Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1205: Chương 1205: Liên thủ.




Tên tu sĩ Kiếp Biến này thấy mình và tên tu sĩ tu vi Ngưng Thể nhỏ bé Diệp Mặc này tiếp một chiêu, đối phương không ngờ chỉ bị đánh bay xa mấy trăm mét, đến máu cũng không bị nôn ra, càng không cần nói là trọng thương, lập tức sững sờ.

Không cần nói một tu sĩ Ngưng Thể như Diệp Mặc, cho dù là một tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường tiếp một chiêu của mình như vậy, ít nhất cũng phải bị trọng thương.

Diệp Mặc tiếp một chiêu của tu sĩ Kiếp Biến, chỉ thiệt thòi một chút, chẳng những tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ nhất này sững sờ, cho dù là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, y không ngờ tên tu sĩ Ngưng Thể này lại có thể tiếp được một chiêu của tu sĩ Biến Kiếp, mà lại bình yên vô sự.

Lúc trước Diệp Mặc phóng ra Tử Đao tiếp chiêu của người khác, y cũng đang lắc đầu cho rằng Diệp Mặc chưa gặp được cao thủ, không biết tự lượng sức mình chỉ là một Ngưng Thể mà lại đi đánh nhau với một Kiếp Biến. Bây giờ y mới hiểu, suy nghĩ của mình quá nhầm rồi.

Diệp Mặc bình tĩnh một chút rồi khởi động chân nguyên, trong lòng thầm nói mình lợi hại. Hắn đã thử rồi, cho dù là mình có ra hết thủ đoạn, cũng không thể nào là đối thủ của tên Kiếp Biến này được. Nhưng hắn cũng đồng thời nghĩ, nếu hắn muốn chạy, tên tu sĩ Biến Kiếp này cũng không có cách nào giữ hắn lại được.

Nếu như giết chết tên tu sĩ Kiếp Biến này, trừ phi mình dùng khốn trận cấp tám vây khốn tên này lại trước, sau đó dùng Lôi kiếm công kích, vậy mới giết được gã.

Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu, khốn trận cấp tám cũng không phải là trong chốc lát liền bố trí ra được, nói không chừng hắn vẫn chưa bố trí khốn trận xong, thì mình đã bị người khác giết chết mất rồi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ những pháp bảo trong tay tên tu sĩ Biến Kiếp này, không ngờ là một thạch lưu hoa màu đỏ lửa.

- Chả trách lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên có bảo vật.

Tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ nhất này hừ lạnh một tiếng, rồi lại tiến lên muốn động thủ.

Nhưng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám kia lại bay ra chặn tên tu sĩ Biến Kiếp này lại, đồng thời thanh đao bảng to trong tay cũng được phóng ra ngoài. Thanh đao này vừa được phóng ra ngoài, liền cuốn theo từng đợt lân quang màu trắng. Diệp Mặc cũng nhìn rất rõ, những lân quang màu trắng đó từng vòng từng vòng nối tiếp nhau, chi chít hình thành nên một đao sóng. Chỉ trong chốc lát, những đường lân quang này càng lúc càng lớn, giống như khí cầu được thổi căng lên vậy.

Những đường đao sóng này vừa phóng ra, cho dù Diệp Mặc đang đứng một bên cũng có thể cảm nhận được chân nguyên cắt vào cơ thể của đường đao. Đồng thời Diệp Mặc cũng thầm khen ngợi tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kì này, vừa nãy khi tên tu sĩ Biến Kiếp đối phó với mình, y hoàn toàn có thể bỏ chạy. Lúc này y chẳng những không bỏ chạy, mà còn giúp mình chặn tên tu sĩ Biến Kiếp này lại.

Tên tu sĩ Biến Kiếp thấy tn tu sĩ Thừa Đỉnh ngăn gã lại, lập tức hừ lạnh một tiếng, Thạch lưu hoa trong tay cũng phát ra một màu đỏ đầy trời, đường ánh sáng màu đỏ này đập vào đường đao của tu sĩ Thừa Đỉnh kia, phát ra những âm thanh nghe chói tai.

Đường ánh sáng màu đỏ lần này lợi hại hơn nhiều so với đường ánh sáng màu đỏ trong chiêu vừa nãy Diệp Mặc vừa tiếp, rõ ràng vừa nãy ra tay với Diệp Mặc, tên tu sĩ Biến Kiếp này vẫn còn chưa ra hết sức lực.

Trong khi hai người đánh nhau, Diệp Mặc rõ ràng cảm nhận được tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ này không phải đối thủ của tên tu sĩ Biến Kiếp tầng thứ nhất kia, đường lân quang màu trắng của thanh đao bảng to của y phóng ra trong lúc gặp phải đường ánh sáng màu đỏ, lập tức không bành trướng được nữa, hơn nữa lại dần co rút lại. Nhưng Diệp Mặc cũng nhận ra tên tu sĩ Thừa Đỉnh này cũng không đơn giản, một tên tu sĩ Thừa Đỉnh có thể ngăn tu sĩ Biến Kiếp cũng đã vô cùng tài giỏi rồi, huống chi lại còn đôi bên giằng co nữa.

Chính vào lúc này, tên tu sĩ Kiếp Biến kia lại phóng ra phi kiếm chân khí. Tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kì thấy tên tu sĩ Kiếp Biến phóng ra phi kiếm, sắc mặt đại biến, lập tức muốn rút lui, nhưng ý nghĩ của y cũng không thành công. Rõ ràng, Thạch lưu hoa màu đỏ của tên tu sĩ Biến Kiếp kia rất cổ quái, lúc này đã vây khốn tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ lại rồi.

Lúc này tên tu sĩ Thừa Đỉnh nếu như vẫn không có chiêu tiếp theo, một khi phi kiếm của tên tu sĩ Kiếp Biến này lại phóng ra lần nữa, y chết là cái chắc.

Diệp Mặc không biết tên tu sĩ Thừa Đỉnh vẫn chưa đánh ra chiêu tiếp theo, nhưng hắn cũng không có ý định bàng quan nữa rồi, vừa nãy nếu như tên tu sĩ Kiếp Biến không ra tay với hắn, lúc này hắn đã có thể một mình rời khỏi rồi. Nhưng tên tu sĩ Kiếp Biến này không ngờ lại ra tay với hắn, lúc này, hắn không trả lại, hắn cũng không phải là Diệp Mặc.

Diệp Mặc từ trước tới giờ chưa bao giờ là người thua thiệt mà bỏ đi, lúc trước ở La Khúc thập bát bàn hắn không có cách nào giết được Ung Lam Y, cho dù dùng ngọc giản cũng không có chút ác ý gì. Mặc dù ngọc giản đối với Ung Lam Y mà nói cũng không có thương hại gì đối với gã, nhưng lúc đó có quá nhiều người nhìn, đối với Ung Lam Y mà nói, cũng nước tiểu heo không làm đau người khác, nhưng lại làm người khác tức giận.

Tên tu sĩ Kiếp Biến này lại dùng ‘vực’ vây khống lại tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, cũng không đợi gã phóng phi kiếm ra, thì lại nhìn thấy vài đường lôi kiếm màu đen rơi xuống.

Lần này không ngờ lại là đường lôi kiếm to bằng cánh tay trẻ con, tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ nhất kia trong lòng lập tức kinh hãi, gã không ngờ tên Diệp Mặc lại là một tu sĩ có lôi linh căn, là một tu sĩ lôi linh căn thì thôi, lôi hệ pháp thuật của hắn lại còn lợi hại như vậy. Những đường lôi kiếm to bằng cánh tay trẻ con này, dường như có thể so sánh với đường sét khi gã độ kiếp.

Nếu như không bị tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám làm phiền, gã cũng không sợ đường sét của Diệp Mặc, nhưng bây giờ có sự trói buộc giữa gã và tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ tám kia, gã chắc chắn đường sét của tên tu sĩ Ngưng Thể này mạnh hơn nhiều so với đường đao vừa nãy.

Cảm nhận được sự lợi hại của lôi kiếm màu đen của Diệp Mặc, tên tu sĩ Kiếp Biến này cũng không quản nữa, chẳng những phóng ra một lá chắn, đồng thời thạch Lưu hoa màu đỏ trong tay cũng được bành trướng ra. Hơn nữa thanh phi kiếm chuẩn bị được phóng ra, cũng hướng về phía Diệp Mặc bắt đầu chặn lại đường lôi kiếm của Diệp Mặc.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh bị khốn trận vây lại vốn dĩ muốn dùng bí thuật chạy thoát khỏi sự không chế của ‘vực’ của đối phương, nhưng y không ngờ tên tu sĩ Ngưng Thể bên cạnh lại khiến y bất ngờ đến vậy, nhất thời chân nguyen dưới sự cổ động, trong nháy mắt liền thoát được sự trói buộc của đối phương. Sau khi thoát được rồi, tên tu sĩ Thừa Đỉnh này lại càng không thể lui được, thanh đao trong tay cũng được phóng ra.

Tên tu sĩ Biến Kiếp lần này đang bận ngăn những đường lôi kiếm chằng chịt của Diệp Mặc, không ngờ lại không có cách nào chặn được đường lân quang màu trắng của thanh đao bàng to của tên tu sĩ Thừa Đỉnh.

Cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đường lân quang màu trắng kia cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ nhất vô cùng bực bội, gã không ngờ mình lại không đánh được sự liên thủ của một tên tu sĩ Thừa Đỉnh và một tên tu sĩ Ngưng Thể. Nếu như là tên tu sĩ Thừa Đỉnh bình thường, không cần nói là hai người, cho dù là bảy tám chục người, gã cũng không có chút lo lắng gì. Nhưng tên tu sĩ Ngưng Thể này không ngờ lại biến thái đến vậy, lôi hệ công pháp này không có chút kém cạnh gì so với tu sĩ Thừa Đỉnh đỉnh phong, thậm chí là tia sét của tu sĩ Biến Kiếp phóng ra.

Rầm rầm rầm…

Đường lôi kiếm màu đen của Diệp Mặc không ngừng đánh xuống tấm lá chắn của tên tu sĩ Kiếp Biến. Khiến tên tu sĩ Kiếp Biến đó tức muốn hộc máu, còn lúc này tên tu sĩ Thừa Đỉnh lại phóng ra đường đao lân quang càng ngày càng lớn càng nặng.

Một tiếng “Thình thịch” thật lớn vang lên, thanh đao bảng to cuối cùng cũng bổ lên tấm lá chắn của tu sĩ Kiếp Biến, tên tu sĩ Kiếp Biến đó hộc máu mồm, đồng thời cũng biết nếu không chạy đi, một khi bị hai tên này vây trói lại, thì mình thật sự có thể toi mạng. Một tu sĩ Kiếp Biến bị một tu sĩ Thừa Đỉnh và một tu sĩ Ngưng Thể liên kết công kích, truyền ra ngoài đúng là chuyện để cho thiên hạ chê cười.

Tên tu sĩ Kiếp Biến này sau khi nghĩ đến đây, Thạch lưu hoa màu đỏ trong tay đột nhiên tách ra thành màn mành màu đỏ. Tấm màn mành này cuộn cả người gã lại, đợi đường lôi kiếm của Diệp Mặc đánh nát màn mành này của gã, thì tên tu sĩ Kiếp Biến kia cũng sớm chạy thoát rồi.

Diệp Mặc cũng không để ý, hắn biết với bản lĩnh bây giờ của hắn, trừ phi bố trí một khốn trận, nếu không muốn giết chết tên tu sĩ Biến Kiếp này, cũng là chuyện không thể nào.

Tên tu sĩ Kiếp Biến sau khi chạy trốn, còn lại tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kì nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng cũng thầm hoảng sợ. Diệp Mặc mặc dù chỉ là tu vi Ngưng Thể tầng thứ bảy, nhưng y thậm chí nghi ngờ mình không phải là đối thủ của đối phương, tên tu sĩ Ngưng Thể này là tên tu sĩ Ngưng Thể lợi hại nhất mà y từng gặp, có một không hai

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh này cũng không đuổi theo, y biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ nhất kia.

- Cám ơn bằng hữu đã ra tay trợ giúp, tôi tên Biên Phượng Tháp.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh này thấy tên tu sĩ Biến Kiếp đã chạy thoát, thì lại quay sang ôm quyền nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng khách khí nói:

- Tôi tên Diệp Mặc, chuyện vừa rồi anh Biên cũng không cần phải để ý. Vì tôi quả thực cũng là giúp chính mình, nếu như không phải có sự trợ giúp của anh Biên, tôi cũng phải chạy trốn rồi.

Nghe thấy những lời Diệp Mặc nói Biên Phượng Tháp lập tức ấm ức nói:

- Tên tu sĩ Kiếp Biến kia quả thực quá mức vô lễ. Ỷ mình tu vi cao một chút, động tí là muốn giết người. Lúc trước tôi ở một hoang đảo tìm thấy được hai gốc Quyết Sinh, tên tu sĩ Kiếp Biến đó chỉ là qua đường mà thôi, lập tức lại muốn cướp của tôi, rồi một mạch truy giết tôi đến tận đây.

Quyết Sinh thì Diệp Mặc dĩ nhiên biết, là linh thảo cấp tám. Đồng thời cũng là linh thảo chủ yếu để luyện chế ra Kiếp Ý đan, vô cùng quý báu. Diệp Mặc cũng hiểu tại sao vừa nãy tên tu sĩ Biến Kiếp lại muốn truy sát Biên Phượng Tháp rồi, là vì Kiếp Ý đan là đan dược chủ yếu để tu sĩ Kiếp Biến luyện chế. Tu sĩ Kiếp Biến tu luyện khó khăn, thứ nhất cần phải có linh khí quá nhiều, thứ hai chính là không có linh đan cao cấp để hỗ trợ tu luyện. Cho nên tên tu sĩ Biến Kiếp này sau khi nhìn thấy Quyết Sinh, mới muốn cướp lấy, cũng không có gì là lạ.

- Anh Diệp, nơi này cho dù là nơi gần nhất với thế lực Tam Hải nhưng cũng có khoảng cách cực xa, anh tại sao lại có thể một mình đến đây được?

Biên Phượng Tháp cũng không tiếp tục giải thích về chuyện Quyết Sinh nữa, ngược lại lại hỏi Diệp Mặc. Y cho rằng, Diệp Mặc mặc dù sức chiến đấu không tồi, nhưng cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Thể mà thôi. Một tu sĩ Ngưng Thể đến được chỗ này, quả thực không sáng suốt chút nào. Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng sức chiến đấu của Diệp Mặc cũng đã khiến y đặt địa vị của Diệp Mặc ngang hàng với mình rồi.

Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Biên Phượng Tháp, ngược lại lại dò hỏi:

- Chẳng lẽ anh Biên chính là tu sĩ của Tam Hải sao?

Biên Phượng Tháp lắc đầu nói:

- Không phải, tôi là từ Đông Huyền châu đến đây. Linh khí của Đông Huyền châu quá mỏng, linh thảo lại ít, linh thảo cấp cao thì lại càng hiếm. Tôi tu luyện đến Thừa Đỉnh hậu kì cũng đã rất khó khăn rồi, từ chỗ của tiến bối của Đông Huyền châu biết được linh khí ở Nam An châu nồng đậm, là nơi thăng thiên, cho nên tôi rời khỏi Đông Huyền châu, là chuẩn bị đến Nam An châu.

- Anh đến từ Đông Huyền châu?

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu, Đông Huyền châu cách nơi này cũng không phải là một hai giờ đi đường. Biên Phượng Tháp mặc dù đã là tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, nhưng cũng không thể nào dễ dàng đến nơi này như vậy được.

Biên Phượng Tháp dường như biết Diệp Mặc đang nghi ngờ cái gì, gật đầu nói:

- Đúng vậy, năm mươi năm trước tôi rời khỏi Đông Huyền châu, dựa vào một pháp bảo phi hành chân khí trung phẩm vừa đi vừa tu luyện. Trên đường đi mặc dù gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng bây giờ cũng đã rất gần với Nam An châu rồi.

Diệp Mặc nghe thấy Biên Phượng Tháp nói, trong lòng lại có chút kính nể y, vì theo đuổi cảnh giới cao hơn, Biên Phượng Tháp không ngờ lại dùng nửa thập kỉ vượt Vô Tâm Hải. Điều này chứng tỏ vận khí và thực lực của y không tồi, nếu không, y sớm đã bị chết rồi.

Vận khí và thực lực của Biên Phượng Tháp may mắn còn sống, nhưng Vô Tâm Hải cũng chết bao nhiêu tu sĩ có lòng theo đuổi đại đạo như Biên Phượng Tháp rồi? Phỏng chừng cũng không ai biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.