một tụ linh trận rất tốt, có thể nói là tốt nhất ở trấn Mãng Sơn này rồi.

Sau khi đi vào, Diệp Mặc mới biết được nơi này là một Linh tức lâu, rất nhiều tu sĩ đều đến đây nghỉ ngơi, thậm chí là đến đàm luận. Có mấy tu sĩ Trúc Cơ còn đang cao giọng bàn tán về đại hội Đan Vương ở Đan Thành mấy ngày trước. Diệp Mặc và Đoàn Diệc Thái chậm rãi bước lên tầng trên, nhưng vẫn chú ý nghe mấy người kia nói chuyện.

- Anh Hồng, anh nói Diệp Đan Vương kia thực sự lợi hại như vậy sao?

Một cô gái trên mặt có một vết sẹo nghe được lão già gầy gò kia nói khoác, liền không nhịn được hỏi một câu.

Lão già gầy gò còn đang khoác lác cũng không nhìn cô gái trung niên, mà lớn tiếng nói:

- Đâu chỉ là lợi hại, lúc đó mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một Linh đan sư thất phẩm, hơn nữa còn không có cả mồi lửa kỳ dị, ngay cả đan hỏa cũng không có, thế nhưng hắn không chỉ đạt được danh hiệu đệ nhất ở vòng thứ nhất và thứ hai của cuộc thi, lại ở trên 'Mười hai bậc Đan Vương' lấy ra 'Tử Quỳ hỏa' một đường tiến tới, không có một Đan Vương nào có thể so sánh được. Ngay cả Đan Vương Bán Tiên - Từ Bán Xương cũng thất bại dưới tay hắn.

- Tôi còn nghe nói là có một Đan Vương tên là Cửu Kiền nữa mà? Tựa hồ cũng không có kém hơn so với Diệp Đan Vương đúng không?

Một tu sĩ bên cạnh lại gần nói một câu.

Biểu tình của lão già gầy gò càng trở nên đặc sắc:

- Đúng thế, Đan Vương Cửu Kiền cũng là một người rất giỏi, tham gia cuộc thi với thân phận là một Linh đan sư cửu phẩm, kỳ thực y là một Đan Vương lục phẩm. Ở 'Đan bậc' thứ mười còn lấy ra thiên hỏa ‘Nhất đóa tử viêm’…

Nghe được lão già kia nói đến 'Nhất đóa tử viêm', rất nhiều tu sĩ đều âm thầm líu lưỡi, hiển nhiên là loại mồi lửa này bọn họ chỉ được nghe nói đến mà thôi.

Lão già càng được thể văng nước bọt tung tóe:

- Nhưng cùng lúc đó, Đan Vương thất phẩm Diệp Mặc cũng duỗi tay lấy ra một mồi lửa khác, các người biết đó là mồi lửa gì không…

- Là mồi lửa gì thế?

Vài tên tu sĩ nhập tâm nghe chuyện, liền vô thức hỏi một câu.

- Hắc hắc, đó cũng chính là một thiên hỏa, chính là 'Vụ Liên Tâm hỏa'. Cuối cùng Diệp Đan Vương dùng 'Vụ Liên Tâm hỏa' luyện chế ra đan dược Thiên cấp thất phẩm, còn Cửu Kiền thì luyện chế thất bại.

Lão già gầy gò nói đến đây, những tu sĩ trong phòng đều thở dài một tiếng.

- Anh Hồng, làm sao anh có thể biết rõ như thế.

Lại có một tu sĩ lên tiếng hỏi.

Lão già gầy gò liền đắc ý nhướng mày nói:

- Bởi vì ta có đến xem đại hội Đan Vương, khi đó tôi cũng chỉ đứng cách Diệp Đan Vương có mấy trượng mà thôi.

Lúc này cô gái mặt sẹo bỗng nhiên lại đứng lên run giọng hỏi:

- Anh Hồng, anh mới vừa nói cái người Diệp Đan Vương kia tên là Diệp Mặc sao? Thực sự là Diệp Mặc?

Lão già gầy gò thản nhiên nói:

- Khẳng định là Diệp Mặc, hắn dùng tên giả Lạc Tiểu Mặc, sau lại thừa nhận chính mình là Diệp Mặc, hơn nữa hắn còn có một thành trì của riêng mình gọi là Mặc Nguyệt Chi Thành.

- Tôi sẽ không nói khoác, lúc đó ở đại hội Đan Vương của Đan Thành có nhiều người xem như vậy, cô không tin thì có thể lại đi hỏi, lúc đó sẽ biết Hồng Bát Công tôi có phải là kẻ khoác lác hay không?

Biểu tình cô gái mặt sẹo rất kích động, giọng nói trở lên run rẩy:

- Anh Hồng, anh có thể cho tôi xem bức họa của Diệp Đan Vương được không, tôi có thể cho anh linh thạch.

Diệp Mặc nghi hoặc liền vận dụng thần thức nhìn cô gái đang kích động kia một chút, hắn cũng không hiểu là cô vì sao phải kích động vì một Đan Vương không có quan hệ gì với mình chứ. Tu sĩ của Tu Chân giới cũng là người có lý tính, nhưng cô gái này thì chưa có thấy qua mình thì đâu thể nào sùng bái mình được?

Diệp Mặc tỉ mỉ quan sát cô gái này một chút, xác định là chưa từng gặp qua cô ta, hơn nữa cũng không nhận ra, hắn không biết cô gái này vì sao lại kích động như vậy khi nghe được tên của mình. Khi Diệp Mặc còn đang muốn lưu ý đến cô gái kia một chút, thì Đoàn Diệc Thái đã nói với hắn:

- Anh bạn, đã tới rồi, ngồi ở đây đi.

Sau khi mở cửa phòng, Diệp Mặc phát hiện bên trong đã có hai tu sĩ khác nữa, đều là tu vi Trúc Cơ. Có một người còn là một hòa thượng, người còn lại thì vóc dáng bình thường, tóc ngắn, mặc một thân áo đen.

Đoàn Diệc Thái mời Diệp Mặc đến ngồi xuống rồi nói:

- Hai vị này là Lỗ Tức cùng với Lễ Tế Lỗi.

Nói xong y lại hướng về hai người bên trong:

- Anh bạn này cùng đi với tôi …

Diệp Mặc không đợi Đoàn Diệc Thái nói xong, lập tức ôm quyền:

- Tôi là Ninh Tiểu Ma, hân hạnh được gặp các vị.

Diệp Mặc khẳng định mấy người này không biết cái tên Ninh Tiểu Ma của hắn.

Đoàn Diệc Thái chờ Diệp Mặc ngồi xuống, thẳng thắn nói:

- Nếu tất cả mọi người đều đã làm quen rồi, thì tôi xin nói thẳng. Anh Ninh, ở ngoại vi Đại Chú Sơn có một đầm lầy gọi là đầm Chú Hà, không biết anh Ninh có nghe nói qua hay không?

Diệp Mặc lắc đầu, hắn xác thực chưa có nghe nói qua cái gì là đầm Chú Hà, cũng không biết Đoàn Diệc Thái nói đến đầm Chú Hà này là có ý gì.

- Anh Lễ, anh nói đi, nơi đó là do anh phát hiện ra mà.

Đoàn Diệc Thái nói với tu sĩ tóc ngắn mặc một thân đồ đen.

Diệp Mặc đánh giá người này một chút, vừa rồi Đoàn Diệc Thái giới thiệu y là Lễ Tế Lỗi, Diệp Mặc tới nơi này là để tìm kiếm linh mạch Dược Vương, thế nhưng hắn đối với Đại Chú Sơn vẫn chưa quen thuộc, có thể nghe những người này giới thiệu một chút cũng là chuyện tốt.

Lễ Tế Lỗi gật đầu:

- Nửa tháng trước, tôi và vài người bạn đi đến Đại Chú Sơn tìm kiếm pháp bảo của những tu sĩ đã chết, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương. Tôi xác định đó là dược hương (mùi hương dược liệu), tuyệt đối chính là dược hương. Hơn nữa mùi hương này còn có thể khiến cho người ngửi cảm thấy vui vẻ thoải mái, nên tôi đoán chí ít phải là linh dược cấp bảy trở lên.

Tuy rằng không phải là lần đầu nghe Lễ Tế Lỗi kể truyện, thế nhưng Đoàn Diệc Thái và hòa thượng Lỗ Tức vẫn rất chăm chú nghe.

Lễ Tế Lỗi tiếp tục nói:

- Lúc đó, chúng tôi đều rất kích động, cùng nhau nhắm phía mùi hương tỏa ra mà đi tới, thì phát hiện là nó được phát ra từ đầm Chú Hà. Nhưng khi chúng tôi tiến vào đầm Chú Hà, thì lại kinh động một con yêu thú cấp năm, tôi chắc chắn nó là một yêu thú cấp năm. Nó cũng không chờ chúng tôi động thủ, đã tức giận lên rồi, kết quả là hai người bạn của tôi đều đã ngã xuống ở đầm Chú Hà, chỉ có một mình tôi là trốn thoát.

Nói đến đây Lễ Tế Lỗi liền vô thức nhìn Diệp Mặc một cái, phát hiện Diệp Mặc cũng đang chăm chú nghe, nên càng kích động nói tiếp:

- Sau khi tôi trở về, liền mời mấy người bạn khác đi tới đó, thế nhưng lúc đó lại không còn ngửi thấy được mùi hương kia nữa, cho nên mấy người bạn đó đã nghĩ là tôi lừa bọn họ, nên đều bỏ đi. Nhưng tôi vẫn một mình chờ ở đó, qua mấy canh giờ, quả nhiên tôi lại ngửi thấy được mùi hương kia, hơn nữa còn không giống với mùi hương lúc trước. Thế nhưng thời gian thì lại rất ngắn, chỉ có nửa nén hương.

Lúc này Đoàn Diệc Thái liền ngắt lời y:

- Chúng tôi sau khi nghe Lễ Tế Lỗi kể lại, cảm giác được đó có thể là một dược viên thượng cổ, không chỉ tồn tại đã lâu, còn có thể có rất nhiều loại dược liệu.

Lễ Tế Lỗi lại gật đầu lần nữa:

- Không sai, vài ngày sau đó tôi đều liên tục quan sát, tính toán một chút, thì thấy được là buổi trưa mỗi ngày luôn luôn có mùi dược hương tỏa ra. Những lúc khác thì không có.

Diệp Mặc chờ mấy người này nói xong, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

- Các anh là muốn tôi cùng đi tìm kiếm cái dược viên kia phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.