Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 886: Chương 886: Kết Anh




Nửa tháng sau, trên một cánh đồng hoang vu cách thành Hà Châu khoảng hai nghìn dặm, Diệp Mặc đang gắng sức giúp Ngu Vũ Thiên bố trí trận pháp độ kiếp.

Mặc dù Ngu Vũ Thiên không tin Diệp Mặc có thể giúp cô, nhưng Diệp Mặc nhiều lần khuyên bảo, cô cũng đồng ý ở ngoài Tụ Linh trận để Diệp Mặc bố trí hộ trận. Đối với việc Diệp Mặc đến cả hộ trận độ kiếp lôi cũng có thể bố trí được, Ngu Vũ Thiên hoàn toàn không muốn suy nghĩ nhiều.

Cô cho rằng, Diệp Mặc chính là một tên quái thai, những chuyện hắn làm hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự liệu của cô, bây giờ cô rõ ràng chết lặng.

Ngu Vũ Thiên mặc dù cũng hiểu chút ít về trận pháp, nhưng tu vi trận pháp so với Diệp Mặc thì còn kém xa. Diệp Mặc bố trí đương nhiên không chỉ có một trận pháp phòng hộ, hắn bố trí chủ yếu là một trận pháp dẫn lôi và một trận pháp trữ lôi. Từ một tấm “Lôi điện phù” của tu sĩ Trúc Cơ lần trước khiến hắn thăng lên một tầng, Diệp Mặc vẫn nghĩ nơi phát ra lôi điện. Cho nên cơ hội Ngu Vũ Thiên độ lôi kiếp Nguyên Anh lần này, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.

Sở dĩ còn bố trí một trận pháp trữ lôi, đó là vì Diệp Mặc sợ chẳng may lôi nguyên dẫn tới mức quá lớn, hắn vẫn chưa kịp hấp thụ thì bị bùng nổ vậy thì xong đời rồi. Cho nên vì đề phòng chẳng may, Diệp Mặc còn bố trí một trận pháp trữ lôi nữa.

- Tôi phải bắt đầu rồi.

Ngu Vũ Thiên thấy Diệp Mặc đã bố tri xong trận pháp mới nói, những gì có thể chuẩn bị cô đã chuẩn bị hết rồi, nếu như vẫn không thể vượt qua lôi kiếp, vậy thì vận mệnh của cô đã như vậy rồi, cho nên Ngu Vũ Thiên trong lòng rất bình tĩnh.

Diệp Mặc đã bố trí trận pháp xong, thấy Ngu Vũ Thiên chuẩn bị độ lôi kiếp, hắn vội vàng quay trở lại mắt trận của trận pháp dẫn lôi. Hắn đã tính toán xong phạm vi của lôi kiếp, đồng thời cũng biết mắt trận mà hắn bố trí vừa đúng bên cạnh lôi kiếp. Sở dĩ làm như vậy, đó là vì hắn tin tưởng với tu vi Trúc Cơ tầng thứ tám của hắn, hẳn là không dẫn nổi phản ứng của lôi kiếp.

Chân Tiểu San thấy Diệp Mặc đã ngồi yên, còn chị Ngu thì đã nuốt đan dược, càng hồi hộp đứng xa đợi lôi kiếp đến. Cô là tu sĩ Kim Đan cao nhất ngoài Ngu Vũ Thiên trong “Ngành Dược Hoa Hạ”, chị Ngu độ kiếp, cô nhất định phải tới hộ pháp.

Mặc dù không biết tại sao Diệp Mặc lại ở gần cô như vậy, nói không chừng cũng có thể bị lôi kiếp lan đến gần. Nhưng Ngu Vũ Thiên đã không còn tinh lực để quan tâm đến chuyện của Diệp Mặc nữa rồi. Sau khi cô ăn “Thảo hoàn đan”, dưới sự tấn công của linh khí khổng lồ, Kim Đan đã hoàn toàn khởi động. Đan điền lại càng giống như cái máy thổi quét linh khí thật lớn vậy.

Toàn bộ linh khí của trời đất dường như đều dã bị cô hấp thụ hết, trên trời cuốn thành một lốc xoáy thật lớn. Ngu Vũ Thiên trước giờ chưa có kinh nghiệm Kết Anh, cũng chẳng có ai truyền cho cô kinh nghiệm này. Cô chỉ có thể không ngừng vận chuyển công pháp. Dựa theo các bước của công pháp chầm chậm khống chế Kim Đan hấp thụ linh khí.

Hai người Diệp Mặc và Chân Tiểu San ngồi bên cạnh, nhìn thấy đây vẫn chưa kết anh được, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không khỏi thầm chấn động.

Hai người chỉ cảm thấy linh khí xung quanh thậm chí giống như thực chất, sức mạnh linh khí này căn bản không phải là hiệu quả mà Tụ Linh trận có thể mang đến. Mặc dù biết rõ trong tình huống tu luyện này, chắc chắn có thể làm chơi ăn thật, nhưng Diệp Mặc và Chân Tiểu San cũng không dám tu luyện.

Thứ nhất là bọn họ sợ mình tu luyện sẽ ảnh hưởng đến Ngu Vũ Thiên kết anh, thứ hai hai người bây giờ còn là hộ pháp của Ngu Vũ Thiên, không thể chỉ chăm chăm lo mình tu luyện được.

Mà Ngu Vũ Thiên lại thần vô ngoại vật, chỉ có thể liều mạng khống chế sự xoay tròn của Kim Đan. Cô thậm chí có cảm giác, một khi Kim Đan của cô hấp thụ linh khí bành trướng đến trình độ nhất định, cô sẽ nổ tung mà chết.

Lốc xoáy linh khí càng lúc càng lớn, linh khí xung quanh hàng nghìn dặm đều tự động bị cuốn tới, Tụ Linh trận Diệp Mặc bố trí lại càng giống như cá gặp nước.

Lốc xoáy linh khí khổng lồ lập tức bị vô số người chú ý đến. Phần đông tu sĩ đều nhảy lên phi kiếm chạy đến chỗ Ngu Vũ Thiên kết anh.



Phủ thành chủ thành Hà Châu, Trương Thừa Phong vừa mới bưng một chén trà lên vẻ mặt liền biến sắc, gã lập tức bay lên trên không thành Hà Châu. Linh khí liên tục bị hấp thụ đi, cái này tuyệt đối không phải tu luyện có thể dẫn đi được, cho dù Trương Thừa Phong ở thành Hà Châu có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

- Có người kết anh sao? Chẳng lẽ lại là Lỗ Cửu Thành? Gã không ngờ lại kết anh thật rồi sao?

Trương Thừa Phong theo bản năng nói ra, lập tức bước lên linh khí phi hành trực tiếp xông thẳng về hướng lốc xoáy.

Bên trong “Tiên bảo lâu”, Nhan Tranh và mấy vị quản gia khác lập tức nhận được tin, ngay tức khắc chạy tới khu vực lốc xoáy linh khí.

Bành Thì Bình của “Vạn đan các” sau khi nhận được tin, lập tức khiếp sợ đứng dậy, không ngờ lại có người kết anh ở thành Hà Châu, rốt cục là ai? Chẳng lẽ lại là Lỗ các chủ? Nhưng cái này là không thể nào, trước đây không lâu y còn nhận được tin, Lỗ các chủ còn đang bế quan, hình như kết anh vẫn còn thời gian vài tháng nữa. Nhưng ngay sau đó, y không thể ngồi xuống được, y lập tức phóng phi kiếm đi ra khỏi thành.

Không lâu sau, xung quanh trận pháp của Diệp Mặc đã có rất nhiều tu sĩ đến xem kết anh.

Chân Tiểu San thấy càng ngày càng có nhiều người đến, lập tức có chút căng thẳng. Diệp Mặc lại thầm hối hận, hắn nên chọn chỗ xa hơn chút, nơi này thật sự quá gần thành Hà Châu.

Nhưng hắn lại nhanh chóng bình tĩnh lại, những tu sĩ cao thâm gần thành Hà Châu cũng không nhiều, thậm chí cao nhất cũng chỉ có Kim Đan, nếu như đến chỗ xa hơn, chẳng may gặp phải cao thủ, nói không chừng sẽ gay go to.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc đứng lên chắp tay nói với những tu sĩ xung quanh:

- Hôm nay là ngày đại hỷ Kết Anh của trưởng lão “Ngành Dược Hoa Hạ” chúng tôi, các vị đạo hữu, mời đứng cách xa trận pháp khoảng một nghìn mét, nếu không sẽ bị cho là khiêu khích “Ngành Dược Hoa Hạ”.

Những tu sĩ đến đây phần đông là từ thành Hà Châu, vừa nghe thấy Diệp Mặc nói “Ngành Dược Hoa Hạ”, mọi người đều biết, chỉ có điều bọn họ không ngờ “Ngành Dược Hoa Hạ” lại có tu sĩ kết anh. Phải biết rằng thế lực có Nguyên Anh trong tay, cũng không phải là chỗ nhỏ.

Tuy rằng Ngu Vũ Thiên chưa Kết Anh, nhưng không có ai muốn đắc tội với cao thủ tương lai trở thành Nguyên Anh, cho nên cũng không có ai dám tới gần trận pháp, mọi người đều đứng bên ngoài trận pháp quan sát.

- Thật không ngờ, “Ngành Dược Hoa Hạ” lại sắp có Nguyên Anh tiền bối rồi. Tôi nghe nói “Ngành Dược Hoa Hạ” mới thành lập được có nửa năm mà thôi.

- Anh chưa thấy qua chuyện đời rồi, một tháng trước, “Ngành Dược Hoa Hạ” còn có một tiền bối kết đan rồi.

- Không thể nào, “Ngành Dược Hoa Hạ” không thể lợi hại như vậy được?

- Bọn họ bán đan dươc, đương nhiên có rất nhiều đan dược.

- Thôi đi anh, anh cho rằng kết đan và đan dược kết anh là rau cải hay sao, cho dù là “Vạn đan các” cũng chưa chắc đã có.



Phần đông tu sĩ đều bàn tán, nhưng không ai dám bước đến hỏi Diệp Mặc và Chân Tiểu San. Những tu sĩ này chủ yếu đều là tu sĩ luyện khí, đương nhiên cũng có một số là tu sĩ Trúc Cơ, còn tu sĩ Kim Đan, vốn dĩ rất ít rồi.

- Ha ha, chúc mừng Diệp đan sư, không ngờ người của “Ngành Dược Hoa Hạ” lại kết anh.

Trương Thừa Phong vừa mới đến, liền nghe thấy lời nói của Diệp Mặc. Mặc dù trong lòng tràn đầy kinh hãi, nhưng y lập tức cười ha ha chúc mừng Diệp Mặc, dường như y cố ý đến đây chúc mừng thì phải, trong giọng nói có nửa phần coi thường tu vi Diệp Mặc.

Diệp Mặc bây giờ đương nhiên biết Trương Thừa Phong là người như nào, lần trước y lấy “Trú Nhan Đan” đi, sau đó chuyện vốn phải làm cũng không làm. Không cần nói giúp “Ngành Dược Hoa Hạ”, cho dù đến câu nói cũng không nói. Có thể thấy người này thực sự vô tình, còn y thì lại có thể khiến ọi người không nhìn ra nội tâm của mình, thậm chí vẻ mặt của y lại trước sau như một rất nhiệt tình.

Nhan Tranh lại rất vui mừng chân thành bước đến chúc mừng, gã mặc dù nhìn trúng bản lĩnh luyện đan của Diệp Mặc, thỉnh cầu Diệp Mặc giúp đỡ “Tiên bảo lâu” luyện đan, nhưng gã thật tâm muốn thực lực của “Ngành Dược Hoa Hạ” mạnh lên một chút. Nếu “Ngành Dược Hoa Hạ” có một tu sĩ Nguyên Anh thật, thì đến cả “Vạn đan các” cũng không dám động đến “Ngành Dược Hoa Hạ”. Dù sao sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh những tu sĩ bình thường căn bản cũng không địch lại được, huống chi là ở thành Hà Châu này, tu sĩ Kim Đan là tu vi cao nhất rồi.

Bành Thì Bình lại lạnh lùng nhìn Ngu Vũ Thiên kết anh, sắc mặt âm trầm, gã vốn định đợi Lỗ các chủ sau khi bế quan xong, đem “Ngành Dược Hoa Hạ” nuốt cả da lẫn xương, nhưng lại không ngờ một tháng trước đây “Ngành Dược Hoa Hạ” lại có một Kim Đan, còn bây giờ thì lại sắp có một Nguyên Anh.

Nếu như cứ tiếp tục như này, “Vạn đan các” làm sao có thể đối địch với “Ngành Dược Hoa Hạ” được?



Ngu Vũ Thiên mặc dù biết xung quanh có rất nhiều người đến, nhưng lúc này cô căn bản cũng không có tâm trí đi quan sát những người xung quanh, Kim Đan trong cơ thể cô dường như đã bành trướng đến mức cực đại, khi Ngũ Vũ Thiên không biết thế nào cho phải, Kim Đan của cô dưới sự vận chuyển pháp quyết, không ngờ chầm chậm rạn nứt.

Ngu Vũ Thiên trong lòng mừng rỡ, cô biết, Toái đan là một bước thành quả nhất định của Nguyên Anh, Ngu Vũ Thiên có hi vọng rồi càng cố gắng hấp thụ linh khí, sau đó khống chế Kim Đan vỡ vụn.

Lốc xoáy linh khí mà Diệp Mặc bố trí Tụ Linh trận càng ngày càng lớn, những linh khí này tất cả đều bị Ngu Vũ Thiên hấp thụ hết, nhưng cô dường như vẫn còn liều mạng hấp thụ tiếp.

Sắc mặt Diệp Mặc đại biến, hắn thậm chí cảm giác linh khí xung quanh không đủ, hắn thật không ngờ kết anh lại cần nhiều linh khí như vậy.

Ngu Vũ Thiên cũng cảm thấy linh khí không đủ, cô cũng không ngờ sau khi toái đan xong lại cần lượng linh khí khủng bố đến vậy. Nhưng cô biết lúc này cũng chưa phải là lúc cần đến linh khí, một khi Toái đan chậm rãi thành Anh, lượng linh khí cần đến mới thực sự nhiều.

Nhưng lúc này cô đã bất chấp nhiều như vậy, tùy tay ném hết linh thạch trong nhẫn trữ vật vào Tụ Linh trận. Trong lòng cô cũng cảm kích Diệp Mặc, may là Diệp Mặc bố trí Tụ Linh trận này, Tụ Linh trận này tốt hơn rất nhiều so với cô bố trí. Nếu không có Tụ Linh trận này, cô căn bản đã thất bại rồi, lúc đó còn chưa đến lôi kiếp.

Diệp Mặc nhìn thấy, Trương Thừa Phong đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt của Nhan Tranh và Bành Thì Bình cũng không tầm thường, cũng đã nhìn ra.

Bành Thì Bình khóe miệng cười lạnh, đến linh thạch cũng không chuẩn bị tốt, đã đi kết anh, đúng là con nghé mới sinh không sợ hổ. Nhưng trong lòng y lại vui mừng, y ước gì Ngu Vũ Thiên kết anh bị thất bại.

Diệp Mặc ngược lại lại rất bình tĩnh, trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn bảy tám trăm nghìn linh thạch trung phẩm, còn có hơn nghìn linh thạch thượng phẩm, số linh thạch này đến lúc đó hắn sẽ ném tất cả vào Tụ Linh trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.