Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1829: Chương 1829: Hắn sẽ không thích em




Tần Bội Phủ lại nghiêm túc nói:

- Niệm Mân, tin tưởng cha sẽ không lừa con. Công pháp truyền thừa của Dương Nhiễm sư thúc con cũng không phải là không có lai lịch, cũng có lai lịch khá lớn đấy. Cha tuyệt đối sẽ không nói sai, cũng sẽ không nhìn lầm. Nếu như Băng Du thật sự thích Diệp Mặc, thì Diệp Mặc khẳng định là không giống bình thường, thành tựu tương lai càng không cách nào dự đoán được.

- Diệp Mặc kia có bản lãnh gì, có thể đi hỏi Băng Du sư tỷ một chút mà.

Tần Niệm Mân lập tức đáp

Tần Bội Phủ lắc đầu nói:

- Nếu như Băng Du thật sự thích Diệp Mặc, đừng nói hỏi con bé, cho dù là giết nó, con bé cũng sẽ không nói một chữ đâu. Cho dù là sư phụ con bé hỏi, nó cũng sẽ không nói ra.

- Nếu Băng Du sư tỷ đã thích Diệp Mặc rồi, cha, vậy cha còn còn muốn con cùng với Diệp Mặc, đây không phải...

Tần Niệm Mân chợt nhớ tới nếu như Băng Du sư tỷ đã thích Diệp Mặc rồi, cô cũng không cần rầu rĩ. Tuy Băng Du sư tỷ thích Diệp Mặc, có chút tương tự hoa tươi cắm bãi phân trâu, nhưng cô cũng không lo được nhiều như vậy.

- Niệm Mân, nếu như cha đoán không sai, Dương Nhiễm sư thúc của con đã nhìn ra tình hình của Băng Du. Nếu như Dương Nhiễm sư thúc đã nhìn ra, nhất định sẽ cố gắng khiến cho Băng Du một lần nữa lại tu luyện về đạo tâm ban đầu. Tuy gian nan một chút, nhưng Dương Nhiễm sư thúc của con đã là Tiên vương, muốn làm hẳn là có thể làm được.

Tần Bội Phủ cũng cảm giác có chút mỏi mệt, nói những chuyện này với con gái, thật không phải là sở trường của ông, nhưng ông sắp phải đi quảng trường Bia tiên vương để phong vương, cũng không thể cứ dùng mãi danh xưng phong vương tạm thời của mình được. Nếu như không phải là vì kiến lập Cực Kiếm Tiên Môn, quảng bá tên tuổi của Cực Kiếm Tiên Môn, ông cũng sẽ không đi đầu phong Vương cho mình.

Nhìn vẻ mong đợi của cha, Tần Niệm Mân thật sự không đành lòng cãi lại, tuy trong nội tâm cô vẫn hướng về Ngạn Húc Thao, nhưng cô cũng biết cha thật sự là có nổi khổ tâm.

...

Chân Băng Du đang ngồi trong phòng thững htờ, người khác không biết Lạc tông chủ của Mặc Nguyệt tiên tông đến từ đâu, như trong nội tâm cô thì lại rành mạch. Người đó chính là Diệp Mặc.

- Băng Du...

Một tiếng gọi ôn hòa đánh thức sự trầm tư của cô.

- Sư phụ.

Chân Băng Du liền vội vàng đứng lên, cô lại không ngờ là sư phụ sẽ tới nơi này.

- Con ngồi xuống đi.

Dương Nhiễm sau khi ngồi xuống nói

Chân Băng Du rất nghe lời ngồi xuống, nhưng lại không biết sư phụ đến tìm cô có chuyện gì.

Dương Nhiễm đợi Chân Băng Du ngồi xuống rồi mới nói thẳng:

- Băng Du, danh xưng tiên vương của ta là vì xây dựng lại Cực Kiếm Tiên Môn mới tạm thời đặt ra đấy, cho nên qua một thời gian ngắn ta sẽ cùng với chưởng môn đi quảng trường Bia tiên vương phong vương.

Dừng một chút, Dương Nhiễm thở dài nói:

- Lần này đi tuy chỉ có thời gian hai, ba năm, nhưng ta có chút không an tâm về con lắm.

Đưa tay đã ngăn lại Chân Băng Du đang có vẻ muốn nói. Dương Nhiễm nhìn Chân Băng Du hỏi:

- Băng Du, con nói cho sư phụ, đạo tâm của con có phải đã phá rồi hay không?

Chân Băng Du đứng lên khom người thi lễ lần nữa với sư phụ rồi nói:

- Sư phụ, đệ tử tu luyện không ngoài đại đạo, không còn đạo tâm gì khác nữa...

Chân Băng Du sau khi tu luyện công pháp luyện thể mà Diệp Mặc cho, đạo tâm của cô đã bất tri bất giác mà thay đổi. Về sau, Diệp Mặc sửa đổi công pháp của cô, công pháp kia đã hoàn toàn khác với công pháp mà sư phụ dạy cho. Bây giờ sư phụ hỏi, cô lại nói thẳng ra.

- Vậy có phải là con đã có người trong lòng rồi hay không?

Dương Nhiễm hỏi lần nữa.

- Đệ tử không biết, đệ tử chỉ biết là khoảng thời gian này cứ luôn nhớ thương Diệp Mặc, thầm nghĩ muốn ở cùng với hắn. Đạo tâm của đệ tử không kiên định. Xin sư phụ trách phạt.

Chân Băng Du thật thà nói, cô vốn cho rằng Cực Kiếm Tiên Môn đã không còn tồn tại, cho nên trở lại thăm một chút, sau đó Diệp Mặc đi đâu, cô liền đi đó. Nhưng không ngờ tới, cô sau khi trở về, chẳng những tông môn vẫn còn, ngay cả sư phụ và chưởng môn cũng đều đã trở về.

- Vậy sau khi ta trách phạt con xong, con có còn muốn đi tìm kiếm Diệp Mặc kia nữa hay không? Hoặc là con sẽ tu luyện Vô vật chi đạo lại một lần nữa, gọi đạo tâm của mình trở lại hay không?

Dương Nhiễm nhìn Chân Băng Du hỏi.

- Đệ tử chỉ sợ là làm không được.

Chân Băng Du cúi đầu đáp. Tuy thanh âm rất nhẹ, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.

Dương Nhiễm mỉm cười nói:

- Băng Du, con ngồi xuống đi, lần này ta đến không phải là để trách cứ con.

- Ah...

Chân Băng Du sau khi ngồi xuống, nghi hoặc nhìn sư phụ của mình. Cô rất hiểu sư phụ coi trọng đạo tâm tới mức nào, từ nhỏ đến lớn, cái sư phụ truyền thụ cho cô chính là ngoại trừ tu luyện đại đạo ra, còn lại đều là hư ảo. Cho nên bây giờ sư phụ nói không trách cô, cô mới có chút kỳ quái.

Dương Nhiễm than nhẹ một tiếng nói:

- Nếu như ta không thăng cấp Tiên vương, ta nhất định sẽ cho con tiếp tục hoàn thiện đạo tâm. Nhưng lần này ta thăng cấp Tiên vương mới hiểu được một đạo lý, Vô vật chi đạo của ta cũng không hoàn thiện, có thể là công pháp ban đầu mà ta có đã không hoàn thiện. Môn công pháp này căn bản là không cách nào khiến cho chúng ta tu luyện tới cảnh giới cao nhất, trong đó có quá nhiều sơ hở. Cho nên cho dù là lần này con không xảy ra chuyện như thế này, ta cũng sẽ để cho con hiểu rõ đạo lý này. Bây giờ con đã vứt bỏ đạo tâm này, cũng không sai.

Hơn nữa ta đã xem qua Diệp Mặc kia, năm đó ta đã cảm thấy hắn có tiềm lực cực lớn, tuyệt không phải người thường, thậm chí năm đó hắn đã có thể vượt qua tiên đan sư tam phẩm. Hắn có thể đánh vỡ Vô vật đạo tâm của con, khiến cho con thích hắn. Tuyệt đối là một người có nghị lực và năng lực lớn, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước. Con lựa chọn hắn, cũng không chọn lầm người.

- Ah...

Chân Băng Du lại ah một tiếng, nghi hoặc nhìn sư phụ của mình, cô căn bản là không có nghĩ đến nghị lực lớn năng lực lớn gì của Diệp Mặc cả, cô chỉ đơn thuần muốn đi theo cùng với Diệp Mặc thôi. Thậm chí nhớ về những ngày trước kia trải qua ở trên lưng Diệp Mặc, nhớ về từng khoảng thời gian cùng với Diệp Mặc.

Dương Nhiễm biết đệ tử đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không nói ra. Diệp Mặc loại người có thể lay chuyển Vô vật đạo tâm, tuyệt đối không phải là người bình thường, trên người khẳng định có bí mật, hơn nữa cực kỳ trọng tình nghĩa. Băng Du thích hắn, hẳn là sinh lòng yêu thương trong sự thay đổi một cách vô tri vô giác, không hề nhiều như mình nghĩ, vậy là được rồi. Nếu như Băng Du thật sự giống như mình nghĩ, tương lai như thế nào sẽ như thế ấy, loại người như Diệp Mặc, Băng Du tuyệt đối sẽ không nhìn trúng đâu.

Dương Nhiễm cũng không dò hỏi Chân Băng Du và Diệp Mặc đã trải qua chuyện gì, nhưng bà rất rõ ràng, giữa hai người khẳng định là đã trải qua những chuyện bất thường, nếu không Diệp Mặc cho dù là có bí mật lớn, cũng không thể làm cho Băng Du sinh lòng yêu thương.

- Nếu có thể, con có thể mời Diệp Mặc đến cư trú ở chỗ chúng ta được không, con cũng có thể tiếp tục cùng hắn cùng ra ngoài lưu lạc, người làm thầy như ta cũng không trách cứ con.

Dương Nhiễm thấy đệ tử của mình tâm tình dâng trào, mỉm cười nói tiếp.

Chân Băng Du cuối cùng cũng hiểu rõ ý của sư phụ, vội vàng nói:

- Băng Du đa tạ sư phụ.

Chỉ mình cô biết, cô căn bản không thể đi tìm Diệp Mặc. Nếu như có thể đi tìm kiếm Diệp Mặc, cô đã sớm đi rồi, nào sẽ đợi tới hôm nay ở chỗ này tinh thần chán nản?

Diệp Mặc bây giờ là tông chủ Mặc Nguyệt tiên tông. Một khi mình đi tìm Diệp Mặc, đây chẳng phải là nói sáng tỏ ra hắn chính là Diệp Mặc? Chút đạo lý này Chân Băng Du hẳn là cũng biết.

Dương Nhiễm lại vừa cười vừa nói:

- Cô nhóc Niệm Mân kia đã đến, các con nói chuyện đi, ta đi tìm chưởng môn thương lượng một chút về chuyện đi Bia tiên vương phong vương. Bản thân con cũng phải nỗ lực tu luyện, nếu như con và Diệp Mặc chênh lệch quá lớn, hai người cuối cùng cũng là càng đi càng xa.

Tần Bội Phủ tính toán rất nhiều, lại không có tính tới đạo tâm của chính Dương Nhiễm cũng đã bắt đầu thay đổi.

Chân Băng Du liền vội vàng đứng lên tiễn bước sư phụ, đồng thời nghĩ đến lời nói của sư phụ. Sư phụ nói không sai, bây giờ cô và Diệp Mặc chênh lệch cũng đã vô cùng xa.

Thật sự nếu không cố gắng tu luyện, thì khẳng định là càng ngày càng xa. Nghĩ tới đây, Chân Băng Du càng thầm hạ quyết tâm, nếu sư phụ cũng đã đồng ý, vậy thời gian còn lại, cô nhất định phải cố gắng tu luyện mới được. Huống chi, toàn bộ những tài nguyên tu luyện kia Diệp Mặc đều cho cô hết rồi.

Dương Nhiễm vừa đi, Chân Băng Du mới hiểu được bây giờ mình phải làm gì, Tần Niệm Mân thì vẻ mặt mang tâm tư đã đi tới.

- Niệm Mân sư muội.

Chân Băng Du sau khi nghe sư phụ nói chuyện xong, đã hiểu mình phải làm gì, tâm tình ngược lại sáng sủa hẳn ra.

- Sư tỷ, tâm tình chị hình như thay đổi tốt hơn.

Tần Niệm Mân lập tức liền phát hiện ra sự thay đổi của Chân Băng Du.

Chân Băng Du mỉm cười nói.

- Đúng vậy, sư phụ chỉ dẫn cho ta bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi.

Tần Niệm Mân nghe qua lời của cha nói, bây giờ Chân Băng Du vừa nói ra, cô liền cho rằng Chân Băng Du đã buông tay Diệp Mặc rồi, nghĩ đến Băng Du sư tỷ đã buông tay Diệp Mặc, cha lại muốn tác hợp mình với Diệp Mặc, trong nội tâm cô không thoải mái.

- Em tới có chuyện gì không?

Chân Băng Du chỉ muốn dành thời gian dùng cho việc tu luyện. Bây giờ cô muốn đan dược có đan dược, muốn tiên tinh có tiên tinh, lúc này không bế quan tu luyện còn muốn đợi tới khi nào? Đúng như sư phụ nói, nếu như mình và Diệp Mặc kém nhau quá xa, thì cũng sẽ không thể đi cùng nhau, mà bây giờ cô đã kém Diệp Mặc rất xa rồi.

Tần Niệm Mân vuốt vuốt đầu nói:

- Còn không phải vì cha em, nhất định cứ muốn em cùng với Diệp Mặc, kêu em tới hỏi chị Diệp Mặc ở nơi nào, aih, thật sự là đáng ghét.

Chân Băng Du nghe xong Tần Niệm Mân nói, cười nhạt một tiếng nói:

- Kỳ thật Niệm Mân sư muội àh, em căn bản là không cần lo lắng.

- Vì sao? Cha em ép rất gắt gao, nói Húc Thao không thích hợp với em, nhất định cứ muốn em bắt lấy Diệp Mặc gì đó kia, em cũng không biết, Diệp Mặc kia có cái gì tốt.

Tần Niệm Mân hỏi một câu xong, lại tự phiền não nói.

Chân Băng Du ừ một tiếng nói:

- Không phải là em, mà là về phía Diệp Mặc, hắn sẽ không thích em đâu. Cho dù là chưởng môn yêu cầu em và hắn ở cùng với nhau, hắn cũng sẽ không ở cùng với em đâu, cho nên em không cần lo lắng.

Đừng nói Diệp Mặc đã giải thích với cô, cho dù là Diệp Mặc không giải thích, cô cũng rất rõ ràng, Tần Niệm Mân không phải là loại người Diệp Mặc thích. Lúc trước cô không hiểu Diệp Mặc, nhưng bây giờ cô hiểu rõ về Diệp Mặc hơn nhiều so với Niệm Mân sư muội trước mắt này.

Chân Băng Du nói chuyện quá mức trực tiếp, lập tức khiến cho Tần Niệm Mân tức giận, cô hừ một tiếng nói:

- Băng Du sư tỷ, tốt xấu gì em cũng là mỹ nữ có tên tuổi tại Cung Hoa Thiên, cho dù là so với Băng Du sư tỷ còn kém một chút, cũng không đến nổi khiến cho một Diệp Mặc không vừa ý chứ? Hơn nữa, lúc em biết Diệp Mặc, chị còn chưa quen hắn. Chẳng lẽ hắn vừa ý chị, thì không vừa ý em nữa?

Phụ nữ mà bắt đầu ghen ghét, căn bản là không có bất kỳ đạo lý gì nói nổi. Dù Tần Niệm Mân biết diện mạo mình so với Chân Băng Du kém hơn một chút, nhưng nghe Chân Băng Du thẳng thừng nói Diệp Mặc sẽ không vừa ý cô như thế, trong lòng cô vẫn không thoải mái. Diệp Mặc có cái gì, chỉ là một tán tu, cộng thêm biết luyện đan mà thôi. Tướng mạo chỉ có thể nói là trên trung bình, chưa nói so ra còn kém Húc Thao, ngay cả Hải Sư Huynh cũng còn hơn hắn.

Tuy Tần Niệm Mân chưa nói, nhưng kiêu ngạo trong lòng vẫn còn, đó chính là nếu như cô thật sự muốn Diệp Mặc làm bạn đời của cô, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tần Niệm Mân cô ưu tú như thế, cộng thêm cha còn là Tiên vương, Diệp Mặc có lý do gì cự tuyệt? Lúc trước hắn muốn một tấm Liệt khai phù để vào Hỗn Độn Tinh Vực, còn phải cầu cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.