Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 831: Chương 831: Lại đến núi Thần Châu




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 831: Lại đến núi Thần Châu

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Thứ mà Diệp Mặc cần luyện chế chính là “Ngũ nguyên đan”, ban đầu Diệp Mặc định sau khi Trúc Cơ mới luyện chế, nhưng hắn biết Diệp Lăng bây giờ đã sốt ruột lắm rồi.

Cũng may hắn lấy được không ít “Vạn niên thạch duẩn tủy”. Không giống như nguyên liệu “Trúc Cơ đan”, chỉ cần có được năm lò. “Cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp” đã được Diệp Lăng chăm sóc mười mấy năm, lại còn có “Tụ Linh Trận” của Diệp Mặc, lúc này đã nở được năm đóa hoa nhỏ rồi.

Một gốc cây “Thanh Hoa Thanh Diệp” này có thể luyện chế ra bốn đến năm lò “Trúc Cơ đan”, nhưng “Già lam hoa” của Diệp Mặc không nhiều, chỉ có năm gốc mà thôi. Một gốc “Già Lam hoa” chỉ có thể luyện chế được một lò dược liệu, cho nên lãng phí một gốc là mất đi một gốc. Cho nên Diệp Mặc quyết định luyện chế “Ngũ Nguyên đan” trước rồi mới luyện “Trúc Cơ đan”.

Nhưng Diệp Mặc lại nghĩ chuyện quá đơn giản, với tu vi của hắn thực ra cố lắm cũng chỉ có thể luyện chế ra “Ngũ nguyên đan”, nhưng linh khí trên trái đất thiếu thốn, hắn liên tục luyện chế ra năm lọ nhưng ở thời điểm cuối cùng lại thất bại.

“Vạn Niên thạch duẩn tủy” cực kỳ quý hiếm, năm lò đan dược đã lãng phí một phần năm dược liệu của Diệp Mặc, điều này khiến Diệp Mặc không khỏi xót xa.

Lò đan dược thứ sáu, Diệp Mặc dùng chín viên linh thạch bố trí một trận pháp Tụ Linh, lúc này mới luyện chế ra được một viên “Ngũ Nguyên đan”, hơn nữa chất lượng cũng không được cao lắm. Ngũ nguyên đan không giống như những đan dược khác, một lò chỉ có thể luyện chế ra một viên, tất nhiên có thể luyện ra được hai viên hoặc nhiều hơn, đó là thiên tài luyện đan rồi.

Diệp Mặc khẳng định cái này còn vì sau khi hắn tu luyện “Tam sinh quyết”, cách thức luyện chế đan dược đã không giống với ngày trước nữa rồi, nếu không cho dù hắn có “Tụ linh trận” cũng không thể luyện chế ra được một viên đan dược.

Cách luyện Ngũ nguyên đan cũng không khó, cái khó là không làm được Vạn niên thạch duẩn tủy. Dùng “Vạn niên thạch duẩn tủy” phân lượng sáu lò, cuối cùng luyện ra được một viên Ngũ nguyên đan, những chuyện như này cũng chỉ có Diệp Mặc làm, đổi lại là người khác thì cũng không có khả năng làm chuyện như này.

Đan dược giống như công pháp tu chân, cũng chia thành mấy cấp như Phần, Linh, Thiên, Tiên, Thánh, Thần, mỗi một cấp chia làm cửu phẩm, thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là cửu phẩm.

Ngũ nguyên đan mặc dù cách luyện chế không khó, nhưng là đan dược Thiên cấp. Ngũ nguyên đan được phân chia thành Thiên cấp, không phải vì cách luyện chế phức tạp, mà là vì mức quý báu của “Vạn niên thạch duẩn tủy”.

Cũng giống như Trú Nhan Đan, luyện chế Trú Nhan Đan lại càng dễ, nhưng Trú Nhan Đan cũng là đan dược Thiên cấp. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì thành phần chủ yếu của Trú Nhan Đan là Trú Nhan Quả không dễ gì mà kiếm được.

Ngũ nguyên đan có thể nói là loại cao cấp nhất của đan dược Thiên cấp, tương đương với đan dược cửu phẩm Thiên cấp. Nếu như không phải cách luyện chế Ngũ nguyên đan quá đơn giản, Ngũ nguyên đan có thể đã được xếp ở hàng đan dược Tiên cấp rồi. Nhưng người luyện chế không ra hồn, lại đem Ngũ nguyên đan luyện chế thành đan dược dưới cấp Thiên cấp cửu phẩm cũng không phải không có khả năng. Cũng giống như vừa nãy Diệp Mặc luyện chế viên Ngũ nguyên đan kia, Diệp Mặc tự biết viên đó căn bản không thể coi là đan dược Thiên cấp cửu phẩm, có thể đạt tới ngũ phẩm cũng coi như là không tệ rồi.

Diệp Mặc có thể luyện chế Ngũ nguyên đan và Trú Nhan đan, cũng không thể nói có thể luyện chế ra đan dược Thiên cấp được, trong cuộc sát hạch người luyện đan, loại đan dược Thiên cấp như Ngũ nguyên đan và Trú Nhan đan không nằm trong nội dung sát hạch. Bởi vì loại đan dược này có thể xếp vào, hoàn toàn là vì đan dược này vốn là loại quý báu hiếm tìm, không có quan hệ gì lắm với năng lực người luyện đan. Hơn nữa cũng không có khả năng có loại nguyên liệu này để anh đi sát hạch được.

Mượn Trú Nhan đan mà nói, mặc dù cũng nằm trong đan dược Thiên cấp, nhưng ngưỡng cửa luyện chế cũng rất thấp. Nhưng muốn luyện chế ra Trú Nhan đan, cần phải có Trú Nhan Quả, mà Trú Nhan Quả là loại muốn có được cũng khó, rất ít người có thể mua được Trú Nhan Quả, có rất nhiều tu sĩ lấy được Trú Nhan Quả rồi, đều sẽ chọn tự mình luyện chế. Còn Ngũ Nguyên đan thì càng không cần phải nói, bởi vì nghe nói “Vạn niên thạch duẩn tủy” chưa được buôn bán bao giờ.

Cho nên trong giới Tu Chân, đan dược Thiên cấp là thứ vô cùng quý hiếm. Diệp Mặc có thể có được nguyên liệu của hai đan dược này, đã thuộc loại nghịch thiên rồi. Nguyên nhân chủ yếu là trên Trái đất và tiểu thế giới không có ai tu chân. Cho nên cũng không ai biết được độ quý báu của loại dược liệu này, để cho Diệp Mặc dễ dàng lấy được.

Diệp Mặc lãng phí bốn lò dược liệu, mới luyện ra được một viên Ngũ Nguyên đan, hơn nữa còn phí mất chín viên linh thạch. Điều này khiến hắn loại bỏ hoàn toàn suy nghĩ luyện chế Trúc Cơ đan, mặc dù Trúc Cơ đan là loại dược liệu nhất phẩm Linh cấp, nhưng cách luyện chế cũng không kém Ngũ Nguyên đan.

Cả đêm, mấy người Diệp Mặc căn bản không ngủ được, sau khi hắn cho Diệp Lăng ăn Ngũ Nguyên đan xong, lại không ngừng luyện chế thêm những đan dược còn lại. Hắn lấy được rất nhiều dược liệu ở tiểu thế giới, chỉ có điều không có thời gian luyện chế mà thôi.

Sau khi luyện chế được một nửa, Diệp Mặc lại giúp Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc luyện ra phi kiếm của từng người. Giúp Diệp Lăng luyện chế xong nhẫn trữ vật mới thôi.

Sau khi Diệp Lăng ăn xong Ngũ Nguyên đan, kiểm tra ra được ba hệ linh căn. Điều này khiến Diệp Mặc có chút không vừa lòng lắm. Hắn biết có thể Ngũ Nguyên đan mà hắn luyện chế ra không được thành thạo cho lắm, cho nên mặc dù sau khi hắn đem công pháp của hắn truyền cho Diệp Lăng, trong lòng vẫn quyết định về sau trình độ luyện đan của mình cao hơn rồi, sẽ lại giúp Diệp Lăng luyện ra một viên Ngũ Nguyên đan tốt hơn, chỉ có điều không biết đan dược này có phải chỉ có một lần hiệu quả hay không.

Vì lo lắng cho con gái và Tĩnh Văn, sáng sớm ngày hôm sau trời vừa mới hửng sáng, Diệp Mặc liền chào hỏi mấy người Hoàng Ức Niên và Hứa Bình, dẫn Tống Ánh Trúc, Diệp Lăng và Ngân Tử rời khỏi Lạc Nguyệt.

Vốn dĩ Diệp Mặc còn định đi Nhật Bản một chuyến, tìm “Hạng Ẩn quán” của Hạng Tân, nhưng sốt ruột cho con gái, đánh phải buông tha cho hai cái đuôi cá đó. Về phần “Cá nhảy Long Môn”, Diệp Mặc quyết định lần sau trở về rồi mới đi lấy.

Ba người Diệp Mặc đi đến khe núi sâu của “Thất tinh trận pháp” ở dãy núi Hoành Đoạn, lại phát hiện ra nơi đây quả nhiên đã đề phòng nghiêm ngặt rồi. Diệp Mặc phát hiện ra ánh sáng của Truyền Tống trận kia quả thực có chút ảm đạm, nhưng Diệp Mặc biết ánh sáng này ít nhất có thể duy trì được khoảng nửa tháng đến hai mươi ngày.

Nói cách khác đợi đến khi nào những ánh sáng này biến mất, trận pháp này mới đóng hoàn toàn.

Nơi này bây giờ không những có cao thủ Ẩn môn trông chừng, hơn nữa còn có quân đội quốc gia, thậm chí còn có rất nhiều phóng viên và nhân viên khảo sát. Sở dĩ có phóng viên, đó là vì sự tham gia của Ẩn môn, những chuyện như này không có cách nào có thể giữ bí mật được.

Nhưng Truyền Tống trận này cũng không phải muốn vào là vào được, để vào được Truyền Tống trận phải có thêm một số yêu cầu, cần phải ký tên mới được vào. Hơn nữa, cũng không phải bất cứ ai cũng có quyền được đi vào.

Nhưng Diệp Mặc lại muốn dùng Truyền Tống trận, căn bản cũng không có bất cứ ai dám ngăn cản hắn.

Tuy nhiên về chuyện của Diệp Mặc, phía chính chủ muốn bắt đầu phong tỏa, nhưng tin Diệp Mặc muốn vào Truyền Tống trận nhanh chóng bị truyền ra ngoài. Bây giờ Diệp Mặc ở Hoa Hạ thậm chí danh tiếng vang xa toàn cầu, đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của hắn.

Rất nhiều người vì Diệp Mặc cũng vào Truyền Tống trận, cũng như gió tiến vào, thậm chí có nhiều fan hâm mộ đến cũng tiến vào Truyền Tống trận.



Xung quanh “Cửu Tinh trận pháp” của núi Thần Châu, sau khi Truyền Tống trận ở đây được mở ra, mùi máu tanh ở đây vẫn còn chưa tan biến hết.

Một đám cao thủ của tiểu thế giới, đã trông chừng toàn bộ nơi này, từng người từ bên ngoài bước vào Truyền Tống trận, đều phải để lại tất cả đồ trên người lại, mới có thể rời khỏi nơi này. Nếu như không bằng lòng, hoặc không có thứ gì đáng giá đều bị những người trông chừng nơi đây giết chết.

Mà lúc này xung quanh trận pháp còn trói vài người từ dãy núi Hoành Đoạn đưa đến, những người này không phải không có đồ đáng giá, mà là vì đắc tội gì đó với cao thủ trông chừng Truyền Tống trận.

Một người đàn ông mặt đầy sẹo, lấy thanh gươm trong tay mình lên đình ra tay với một người đang bị trói, nhưng lại bị một người khác gọi lại.

- Đợi một chút, Truyền Tống trận lại sáng rồi, xem xem lần này có phải con dê béo hay không, nếu như không phải thì cùng nhau giải quyết là được rồi.

Người gọi người đàn ông mặt đầy sẹo này lại đương nhiên không có ý tốt, mà là muốn cùng nhau giết nhiều người hơn nữa, như vậy lực uy hiếp sẽ càng lớn hơn.

- Anh, nơi này chính là tiểu thế giới sao? Sao nhìn lại không khác với bên ngoài chút nào vậy?

Ba người Diệp Mặc vừa mới đứng lại ở giữa “Cửu Tinh trận pháp” của núi Thần Châu, Diệp Lăng lập tức hỏi, có thể thấy cô vẫn nghĩ tiểu thế giới như thế nào.

Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng, sau khi thần thức của hắn quét ra, nhìn thấy máu me đầy trên mặt đất, lập tức nhíu mày lại.

Nơi này hắn đã từng đi qua nhiều năm, mấy năm đó đều không có một bóng người, sao bây giờ lại nhiều người như vậy, dưới đất lại đẫm máu nữa?

- Nhìn cái gì vậy, thằng kia, nhanh cởi hết quần áo ra, để lại đồ rồi nói… Ồ, Báo đại ca, còn có cả hai cô nương xinh đẹp này nữa…

Một gã đàn ông béo lùn đang đứng trước mặt Diệp Mặc quát lớn, nhưng sau khi nhìn thấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, lập tức chuyển ánh nhìn sang hai cô.

Diệp Mặc liếc nhìn mấy người bị trói ở một bên, không ngờ có một người hắn quen là Hứa Thạch của “Thiên tổ”. Không lâu trước đây ở Ninh Hải, Diệp Mặc cũng gặp anh ta một lần, không ngờ lại bị người khác trói lại ở đây, trở thành một con cá có thể bị người khác giết bất cứ lúc nào.

Diệp Mặc nhìn mấy người xung quanh, mới hiểu ra nguyên nhân một người Địa cấp hậu kỳ như Hứa Thạch mà cũng bị trói lại, những người này không ngờ còn có cả hai vị Bán Bộ Tiên Thiên, những người còn lại thấp nhất cũng là tu vi Huyền cấp hậu kỳ.

- Mày bị điếc hả, ông đây muốn mày phải cởi hết quần áo ra, mày xem…

Gã mập lùn thấy Diệp Mặc không nghe lời gã, lập tức tức giận rống lên một lần nữa.

Nhưng câu nói của gã chưa rống lên được một nửa, thì đột nhiên dừng lại, một đường đao gió nhanh như cắt của Diệp Mặc chém đầu y rơi xuống đất.

Một tia máu phun ra, Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc sợ hãi đứng sau lưng Diệp Mặc. Diệp Lăng còn tốt hơn một chút, dù sao ngày trước cô cũng đã từng chứng kiến anh cả giết người, còn Tống Ánh Trúc mặc dù ngày trước vẫn ở Thiên Tổ, cũng từng gặp cảnh tượng giết người, nhưng chưa bao giờ gặp cảnh máu tanh như này.

Sau khi thấy Diệp Mặc đến đây, không ngờ không nói nửa câu đã giết chết một gã Địa cấp sơ kỳ, mười người còn lại lập tức rút vũ khí ra, hai con mắt đỏ ngầu xông tới.

Nhưng điều làm cho bọn họ kỳ quái là, người vừa mới được gọi là Báo đại ca lại đứng ngây ra nhìn Diệp Mặc một hồi lâu, cho đến khi Diệp Mặc giết chết gã béo lùn kia xong, y mới tỉnh lại. Và cái khác với dự liệu của mọi người chính là, y không ngờ lại quỳ phục xuống.

Đang lúc mọi người không rõ ý tứ của y, một gã Bán Bộ Tiên Thiên khác cũng lập tức quỳ xuống, hơn nữa lại run lên cầm cập. Thấy hai vị đại ca quỳ phục xuống, tất cả những người còn lại cũng lập tức dừng bước, hiện trường lập tức yên lặng, có vẻ rất quỷ dị…

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.