Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 741: Chương 741: Giúp tướng công làm chút chuyện.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 741: Giúp tướng công làm chút chuyện.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- A…

Tay của Vân Tử Y run lên, muốn xuống xe cũng lực bất tòng tâm.

- Tiểu thư, hắn, thật không phải là Mạc Hữu Thâm sao? Chẳng lẽ, hắn chính là chồng của Tiểu Vận? Hắn nói hắn tên Diệp Mặc.

Tiểu Linh chấn động nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, còn cả người đàn ông đeo kiếm sau lưng kia nữa.

- Cuồng đồ phương nào, không ngờ lại dám giết người ở Đàn thành.

Lại là một giọng nói giận dữ vang lên, một lão già tóc bạc dùng tốc độ đi nhanh nhất của mình đi đến cửa thành.

- Ông là người của Thái Ất Môn?

Diệp Mặc vừa nhìn quần áo của lão già này liền hiểu, lão chính là người của Thái Ất Môn. Người này lại là một cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa hình như lại còn lợi hại hơn Mẫn trưởng lão ngày trước thì phải. Nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ mà thôi, đối với Diệp Mặc bây giờ mà nói, thực ra không chịu nổi một chưởng.

Lão già hừ lạnh một tiếng:

- Mặc dù có vài phần giống Hữu Thâm, nhưng gặp tôi rồi, cho dù anh có giống thì cũng phải chết.

Lão già này vừa dứt lời, đã nhìn thấy thanh phi kiếm sau lưng Diệp Mặc tự động bay lên, sau đó bay thẳng lên không trung, mang theo những đường kiếm quang.

- Ngự kiếm?

Lão già kinh hãi thốt lên, lão không ngờ lại nhìn thấy ngự kiếm thực sự. Phải biết rằng đối thủ của ngự kiếm, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không đủ, truyền thuyết kể lại chỉ có người Tiên Thiên chi thượng mới làm ra được vật như này.

- Anh là Thiên chi thượng …

Lão già chỉ kịp nói vài chữ này, liền vội vàng né tránh, nhưng cho dù có nhanh đi nữa, cũng bị đường kiếm quang cắt đứt một cánh tay. Cắt cánh tay của một cao thủ Tiên Thiên, giống như cắt một miếng đậu phụ vậy.

Diệp Mặc thấy không ngờ lão này dưới đường kiếm của hắn lại tránh được một mạng, chỉ bị rơi mất một cánh tay, thì cũng không khỏi khâm phục sự nhanh nhẹn của lão.

- Để tôi xem ông tránh được bao lâu.

Thần thức Diệp Mặc lại thúc giục tốc độ phi kiếm nhanh hơn đâu chỉ gấp đôi? Vô số đường kiếm quang tung hoành trên không trung.

Vị luyện võ Tiên Thiên này tư tưởng tê liệt, lão lớn tiếng kêu giữa vô số đường kiếm quang:

- Đừng động thủ, có gì từ từ…

Nhưng từ cuối cùng của lão vĩnh viễn không nói ra được, ba đường kiếm quang đã chém lão thành bốn mảnh.

Vân Tử Y sắc mặt tái nhợt đứng ngây ra nhìn Diệp Mặc trong làn sóng máu me, trong lòng kinh hãi.

Là hắn, quả nhiên là hắn, người mà ngày trước giết cao thủ Tiên Thiên Mẫn trưởng lão, chém một cánh tay của Hạ đường chủ của “Đoán khí đường”, đi mua Địa Linh Quả mà xuất ra hàng ngàn cân vàng chính là hắn. Hắn chính là tên râu rậm, lúc đó dung mạo của hắn đã khôi phục, hẳn là đã lấy được Già Lam Hoa rồi.

Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy, cao thủ Tiên Thiên trước mặt hắn quả thực là không chịu nổi một chưởng, dễ dàng bị giết hại. Không ngờ hắn lại có thể đối địch với ngự kiếm, rốt cục hắn đạt tới tu vi gì rồi?

Chính mình quả thực đoán không nhầm, chỉ đáng tiếc lúc trước không ngờ lại đánh mất cơ hội làm quen với người này, hóa ra hắn tên là Diệp Mặc. Thấy người đàn ông này nhanh như gió bão, Vân Tử Y chỉ cảm giác thấy đầu óc mình trống rỗng. Hắn lợi hại như vậy, vì sao lúc trước lại không có tư chất?

Diệp Mặc giết người luyện võ Tiên Thiên của Đàn thành, đột nhiên quay người lại nhìn Vân Tử Y hỏi:

- Tử Hoa tiên tử, tôi muốn biết Băng Hồ ở chỗ nào. Xin mời chỉ giáo, ở đây có một viên đan dược, nội thương của cô nghiêm trọng, tặng cho cô viên này. Ngày trước tôi nói nợ cô một ân tình, trả lại cho cô.

Nói xong Diệp Mặc ném cho Vân Tử Y một viên “Liên Sinh đan”. Diệp Mặc thấy rõ người giúp Vân Tử Y đánh xe ngựa là một người đàn ông Bán Bộ Tiên Thiên, dưới sự bảo vệ như vậy, không ngờ Vân Tử Y lại bị thương.

Vân Tử Y run lẩy bẩy bắt lấy bình thuốc, nhưng lại không biết trả lời ra sao.

Thấy Diệp Mặc dần dần nhíu mày, Tiểu Linh vội vàng kéo Vân Tử Y nói:

- Tiểu thư…

Vân Tử Y cuối cùng lúc này cũng tỉnh táo lại, run giọng nói:

- Diệp công tử, anh muốn tìm em gái Tiểu Vận của tôi sao? Cô ấy không ở Băng Hồ. Tiểu Vận bây giờ đang ở núi Thần Châu cách xa hàng trăm dặm, bây giờ đang là lúc diễn ra trận đấu phân cấp bậc Ẩn môn, cho nên Tiêu Vận đại biểu cho Băng Hồ đi tham gia trận đấu rồi.

Nghe thấy Mục Tiểu Vận không có chuyện gì, Diệp Mặc thở phào một cái, hắn chỉ sợ Tiểu Vận gặp chuyện gì không may. Nếu như vẫn còn ở Băng Hồ, thì hắn cũng không phải lo lắng nữa.

- Núi Thần Châu ở chỗ nào vậy? Tôi đang cần đi gấp.

Diệp Mặc lại vội vàng nói.

Vân Tử Y liền nói:

- Tôi đang chuẩn bị đến núi Thần Châu đây, anh có thể đi cùng với chúng tôi. Nhưng sau cuộc tranh tài này, Tiểu Vận phải gia nhập Thái Ất Môn…

- Cái gì?

Diệp Mặc lập tức ngắt lời Vân Tử Y.

Vân Tử Y vội vàng nói:

- Bởi vì trong Thái Ất Môn có một người tên Mạc Hữu Thâm làm phiền Tiểu Vận, Tiểu Vận trốn về Băng Hồ, tiếc rằng thế lực của Thái Ất Môn mạnh mẽ, một mạch đuổi đến Băng Hồ. Ép buộc nói Mục Tiểu Vận phải là người của Thái Ất Môn, Băng Hồ thế yếu, qua vài lần can thiệp, cuối cùng đồng ý sau khi tranh tài cấp bậc Ẩn môn, Tiểu Vận sẽ gia nhập Thái Ất Môn.

Sặc mặt Diệp Mặc ngày càng lạnh, Tiểu Vận biết hắn và Thái Ất Môn có thù oán, nhất định không phải là cô chủ động yêu cầu gia nhập vào Thái Ất Môn, nhất định là cô bị ép buộc.

Vân Tử Y nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Mặc, tràn đầy sát khí, khiến cô cảm giác từng đợt lãnh ý, cô lập tức nói:

- Anh đi một mạch bốn năm liền, một năm trước trong hội luận võ Ẩn môn, Tiểu Vận liền bày tỏ tâm ý. Cô ấy dù có chết cũng không bước vào Thái Ất Môn, bây giờ anh trở về thật đúng lúc…

- Núi Thần Châu ở nơi nào?

Diệp Mặc lại hỏi, giọng nói của hắn lạnh như băng.

Vân Tử Y theo bản năng rùng mình một cái, chỉ tay về phía tây nói:

- Là nơi cách đây một trăm dặm về phía tây, chúng ta ngồi xe ngựa cần phải…

Giọng nói của Vân Tử Y bỗng nhiên bị ngắt, cô ngơ ngác nhìn lên không trung phía trước mặt, cô tận mắt chứng kiến Diệp Mặc đạp phi kiếm bay lên, mang theo một đường kiếm quang trong nháy mắt liền biến mất trong không trung.

Chẳng những Vân Tử Y ngây ngẩn người, đến cả Tiểu Linh và người đàn ông Bán Bộ Tiên Thiên bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ Diệp Mặc lại biết bay, hơn nữa lại là đạp kiêm bay lên, rốt cục hắn là loại người gì vậy? Chẳng lẽ lại là thần tiên trong tiểu thuyết hay sao?

Vân Tử Y kích động cả người run lẩy bẩy, cô không biết nên biểu đạt thế nào cái cảm giác trong lòng cô lúc bấy giờ, thật lâu sau, cô mới bỗng nhiên tỉnh lại, nói với lão già đánh xe:

- Đồng thúc, nhanh, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi đến núi Thần Châu.

Nếu như nói núi có dược liệu đông y nhiều nhất Ẩn môn, vậy thì không thể nghi ngờ chính là Ngũ UẨn Sơn. Ở Ngũ UẨn Sơn không những có nhiều loại dược liệu, hơn nữa cây đẳng cấp cao, đến cả những dãy núi xung quanh Ngũ Uẩn Sơn cũng không ít dược liệu.

Nhưng nếu nói ngọn núi lớn nhất trong Ẩn môn, vậy thì chắc chắn là núi Thần Châu rồi.

Núi Thần Châu cũng không cao, nhưng xung quanh núi Thần Châu lại có chín ngọn núi cao. Thật giống như các vì sao vây xung quanh mặt trăng vậy, núi Thần Châu bị chín ngọn núi cao khác vây lại.

Núi Thần Châu sở dĩ là ngọn núi lớn nhất của Ẩn môn, đó là vì đỉnh núi của Thần Châu rất bằng phẳng, hơn nữa diện tích rộng đến vài chục triệu mét vuông.

Đương nhiên đây chỉ là diện tích của núi Thần Châu, còn giá trị tồn tại của núi Thần Châu tuyệt đối không đơn giản là diện tích rộng lớn của nó.

Bao năm nay, núi Thần Châu chính là nơi so tài xếp hạng đẳng cấp Ẩn môn , mà tài nguyên của Ẩn môn có hạn, cho nên phân chia cấp bậc vô cùng nghiêm khắc. Một khi bị phân ra rồi, vậy thì có nghĩa là tài nguyên tu vi của môn phái đạt được sẽ bị giảm xuống thậm tệ.

Trận đấu đẳng cấp lớn nhất trong Ẩn môn, Ẩn môn hạng nhất và Ẩn môn nhất đẳng cứ một trăm năm lại được tổ chức ở nơi đây. Đồng thời trận đấu của Ẩn môn nhị đẳng cùng với những đẳng cấp thấp hơn thì cứ hai mươi năm lại diễn ra một lần, cũng được tổ chức tại đây.

Mà bây giờ chính là lúc náo nhiệt nhất của Ẩn môn, không những trận đấu cứ hai mươi năm lại tổ chức một lần giữa Ẩn môn nhị đẳng và những cấp bậc thấp hơn được tổ chức tại đây, đồng thời trận đấu cứ trăm năm diễn ra một lần giữa Ẩn môn hạng nhất và Ẩn môn nhất đẳng cũng được tổ chức ở đây.

Bởi vì trận đấu của nhị đẳng và những môn phái thấp hơn, cứ qua năm lần thì lại trùng hợp với trận đấu của môn phái hạng nhất và nhất đẳng.

Mà lần đấu này lại vừa lúc một lần trùng hợp, mỗi lần khi trùng hợp, cho dù là môn phái không có đẳng cấp cũng có thể khiêu chiến với môn phái hạng nhất. Chỉ cần khiêu chiến thành công, thì anh chính là môn phái hạng nhất. Nhưng môn phái bị khiêu chiến, tuổi tác của đệ tử được điều ra lại hạn chế ở số tuổi dưới ba mươi, chỉ cần không phải là trưởng lão là được rồi.

Cho nên đây mới chỉ là trên lý thuyết mà thôi, bình thường thì không thể nào lại có người ra khiêu chiến được. Cho dù có người ra khiêu chiến, ít nhất cũng phải là người từ Ẩn môn nhị đẳng

Nếu như nói anh là Ẩn môn nhị đẳng, nhưng trong trận đấu lại thua quá nhiều, rất có khả năng sẽ bị hạ xuống Ẩn môn tam đẳng. Nếu như bị hạ xuống nữa, cuối cùng thậm chí đến Ẩn môn tam đẳng cũng không leo lên được, lại biến thành môn phái bên lề

Mà Băng Hồ chính là Ẩn môn tam đẳng sắp lưu lạc thành môn phái bên lề, cho nên đối với trận đấu lần này, tất cả trên dưới Băng Hồ đều trong tình thế bắt buộc.

Núi Thần Châu lúc này chẳng những có đệ tử tinh anh của Ẩn môn hạng nhất và Ẩn môn nhất đẳng, ngay cả đệ tử tinh anh của Ẩn môn nhị đẳng và tam đẳng cũng tụ tập dưới một mái nhà.

Mặc dù có rất nhiều môn phái tham gia, nhưng số người tham gia lại không đông, bình thường môn phái tam đẳng nhiều nhất cũng chỉ có hai đệ tử đến tham gia mà thôi. Còn môn phái hạng nhất thì lại có thể có năm đệ tử đến tham gia, Ẩn môn nhất đẳng thì có thể có bốn đệ tử tham gia, môn phái nhị đẳng có ba đệ tử tham gia.

Có thể nói cấp bậc càng cao, địa vị lại càng vững chắc. Người này thua còn có người khác, nhưng môn phái thấp hơn lại không thể như vậy được, thua thì thua, cũng không có cơ hội lật ngược tình thế được, bọn họ chỉ có thể gắng gượng bảo vệ địa vị của mình.

Lần này Băng Hồ tham gia trận đấu chỉ có Kỷ Ỷ Lan và Mục Tiểu Vận, mặc dù Băng Hồ chỉ có hai người tham gia trận đấu, nhưng số người đến lại không chỉ có hai người. Lần này chuyện liên quan đến Băng Hồ không phải là chuyện có thể thăng cấp lên Ẩn môn nhị đẳng, cho nên chẳng những Phượng Mỗ đích thân dẫn quân đến, hơn nữa hai vị trưởng lão địa cấp cũng đến đây.

- Tiểu Vận…

Kỷ Ỷ Lan có chút lo lắng nhìn Mục Tiểu Vận, sau khi Mục Tiểu Vận đến núi Thần Châu vẻ mặt rất lãnh đạm.

Mục Tiểu Vận bỗng nhiên đứng dậy, không ngờ đi về hướng lôi đài. Kỷ Ỷ Lan vội vàng ngăn Mục Tiểu Vận lại nói:

- Tiểu Vận, trận đấu tiếp theo của chúng ta còn chưa bắt đầu mà, bây giờ vẫn đang trong thời gian khiêu chiến.

Khiêu chiến Mục Tiểu Vận nói, là trận đấu của môn phái không cấp bậc gì khiêu chiến với Ẩn môn tam đẳng.

- Ỷ Lan sư tỷ, em biết, em đã giúp Băng Hồ thắng hai trận rồi, tiếp theo em muốn giúp tướng công làm chút chuyện.

Mục Tiểu Vận nói xong vẫn một mực đi về hướng lôi đài.

- Mục Tiểu Vận của môn phái tam đẳng Băng Hồ, khiêu chiến Thái Ất Môn.

Mục Tiểu Vận mặc một bộ đồ màu xanh đứng trên lôi đài, nhưng cơn gió nhẹ khẽ tung quần áo của cô, giống như một tiên nữ sắp bay lên trời vậy.

Một tiếng “Ầm…”, toàn bộ núi Thần Châu bị trấn động mạnh. Nhưng việc khiêu chiến Ẩn môn cấp cao thực sự đã xảy ra, người đứng ra khiêu chiến lại là một người con gái xinh đẹp, bên bị khiêu chiến lại là Ẩn môn hạng nhất Thái Ất Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.