Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 675: Không đếm xỉa đến
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Ân Khuynh Nhan xấu hổ và giận dữ mãi, sau khi cô ấy đưa nhật ký cho Diệp Mặc, cũng không tính đến chuyện gặp lại hắn, vì xấu hổ quá rồi. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, cuối cuốn nhật ký có một bức thư cô viết sau khi gặp Diệp Mặc. Sở dĩ đưa cho Diệp Mặc bức thư đó, là vì cô nghĩ rằng sau khi nói chuyện của mình xong, thì không còn lo lắng nữa. Cũng không có khả năng lại đi đến Lạc Nguyệt, càng không có khả năng gặp lại Diệp Mặc, như vậy cũng sẽ không phải xấu hổ và khó xử.
Hoặc là nói chính là cô muốn đi gặp Diệp Mặc và vợ của hắn, cũng chỉ là nhìn trộm, mà không phải là khó xử trước mặt Diệp Mặc. Hoặc chuyện cô gặp lại Diệp Mặc cũng là chuyện của mấy chục năm sau, vài chục năm sau, cho dù có chút xấu hổ cũng giảm đi được một chút.
Nhưng trên thế giới nhỏ bé này, mới xa Diệp Mặc chưa đến một năm, cô không ngờ lại lên cùng một chiếc thuyền với Diệp Mặc, mà con thuyền này cũng không phải chạy từ nước Mĩ, mà là chạy từ Canada, sao lại như thế này?
Diệp Mặc bất đắc dĩ nhìn chị Nhan, chân tay có chút luống cuống. Nói chính xác chị Nhan là dì út của hắn, theo lý mà nói dì út nhìn thấy hắn thì phải vui mừng chứ, hơn nữa lần trước Diệp Mặc chỉ biết, chị Nhan đối với hắn thật tâm rất tốt, nhưng hôm nay sao cô lại có biểu hiện thế này?
Ân Khuynh Nhan nức nở một hồi lâu, thấy Diệp Mặc thờ ơ, bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng với Diệp Mặc:
- Anh xem anh giống bộ dạng gì, anh dù gì cũng coi như là xuất từ danh môn, không ngờ lại ở cùng với những nữ nhân không đứng đắn, lại còn lên giường cùng người khác. Cái này coi như thôi, nhưng anh lại còn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia, anh, tôi quá thất vọng về anh rồi…
Mặc dù nguyên nhân Ân Khuynh Nhan nức nở khó chịu là do cô bại lộ nội tâm của mình, mà người nghe bại lộ ấy lại xuất hiện trước mặt cô, mà không phải là mấy người con gái không đứng đắng ăn ở với Diệp Mặc. Cô sở dĩ nói ra lí do này, có lẽ vì lúc này, chỉ ép Diệp Mặc không thể nhìn người, thể diện của cô mới có thể tốt hơn một chút. Cô là dì út, đương nhiên phải có uy nghiêm.
Diệp Mặc căn bản không có xem cuốn nhật ký, càng không có khả năng xem bức thư ở cuối cuốn nhật ký. Cho nên hắn nào biết được tâm tư của chị Nhan. Lúc này thấy chị Nhan nói hắn như vậy, hắn lập tức hiểu chị Nhan hiểu lầm hắn.
Hai người con gái kia vốn không có ý nghĩa gì, muốn quấy rầy hắn mà thôi, về phần nhận thức của Mạnh Khuê, cũng chỉ là một phiên giao dịch mà thôi.
- Chị Nhan, không phải là chuyện đó, để tôi giải thích…
Diệp Mặc còn chưa có nói hết. Ân Khuynh Nhan liền bước tới trước mặt đẩy Diệp Mặc ra ngoài:
- Anh đi ra ngoài. Tôi không muốn gặp lại anh.
Mặc dù Diệp Mặc biết hắn muốn ở lại đây, Ân Khuynh Nhan cũng tuyệt đối không có cách nào đuổi hắn đi được, nhưng Ân Khuynh Nhan là dì út của hắn, hắn chỉ có thể nghe lời của cô. Hơn nữa từ trong nội tâm hắn cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương của chị Nhan dành cho hắn, lần trước ở phố người Hoa hắn cũng đã cảm giác được.
- Chị Nhan, tôi ở phòng C326…
Diệp Mặc mới chỉ nói nửa câu, thì đã bị chị Nhan đẩy ra ngoài.
Thấy ngưởi ở phía xa bước đến, Diệp Mặc thở dài, khẩn trương cúi đầu nhanh quay trở về phòng của mình. Bộ dạng kẻ râu rậm bị hắn bỏ ra rồi, nếu chẳng may bị người khác nhận ra sẽ không ổn.
Ân Khuynh Nhan sau khi đẩy Diệp Mặc ra ngoài, sờ sờ mặt mình, cảm giác thật bẽ mặt.
- Sớm biết vậy thì không viết lá thư đó rồi, bẽ mặt quá đi mất, mình lại còn là dì út…
Ân Khuynh Nhan dựa người vào cửa phòng chỉ cảm thấy mặt từng hồi từng hổi đỏ bừng bừng. Lần trước ăn được viên đan dược của Diệp Mặc để lại, cô lại cảm giác được mình trẻ lại. Có lúc cô lại cảm giác mình mới chỉ có đôi mươi, cho dù là chưa nghe đến Trú Nhan Đan, Ân Khuynh Nhan cũng biết đó là viên đan dược không hề bình thường. Không ngờ lại giúp mình quay trở về thời thiếu nữ.
…
Diệp Mặc về tới phòng mình, nhớ tới cuốn nhật ký và sự kỳ lạ của chị Nhan không khỏi lắc đầu. Hắn không lấy cuốn nhật ký ra, cuốn nhật ký ấy lúc nào cũng có thể xem đươc, đó chỉ là một sổ ghi chép của chị Nhan về đời sống thường ngày mà thôi. Hơn nữa hắn đến từ Lạc Nguyệt, đối với Diệp Thải càng không có ấn tượng gì hết.
Sở dĩ thân thiết như vậy với chị Nhan, đó là vì chị Nhan thật lòng thật ý đối tốt với hắn, không có chút hỗn tạp nào cả.
Bây giờ việc quan trọng đối với Diệp Mặc không phải là đi xem nhật ký, mà là chữa trị kinh mạch. Hắn vừa mới có được ba viên linh thạch. Cho nên cho dù là chị Nhan hiểu lầm hắn, hắn cũng không để ý, thậm chí có thể dùng tâm trạng vui sướng để hình dung.
Kinh mạch mở rộng rồi, lại gặp vận may lấy được mấy viên linh thạch, hắn muốn không vui mừng cũng không được. Đối với cuộc chiến tranh của Lạc Nguyệt, mặc dù Diệp Mặc tức giận, nhưng hắn lại không lo lắng, hắn tin tưởng Diệp Tinh. Hơn nữa, Lạc Nguyệt bây giờ không giống với Lạc Nguyệt của ngày trước.
Diệp Mặc đóng cửa lại cẩn thận và treo tấm biển xin đừng quấy rầy, sau đó bắt đầu tiếp tục khôi phục kinh mạch.
…
Một ngày nhanh chóng trôi đi, Ân Khuynh Nhan lại không có chút lo lắng nào, xấu hổ chỉ là trong thời gian ngắn, dù sao Diệp Mặc cũng đã biết, không bằng đối mặt đi. Nhưng một ngày trôi qua rồi, Diệp Mặc vẫn không đến tìm cô, chẳng lẽ giận thật sao?
Nhưng chuyện này vốn Ân Khuynh Nhan cũng cảm giác có chút lúng túng, cô chủ động đi tìm Diệp Mặc là không thể nào, tốt xấu gì mình cũng là dìút của hắn mà.
Ngày thứ hai lại trôi đi, vẫn không có tin tức gì của Diệp Mặc, Ân Khuynh Nhan thậm chí nhiều lần đến nhà ăn nhưng cũng không thấy Diệp Mặc. Cô thậm chí còn muốn đi hỏi Lâm Mạn và cô gái bên cạnh, nhưng nghĩ đến việc mấy người con gái đê tiện này lên giường cùng Diệp Mặc, trong lòng cô lại cảm giác không thoải mái.
Khi ngày thứ ba lại tiếp tục trôi đi, Ân Khuynh Nhan cuối cùng không ngồi yên được nữa, cô lúc đầu chỉ muốn đứng từ xa nhìn phòng Diệp Mặc một lát, nhưng hôm nay thì lại đi đến cửa phòng Diệp Mặc rồi.
Bốn chữ “Xin đừng quấy rầy” làm cho Ân Khuynh Nhanh rất tức giận, cô vì Diệp Mặc mà lo lắng mấy ngày trời, hắn chế giễu, lại treo một tấm bảng như vậy.
Tâm trạng Diệp Mặc tốt lên rất nhiều, hắn vừa mời chữa trị kinh mạch của mình xong, hơn nữa tu vi cũng từ trung kỳ luyện khí tầng thứ năm đã lên đến hậu kỳ luyện khí tầng thứ năm. Mặc dù linh thạch mà hắn lấy được trong hội đấu giá toàn bộ đã tiêu hao hết, nhưng Diệp Mặc vẫn rất hài lòng. Với tu vi và kinh mạch hiện tại của hắn, hơn nữa trong tay lại có 3 viên linh thạch, thăng cấp luyện khí tầng thứ sau là chuyện chắc chắn.
Nhưng linh thạch lại ít ỏi, Diệp Mặc tạm thời không muốn tiêu hết linh thạch, hắn nhất định phải lấy cái giá nhỏ nhất để thăng cấp.
Diệp Mặc sau khi tắm xong tâm trạng vui vẻ, đang chuẩn bị qua chỗ Ân Khuynh Nhan xem xem, tốt nhất là đi ăn cùng chị Nhan, sau đó lại trở về chữa trị phi kiếm, thì cửa phòng hắn có tiếng gõ vang.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức đã nhìn thấy chị Nhan có chút lo lắng lại có chút tức giận đang đứng bên ngoài, chỉ có điều dịch dung lạnh lùng trên mặt cô lại không nhìn thấy nữa rồi. Chị Nhan khôi phục dung mạo của cô, Diệp Mặc thấy chị Nhan bây giờ, điều đầu tiên nghĩ tới chính là bức ảnh thiếu nữ được đặt trong cuốn nhật kí kia.
Nếu không phải Diệp Mặc biết rằng chị Nhan hơn hắn ít nhất mười mấy tuổi, hắn thậm chí còn cho rằng người con gái thanh lịch thoát tục đang đứng trước cửa kia là một cô sinh viên đại học.
Lúc này cái đầu tiên mà Diệp Mặc nghĩ đến không ngờ là ngày trước Diệp Mặc trượt chân trong phòng tắm của chị Nhan, lúc ấy dáng người với những đường cong tiêu chuẩn khiến cho Diệp Mặc có chút mất hồn.
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa lại truyền đến.
Diệp Mặc không dám nghĩ tiếp nữa, khẩn trương ra mở cửa.
Trong nháy mắt Ân Khuynh Nhan thấy Diệp Mặc, vẻ mặt lo lắng tan biến, biến thành bộ dạng lạnh như băng. Chỉ có điều vẻ mặt ngây thơ trên mặt cô, như thế nào cũng không lạnh lùng được.
Phịch…
Ân Khuynh Nhan tiện tay đóng cửa lại, sau đó tức giận nhìn Diệp Mặc:
- Anh mấy ngày cũng không ra ngoài, anh không thấy buồn chết đi được à…
Diệp Mặc há hốc mồm chưa nói ra được câu nào, Ân Khuynh Nhan lại nói tiếp:
- Anh xem anh kìa, không có chút danh dự nào, đến cả lại con gái như vậy cũng cần, tôi nói anh vài câu, anh lại mấy ngày không đến gặp tôi…
Diệp Mặc lẳng lặng nhìn chị Nhan trước mặt, dường như có chút khác với chị Nhan trong ấn tượng.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, khuôn mặt Ân Khuynh Nhan bỗng nhiên trở nên ửng hồng, cô không ngờ bước đến ôm lấy Diệp Mặc.
Một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa vào mũi Diệp Mặc, hắn theo bản năng ra sức ngửi. Bộ ngực chị Nhan mềm mại dính sát vào người Diệp Mặc, hắn cảm thấy có chút nóng lên.
Một luồng nóng từ bụng Diệp Mặc dâng lên, Diệp Mặc có hai lần kinh nghiệm, hắn không phải là một con gà mờ. Hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt hắn cảm thấy không đúng, chị Nhan là dì út của hắn, phản ứng này vốn không nên.
- Dì út…
Diệp Mặc theo bản năng muốn đẩy chị Nhan ra.
Ân Khuynh Nhan đột nhiên lại càng ôm sát Diệp Mặc, sau đó hạ giọng nói:
- Anh cũng xem nhật ký của tôi rồi, cũng đọc thư của tôi rồi, vẫn còn gọi tôi là dì út sao?
Nói được một nửa, âm thanh của cô bỗng nhiên lớn dần:
- Còn nữa, về sau nếu anh còn muốn đi tìm mấy cô gái xấu xa ấy nữa, xem tôi trừng trị anh thế nào. Còn Ninh Khinh Tuyết của anh nữa, không phải là vợ của anh sao?
Nói tới đây, Ân Khuynh Nhan đột nhiên buông Diệp Mặc ra, giơ tay bắt lấy tai của Diệp Mặc hỏi:
- Có phải vợ anh ở cùng anh còn xấu tính hơn mấy cô gái kia hay không? Tôi cảnh cáo anh, về sau tôi sẽ ở bên cạnh anh, anh muốn đi tìm mấy cô gái kia cũng đừng nghĩ đến.
Vốn Diệp Mặc cho rằng chị Nhan vì hiểu lầm hắn mà xách tai hắn, không ngờ, cô chỉ nắm lấy tai của hắn, thậm chí lại biến thành vuốt ve.
Khuôn mặt Diệp Mặc đỏ bừng bừng, hắn cho rằng dì út này thật quá to gan.
- Có cái gì mà xấu hổ, chị Nhan không thể thích anh sao, tôi cũng không phải dì ruột của anh…
Ân Khuynh Nhan thấy bộ dạng xấu hổ của Diệp Mặc, trong lòng bỗng nhiên có chút vui sướng. Đúng là không đếm xỉa gì đến là tốt, vài ngày trước mình còn xấu hổ không biết chui vào đâu, không ngờ hôm nay lại có thể trả thù được rồi.
- Cái gì, chị Nhan, chị nói chị không phải là dì ruột của tôi?
Diệp Mặc kinh ngạc chằm chằm nhìn Ân Khuynh Nhan hỏi, chuyện này từ trước đến giờ hắn không biết.
- Tất nhiên, tôi được sư phụ nhặt về, ngày trước tôi còn tưởng rằng chị không phải là chị ruột, hóa ra tôi mới không phải là thân thích…
Nói đến đây Ân Khuynh Nhan dừng đề tài này lại, vẻ mặt căng thẳng chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh nói anh không biết chuyện này? Anh chưa có đọc nhật kí?
Diệp Mặc cười khổ sờ sờ lỗ tai nói:
- Tôi nói tôi chưa đọc xong, tôi chỉ là đọc đến đoạn sư huynh của côđến, sau khi cô nghi ngờ chị gái cô không phải con ruột cha cô rồi không xem nữa, sau đó thì không có thời gian để mà xem…
Khuôn mặt Ân Khuynh Nhan bỗng nhiên ửng đỏ, cô một tay đẩy Diệp Mặc ra, sau đó lớn tiếng với Diệp Mặc:
- Đưa cuốn nhật ký cho tôi ngay lập tức, nhanh lên…