Diệp Mặc nhanh chóng liền nhớ ra tại sao hắn lại có cảm giác này, trong đại điện này hắn có một loại cảm giác trong đại điện lúc trước ở trong khoảng không gian sát cơ kia, hơn nữa cấm chế trong này cũng tương tự như cấm chế trong hậu điện của đại điện hư không kia, vì phát hiện này, khiến Diệp Mặc lại càng tin lúc trước người bố trí trận pháp che chắn ẩn nấp ở phía sau đại điện hư không, và người để lại trong đại điện này chắc hẳn là đến cùng một nơi.
Thấy Vô Ảnh chặn lại những sát cơ thiểm lôi này có chút mất sức, Diệp Mặc quyết định ném Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng, chỉ có một mình hắn cũng không để ý gì đến sấm sét vô cùng vô tận này.
Diệp Mặc đến trước cấm chế mà Vô Ảnh đánh nát, phóng Tử Đao ra, bổ ra một đao. Hắn khác Vô Ảnh, cũng khác với những người khác đi đánh cấm chế. Những cấm chế này mặc dù hắn không thể nào nhìn thấu là cấm chế gì, nhưng cũng có thể nhìn ra chút mánh khóe.
Một đao vừa bổ ra, vừa vặn đánh lên điểm yếu mỏng của cấm chế, chỉ cần một đao, cấm chế này đã bị đánh ra một vết nứt.
Sau khi đao kia của Diệp Mặc bổ ra, tia sét oanh kích trong đại điện cũng càng thêm dày đặc. Diệp Mặc không thèm để ý, lại lần nữa bổ đao ra.
Cấm chế này răng rắc một tiếng, không ngờ lại bị hai đao của Diệp Mặc đánh vỡ hoàn toàn. Diệp Mặc nhìn cấm chế rỗng tuếch trước mặt mình, trong lòng vô cùng thất vọng. Xem ra cấm chế trong này cũng không phải cái nào bên trong cũng có đồ, rất nhiều cấm chế bên trong đều trống rỗng.
Sau khi Diệp Mặc lại bổ mấy cấm chế nữa ra, phát hiện những cấm chế này chín phần đều là trống rỗng, chỉ có một cấm chế trong đó Diệp Mặc thu được một chiếc dao găm bỏ túi. Sau khi lấy được chiếc dao găm đó, Diệp Mặc không ngờ lại cảm thấy một sức kéo cực mạnh, sức mạnh này dường như muốn truyền tống hắn ra ngoài.
Thần thức vực và lĩnh vực của Diệp Mặc mau chóng phát ra, chặn lại luồng sức mạnh này, lúc này mới bắt đầu nhìn con dao găm trong tay mình. Con dao găm này chỉ dài ba tấc, thần thức của Diệp Mặc quan sát một chút, cấm chế của con dao găm này không ngờ hắn không thể nào nhìn thấu được.
Diệp Mặc cất con dao găm đó vào trong Thế giới trang vàng, lập tức cảm thấy sức kéo đó cũng giảm đi rất nhiều. Hắn cũng không có hứng tiếp tục di đánh những cấm chế trong này nữa, mà lại tăng tốc. Diệp Mặc càng tiến vào trong, thì những nơi đi qua lại càng chi chít sấm sét hơn.
Chỉ có điều hắn cũng chưa gặp các loại thông đạo, trên đường đối mặt toàn là thiểm lôi chằng chịt đánh ra. Còn có cái khác nữa thì chính là các loại sát khí ác liệt, những thiểm lôi này xen lẫn với sát khí cùng sát ý thô bạo, hoàn toàn khác với thông đạo trước đó. Ngược lại lại tương tự với sát khí ác liệt trên Thanh Vi Minh Giang.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, Lôi Sát Thần điện này ngược lại cùng là danh bất hư truyền. Loại lôi sát và sát khí thô bạo kinh khủng như này, cho dù là Tiên đế cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự mà tiến lên được.
Không biết vợ chống Dụ Nhạc Sinh kia có phải đến đây rồi, còn cả Xuất Trần Thánh đế và bà lão kia không biết có thể đến hay không.
Sau hai tuần hương, Diệp Mặc cảm thấy nơi mà mình đi qua càng hẹp, cũng càng lúc càng nghiêng, hắn dường như đang bước vào lòng đất sâu, còn lôi kích và sát khí thô bạo xung quanh lại không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lợi hại hơn.
Đồng thời thần thức của Diệp Mặc cũng càng ngày càng cảm thấy bị áp chế, hắn quyết định thi triển thần thông dung thuật Thần Niệm Cửu Chuyển - Thải hồng.
Thần thức hóa thành một đường đao màu hồng vô hình, lập tức cuốn ra. Thần thức của hắn vừa nãy vẫn còn bị không gian đại điện này trói buộc, sau khi thần thông thần thức dung thuật thi triển ra, xung quanh lập tức liền bị phá vỡ, lập tức trở nên trống trải.
Cảnh tượng trong phạm vi chục nghìn mét hoàn toàn xuất hiện trong tầm thần thức của Diệp Mặc, sát cơ thiểm lôi và sát khí thô bạo chi chít mù mịt xung quanh, hắn nhìn thấy Xuất Trần Thánh đế và bà lão kia, đệ tử Tiên Vương của bà lão đó nằm trong sự bảo vệ của bà lão, không ngờ cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này vị trí mà bọn họ đang đứng cũng rất cố định. Những lôi quang kia khi xuất hiện ở vị trí của họ, dường như cũng mỏng đi rất nhiều.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra đây chắc hẳn là Hoạt Giác mà Xuất Trần nói, xem ra tên này cũng không nói dối, thậm chí cũng đã đến đây rồi.
Ngoài Xuất Trần thánh đế và bà lão kia ra, Diệp Mặc còn nhìn thấy hai người ở một phía khác, hai người này cũng đứng ở vị trí khác nhau, hơn nữa lôi quang ở vị trí đó cũng vô cùng mỏng manh. Vị trí mà hai người này đứng, đoán chừng cũng là Hoạt Giác mà Xuất Trần thánh đế nói. Hai người này một người là Tiên đế sơ kỳ, một người là Tiên đế hậu kỳ, Diệp Mặc đoán chừng là đã đến khi hắn bế quan luyện hóa cốt tiễn.
Thần thức của Diệp Mặc quét đến bốn người này, bốn người này lập tức liền cảm nhận được, tiếc rằng Diệp Mặc có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể nào nhìn thấy Diệp Mặc được. Chỉ có Xuất Trần thánh đế nhíu mày, gã hướng về phía Diệp Mặc nhìn nhìn, cuối cùng lắc đầu.
Diệp Mặc đang muốn đi qua, lại nhìn thấy bốn người này lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi về một phía khác, ngay sau đó, bốn người này liền biến mất trong tầm thần thức của Diệp Mặc.
Diệp Mặc mau chóng tăng tốc, trong sát khí thiểm lôi này hắn cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Chỉ trong giây lát, liền đến được nơi mà bốn người này biến mất, lại phát hiện nơi này là một trận môn không gian.
Vì nhìn thấy bốn Tiên đế tiến vào trong trận môn không gian này, Diệp Mặc căn bản cũng không do dự, lập tức cũng tiến vào trong trận môn không gian này.
Diệp Mặc vừa mới tiến vào trong trận môn không gian này, lôi quang và sát cơ tia sét vô cùng dày đặc xung quanh trở nên cực kỳ mỏng, còn hắn thì lại phát hiện hắn đang đứng trong một lôi điện hình thang vô cùng lộng lẫy.
Diệp Mặc vừa tiến vào lôi điện hình thang này, Xuất Trần và bà lão kia liền xuất hiện, nhưng hai người bọn họ cũng không nói từ nào. Ngược lại hai gã Tiên đế khác lại có chút kinh nghi không ngừng dò xét Diệp Mặc, người có thể đến nơi này không phải là Tiên đế, thì cũng nhất định phải đi cùng Tiên đế.
Bây giờ Diệp Mặc xuất hiện trong này, mặc dù tu vi của hắn đang ở mức Tiên Vương trung kỳ, chắc hẳn cũng là một Tiên đế rồi. Cái khiến bọn họ nghi ngờ không phải Diệp Mặc cũng đã là một Tiên đế rồi, mà là bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Mặc bao giờ.
Tiên đế tu luyện nhiều năm bên bờ sông Thanh Vi Minh Giang bây giờ cũng chỉ có sáu người, sáu người này mọi người ai cũng biết, nhưng bọn họ lại chưa nhìn thấy Diệp Mặc bao giờ.
- Vị Tiên hữu này sao nhìn thấy rất lạ?
Vị Tiên đế hậu kỳ khách khí ôm quyền hỏi Diệp Mặc một câu. Tướng mạo của y vốn dĩ cũng rất hiền hòa, bây giờ ôm quyền lại nói khách khí như vậy, người ta lại càng cảm thấy hiền lành hơn.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi là đi qua đây, qua Thanh Vi Minh Giang, cho nên đến xem một chút, mọi người cũng không cần để ý đến tôi làm gì.
Lúc này thần thức của Diệp Mặc cũng hoàn toàn quan sát rõ đại điện hình thang này rồi, đại điện hình thang này càng đi về phía trước hai bên lại càng hẹp lại, hơn nữa lôi quang lóe lên cũng càng nhiều. Nơi mà bọn họ đang đứng thuộc phần cuối của đại điện, chỉ có lôi quang lập lòe yếu ớt, căn bản cũng không có ảnh hưởng gì mấy đến Tiên đế.
Địa thế của lôi điện hình thang cũng hướng từ thấp đến cao, vì lôi quang và tia sét bên trong chằng chịt chi chít, hơn nữa sát cơ tung hoành, nhiều hơn so với con đường mà lúc trước hắn đi. Hơn trong không gian tia sét và sát khí thiểm lôi như này, cũng không có nửa phần Hoạt Giác nào, trong sát cơ thiểm lôi thần thức lại càng không thể nào kéo dài được. Một mặt khác của hình thang lại không thể nào nhìn đến đầu kia được, nếu như hai bên càng lúc càng thu vào, cuối cùng sẽ giao nhau, đại điện này biến thành hình tam giác cũng không phải không có khả năng.
Diệp Mặc không thi trển thần thông thần thức dung thuật ra quan sát đồ vật trong này, hắn cho dù muốn quan sát, cũng sẽ không quan sát trước mặt mấy vị Tiên đế này. Xuất Trần thánh đế và bà lão kia, còn có hai Tiên đế khác cũng đến đây, rõ ràng nơi này chính là nơi có thứ tốt trong Lôi Sát Thần điện.
- Chúng ta trong này có năm Tiên đế, mặc dù người có hơi ít một chút, nhưng mọi người tiến hành cộng hưởng lĩnh vực, cộng thêm pháp bảo phòng ngự của mỗi người phóng ra, cũng không thể cho là không thể tiến vào trong này được.
Một Tiên đế sơ kỳ duy nhất bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Tôi không có ý kiến gì.
Tiên đế hậu kỳ hỏi Diệp Mặc lập tức cũng phụ họa nói theo.
Xuất Trần thánh đế cùng bà lão kia cũng gật đầu nói:
- Tôi cũng không có ý kiến gì.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, mấy người khác đều dồn ánh mắt về phía Diệp Mặc. Chỉ có Xuất Trần thánh đế và bà lão kia biết rõ thông đạo của Thanh Vi Minh Giang là do Diệp Mặc mở, bây giờ Diệp Mặc quả thực cũng chưa chắc sẽ đồng ý với chủ kiến của bọn họ.
Quả nhiên Diệp Mặc quay đầu lại nói:
- Mấy người cùng tổ đi, tôi thích một mình vào trong hơn.
Nói xong Diệp Mặc cũng không nói gì thêm, liền rảo bước, đi sâu vào trong lôi điện hình thang.
Thấy Diệp Mặc nói vậy, Xuất Trần thánh đế và bà lão kia còn tốt hơn chút, bọn họ đã từng chứng kiến sự lợi hại của Diệp Mặc, ngược lại tên Tiên đế sơ kỳ lại sầm mặt, lạnh lùng nói:
- Không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ một mình anh là Tiên đế sao? Trong này ai chẳng phải là Tiên đế?
Diệp Mặc đương nhiên nghe thấy tên Tiên đế sơ kỳ này nói gì, bây giờ hắn cũng không có thời gian dài dòng cùng tên Tiên đế sơ kỳ này. Nếu như đến đây rồi, hắn cần vào trong tìm mũi tên, chứ không phải tranh giành khí phách với tên này ở đây.
- Tiểu Thổ huynh, người này quá phách lối, cũng không biết từ nơi nào đến, chúng ta ở bên Thanh Vi Minh Giang bao nhiêu năm rồi, cũng chưa nhìn thấy ai phách lối như hắn.
Tên Tiên đế sơ kỳ này thấy Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến gã, gã lập tức ôm quyền nói với lão già lưng gù kia.
Gã mặc dù là Tiên đế sơ kỳ, nhưng cũng đã là sơ kỳ đỉnh phong rồi, chỉ thiếu chút nữa là thăng cấp lên trung kỳ rồi. Nếu bàn về tu vi cao thấp, gã cũng không kém gì bà lão kia, thậm chí còn có thể chế trụ bào lão đó. Chính vì như vậy, mới nói chuyện không có nửa phần cố kỵ nào.
Xuất Trần thánh đế lưng gù ho khan mấy cái, lúc này mới nói:
- Ồ, tôi cũng gặp Diệp Mặc một lần ở trong quán rượu của Đỗ Nương, tôi cũng không tiện nhiều lời, khụ khụ khụ…
Tên Tiên đế sơ kỳ này thấy Xuất Trần thánh đế nói vậy, lập tức biết Xuất Trần thánh đế cũng không muốn giúp gã. Gã cũng không phải nói muốn Xuất Trần thánh đế giúp gì, gã chào hỏi Xuất Trần thánh đế, chính là chẳng may gã không phải đối thủ của Diệp Mặc, thì gã cũng muốn lão già lưng gù này đứng ra giảng hòa.
Tu vi của Diệp Mặc nhìn như Tiên Vương trung kỳ, trừ phi tên ngốc mới cho rằng hắn là một Tiên Vương. Vì tuổi tác của Diệp Mặc thoạt nhìn cũng không nhiều, gã mới có chút nghi ngờ Diệp Mặc cũng chỉ là một Tiên đế sơ kỳ mà thôi.
Tên Tiên đế này không hỏi gì bà lão kia, dù sao tu vi của bà ta cũng không cao hơn mình. Gã chuyển ánh mắt sang phía tên Tiên đế hậu kỳ vừa mới hỏi Diệp Mặc:
- Khổ Ngang huynh, tôi định giáo huấn cho tên không biết…
Tên Tiên đế hậu kỳ kia cười trừ ngắt lời gã, chỉ vào bóng lưng của Diệp Mặc nói:
- Anh Phát tiên đế, anh nhìn xem, anh cảm thấy anh có làm được không? Nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì thật, vậy thì anh ra tay đến khiêu chiến với người ta đi.