Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1782: Chương 1782: Gian lận cũng phải có bản lĩnh




Đại hội đấu giá vẫn còn tiếp tục, trong phòng số 71, một Đại La Tiên anh tuấn trẻ tuổi bỗng nhiên đứng lên nói:

- Sư thúc, hay là con phái một người ra ngoài trước, trong khi đấu giá sẽ chờ ở quảng trường bên ngoài, phòng ngừa người nọ đột nhiên rời đi.s

Người đàn ông mặt vuông được gọi là sư thúc hừ lạnh một tiếng nói:

- Muốn rời khỏi thần thức của ta, hừ. Nhưng con nói cũng phải, thần thức của ta cũng không thể mọi lúc đều giám thị hắn được, con phái ...

Người đàn ông mặt vuông kia nói tới đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đột nhiên đứng lên, cắn răng căm hận nói:

- Giỏi, giỏi, đúng là thật gian xảo...

- Chuyện gì vậy?

Đại La Tiên anh tuấn kia nghe thấy thế, lập tức dâng lên một loại dự cảm xấu, sắc mặt cũng biến đổi.

- Người này mới nãy đã đi rồi, lập tức phái người đi bắt hắn.

Sư thúc mặt vuông kia sắc mặt có chút khó coi, y mới vừa nói kẻ bị y giám sát không thể đi được, cái vậy mà trong chớp mắt liền biến mất, quả thực tương đương với vỗ vô mặt y.

Đại La Tiên anh tuấn kia đã không lo được mấy chuyện này nữa, lập tức đứng lên nói với hai người đàn ông trung niên bên cạnh:

- Hai người đi ra cùng con, gã mua được 'Chân Minh Nê' kia, cho dù là chạy trốn tới chân trời, con cũng sẽ bắt hắn về.

...

Diệp Mặc sau khi được truyền tống đến quảng trường, lập tức nhanh chóng rời đi, chỉ trong chớp mắt, mặt mũi và quần áo của hắn đã được thay đổi toàn bộ.

Sau mấy hơi thở, hắn đã xen lẫn vào trong đám đông đi ra khỏi tiên thành Hồng Vũ. Nửa nén nhang sau, Diệp Mặc đã phóng Thời Không Thoa ra.

Sau hai canh giờ, Diệp Mặc ngừng Thời Không Thoa ở một chỗ trong rừng rậm. Ở đây cách tiên thành Hồng Vũ đã vô cùng xa, Diệp Mặc tin tưởng, cho dù là tiên đế, không biết hắn đi ra ngoài từ lúc nào cũng không tìm thấy hắn. Hơn nữa thời gian của hắn có hạn. Không cần phải tiếp tục bay về phía trước nữa.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Mặc lấy nơi mình đang đứng làm trung tâm, sau đó phóng Thời Không Thoa ra bốn phương tám hướng mỗi hướng bay nửa nén nhang, ở mỗi phương hướng để lại một trận pháp giám sát cực kỳ ẩn mật.

Những trận pháp giám sát này bị hắn khắc lên nham thạch thông thường, hoặc là khắc lên một số lá cây. Diệp Mặc tin tưởng, cho dù là tiên đế dùng thần thức quét một lượt, nếu không tận lực, cũng sẽ không biết đường vân trên lá cây và đường vân trên mặt đá kia là trận bàn giám sát hắn khắc.

Khắc những trận bàn giám sát này, đương nhiên là để tránh cho mình bị người theo dõi lần tới, một khi hắn phát hiện mình bị theo dõi trên trận bàn giám sát, hắn thà rằng ở lại trong Thế Giới Trang Vàng chứ không đi ra. Dù bị thánh nữ Mịch Vân cho là hắn trộm đi ngọc bài, thì cũng bất chấp. So với cái mạng nhỏ của mình, những cái còn lại đều là thứ yếu.

Sau khi làm xong, Diệp Mặc lại về tới điểm ban đầu, tìm được một cây đại thụ trong đám cây cối rậm rạp chằng chịt, độn thổ vào trong gốc cây, sau khi đến chỗ sâu nhất, lại bố trí một trận pháp ẩn dấu cực kỳ ẩn mật, sau đó tiến vào Thế Giới Trang Vàng.

Bên trong Thế Giới Trang Vàng, Diệp Mặc sau khi làm cho trận bàn thời gian vận hành, lúc này mới lấy ra 'Chân Minh Nê' lớn chừng trái nhãn kia. Trên thực tế hắn căn bản là không cần nhiều 'Chân Minh Nê' như vậy. Với hắn mà nói, chỉ cần một xíu 'Chân Minh Nê' là đủ rồi. Nhưng hắn lại không cách nào thương lượng với người khác, nói mình chỉ cần một chút xíu thôi.

Khối 'Chân Minh Nê' trong tay này đúng là thượng phẩm, hơn nữa là đồ thượng phẩm vô cùng tốt, so với khối 'Chân Minh Nê' lớn hơn mà lúc trước hắn mua được kia không biết là tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Lần trước hắn luyện chế cái vườn tiên dược thô ráp kia đưa cho Chân Băng Du rồi. Lần này hắn dùng nhiều tiền mua 'Chân Minh Nê’, muốn luyện chế dĩ nhiên không phải là vườn tiên dược.

Sau khi để 'Chân Minh Nê' qua một bên, Diệp Mặc lấy cái ngọc bài mà thánh nữ Mịch Vân cho kia ra. Lúc trước hắn nghiên cứu sơ qua bên trong cái ngọc bài này khắc Trận Pháp Truyền Tống, Diệp Mặc tin tưởng, nếu cho hắn thời gian nửa năm chuyên tâm nghiên cứu cái ngọc bài này, hắn hoàn toàn có thể nâng cấp trận pháp của mình lên tới tiên sư trận pháp cấp sáu, sau đó có thể luyện chế ra một cái ngọc bài giống y hệt cái này.

Thời gian nửa năm người khác không có, nhưng hắn thì có. Hắn có trận bàn thời gian, tiến vào tiểu Thiên vực là vào mười ngày sau, với hắn mà nói, đó chính là còn có thời gian hai, ba năm.

Cho dù có thể luyện chế ra một tấm ngọc bài y hệt như vậy, Diệp Mặc cũng sẽ không ngu đến mức đi luyện chế một tấm ngọc bài. Hắn phải làm là dùng một ít 'Chân Minh Nê' khắc một hoa văn trận pháp lên Trận Pháp Truyền Tống bên trong cái ngọc bài này, sau đó đem cái hoa văn trận pháp này dung hợp vào Trận Bàn Truyện Tống trong ngọc bài. Diệp Mặc tin tưởng, nếu như hắn dung hợp khí tức hoa văn trận pháp, cho dù là cầm ngọc bài trong tay dùng thần thức quét, cũng phải một hồi lâu mới có thể thấy được. Hắn cũng không tin, những tiên đế kia sẽ cẩn thận đi quét ngọc bài mà bọn họ phân phát ra.

Muốn giở trò tiến vào tiểu Thiên vực, Diệp Mặc cho rằng bất kể là tiểu thế giới, hay là những thứ không gian luyện chế khác, dưới thần thức của tiên đế, cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa, ai biết đến lúc tiểu Thiên vực mở ra, tiên đế có thể đột nhiên sẽ lại chế định ra một vài qui tắc hay không? Nếu như dùng cái biện pháp ngu ngốc là dùng tiểu thế giới để dẫn người đi vào như Mịch Vân nói này, hắn thà rằng không gian lận còn hơn.

...

Trong trận bàn Thời gian, thời gian nửa năm vội vàng trôi qua, Diệp Mặc một mực nghiên cứu Trận Bàn Truyện Tống bên trong ngọc bài. Hắn cũng rất ít khi tốn nhiều thời giờ như thế, dùng 'Tam sinh quyết' để suy diễn một Trận Bàn Truyện Tống bình thường. Nhưng lần này dính dáng đến việc hắn tiến vào tiểu Thiên vực, hắn không thể không cẩn thận.

Thời gian nửa năm sau, Diệp Mặc chẳng những suy diễn ra phương án từng nét khắc của Trận Bàn Truyền Tống này, còn tìm được một Thần Thức Ấn Ký bên trong trận bàn truyền tống này.

Đây là nhờ vào lúc trước văn sĩ trung niên kia hạ ấn ký lên hắn, cái ấn ký kia bị văn sĩ trung niên giấu vào trong Tinh Hạch Viêm, Diệp Mặc cũng là ở trong Thế Giới Trang Vàng của mình mới tra xét được. Có lẽ bị người ta hạ ấn ký nhiều lần, bây giờ Diệp Mặc đối với ấn ký là phi thường mẫn cảm. Hắn thậm chí có thể thấy được ấn ký này không phải là ấn ký để truy tìm tung tích, mà là ấn ký đánh dấu.

Nói cách khác cho dù là anh có thể luyện chế ngọc bài giống y hệt, không có ấn ký này thì cũng không được.

Diệp Mặc không hề động vào ấn ký này, hắn bắt đầu tu bổ khắc họa trận bàn của Trận Pháp Truyền Tống này, cẩn thận dùng một ít 'Chân Minh Nê' khắc hoa văn trận pháp, sau đó từ từ dung hợp vào trong cái Trận Bàn Truyền Tống này.

Những việc này đối với Diệp Mặc mà nói đều rất đơn giản, hắn thậm chí chỉ cần nửa tháng là có thể giải quyết, nhưng với hắn mà nói phức tạp nhất chính là làm cho khí tức của 'Chân Minh Nê' hoàn toàn biến mất hầu như không còn, thậm chí hoàn toàn dung hợp vào trong ngọc bài, trở nên giống hệt như khí tức bên trong ngọc bài.

Cho dù Diệp Mặc đã là Tông Sư Luyện Khí, lại là gần tới tông sư tiên trận, còn dùng 'Tam sinh quyết' suy diễn ra toàn bộ phương thức luyện chế cái trận bàn này, hắn cũng cần phải từ từ luyện chế. Đây là một quá trình rất hao phí thời gian. Ít nhất cần thời gian hơn một năm, mới có thể không đụng tới cái ấn ký kia, sau đó dung nhập hoa văn trận pháp của mình. Nếu như không có thời gian trận bàn, Diệp Mặc tin là, không có bất kỳ người nào có thể trong vòng mấy ngày làm được như thế này.

...

Đại hội đấu giá ở tiên thành Hồng vũ rất đặc sắc, năm ngày chẳng những đấu giá thần khí hạ phẩm, còn đấu giá các loại đồ tốt cao cấp như ụ đá Ngũ Hành, thậm chí đấu giá một cái tiên linh mạch cực phẩm giá cả hơn vài tỷ tiên tinh, loại giá cả kinh khủng như này, cho dù là người đã trải qua vô số Đại hội đấu giá cũng chưa chắc có thể gặp được.

Nháy mắt Đại hội đấu giá sắp sửa chấm dứt, trong một gian phòng tầm thường của hội đấu giá, một người đàn ông mặc áo dài màu tím nhíu mày ngồi ở chỗ này không hề động đậy. Người nào dùng thần thức đảo qua đều biết rõ, người này chính là người dùng một tiên linh mạch cực phẩm, vài tỷ tiên tinh mua ụ đá Ngũ Hành

Y đang nhiều lần suy nghĩ về một số chi tiết lúc trước mình điều tra được, người tham gia buổi đấu giá này không ít, nhưng mỗi người y đều điều tra qua, căn cứ vào kinh nghiệm của y mà nói, những người này sẽ không có ụ đá. Bởi vì những người này phản ứng đều trong dự đoán của y. Nếu như có được ụ đá, thì sẽ không phản ứng như thế này.

Tuy còn có thần thức của một vài người đang theo dõi y, nhưng y cũng không thèm để ý. Thậm chí y đang chờ, đợi lát nữa sau khi mình ra khỏi thành, sẽ có ai đuổi giết y.

Ở bên cạnh y, còn có một người đàn ông nhìn như người hầu đang đứng nghiêm chỉnh.

Người đàn ông mặc áo dài tím này suy nghĩ sau một hồi. Đột nhiên hỏi,

- Quý Lương, ngươi có muốn bổ sung không?

Người hầu kia khom người nói:

- Chủ nhân, tên Đại La Tiên hậu kỳ ở gian C453 kia có chút khả nghi.

- Hả, như thế nào?

Người đàn ông mặc áo dài tím lập tức hỏi. Y cũng đã từng dùng thần thức quét qua người đàn ông thô cuồng ở gian C453 kia, Đại La Tiên hậu kỳ, biểu hiện bình thường, cũng không có gì khả nghi cả. Nhưng y biết người hầu này của mình, đối với người và sự vật quan sát vô cùng tỉ mỉ, đã theo y mấy trăm ngàn năm rồi, đôi khi y cũng không chú ý tới chi tiết tỉ mỉ, Quý Lương thì lại chú ý đến.

Người hầu được gọi là Quý Lương vội vàng đáp:

- Lúc trước gian C453 đã mua Bát Cực già đỉnh - một tiên khí cực phẩm cũ nát, lúc ấy có người trong gian A71 đã tranh giành với gã, nhưng cạnh tranh cũng không kịch liệt. Về sau xuất hiện 'Chân Minh Nê’, gian A71 và gian C453 cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng C453 dùng giá cả cao hơn bản thân 'Chân Minh Nê' gấp mấy lần thành công mua được.

Người đàn ông mặc áo dài tím gật gật đầu, những điều nà cũng biết, đối với quan sát tỷ mỉ của Quý Lương, y cũng tương đối hài lòng. Y ừ một tiếng nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

- Vâng.

Quý Lương trả lời xong, tiếp tục nói:

- Về sau Đại La Tiên ở gian C453 kia một phát bỏ thêm ba trăm triệu mua được 'Chân Minh Nê’, có vẻ như rất hờn dỗi, hơn nữa ngạo mạn vô cùng, mãi đến vừa rồi tôi mới cảm giác sự việc hình như cũng không phải như vậy.

- Hử

Người đàn ông mặc áo dài tím kia cũng lộ ra thái độ chăm chú mải miết, càng thêm cẩn thận lắng nghe.

Quý Lương chậm rãi nói:

- Bởi vì hành động nhìn như đấu khi của C453, khiến cho gian A71 bỏ qua không tiếp tục tranh đoạt 'Chân Minh Nê’ nữa, nhưng chủ nhân gian A71 lại là Thiếu chủ của Kiếm Huyền Đế Tông, có người đoạt thức ăn ở trong miệng hắn, còn không phải là một lần, khiến cho hắn căm tức không thôi. Bên người thiếu chủ kia còn có một tên Tiên Tôn ở đó, Tiên Tôn kia tôi nhận ra, có tu luyện một môn thần niệm công pháp không tệ. Thần niệm công pháp này có thể giám thị người khác trong khi người đó không cảm giác thấy gì, cho nên Tiên Tôn kia vẫn luôn giám thị tên Đại La Tiên ở gian số C453 kia.

Người đàn ông mặc áo dài tím tựa như có hơi hiểu rõ ý của Quý Lương, sự thù địch trong mắt lập tức tăng thêm, ngay cả hơi thở cũng trở nên ồ ồ,

- Ngươi nói tiếp.

- Nhưng Đại La Tiên ở gian C453 kia cũng không có ý muốn rời đi, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hứng thú với vật phẩm tiếp theo, nhưng Tiên Tôn của Kiếm Huyền Đế Tông kia vừa mới dời thần thức đi một thoáng, Đại La Tiên ở gian C453 lập tức liền đi khỏi

Quý Lương vừa nói hết lời xong, người đàn ông mặc áo dài tím đã bình tĩnh lại, y lạnh giọng nói:

- Ý của ngươi là nói, người này sớm đã biết bị thần thức điều tra, thậm chí chúng ta điều tra hắn cũng biết?

Người đàn ông mặc áo dài tím sau khi nói xong, không cần Quý Lương trả lời, y đã đoán được. Lúc nà hồi tưởng lại Đại La Tiên C453 kia, mới cảm thấy có một chút kỳ quái, đoạn thời gian hắn kích động và bình tĩnh khi nhìn thấy ụ đá hình như quá chuẩn xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.