Một chữ “Cấm” thật lớn đỏ như máu nổi trên một cái cổng hình lục giác đen sì, cái cổng hình lục giác này khiến Diệp Mặc nhớ tới đại sảnh hình lục giác mà hắn gặp ở núi Vạn Dược.
Chỉ là bên trong cái cổng hình lục giác này tựa hồ có rất nhiều man sương đen cuồn cuộn nổi lên, thần thức căn bản không có cách nào chạm đến.
- Quả nhiên là cấm địa Vẫn Chân.
Khổ Tâm thì thào nói một câu.
- Đúng là cấm địa Vẫn Chân...
Lúc này rất nhiều tu sĩ bốn phía đều nhìn thấy cái chữ “Cấm” này, một số người thậm chí không kìm nổi lòng mà la hoảng lên.
Khổ Tâm va Đoạn Cửu Dương liếc mắt nhìn nhau, sau đó kiên định gật đầu nói:
- Đi.
Nói xong, hai người căn bản là không hề để ý tới người khác, chợt lóe thân chạy ào vào cái cổng hình lục giác cuồn cuộn sương đen kia.
Có hai tu sĩ Hư Thần tiến vào Cấm địa Vẫn Chân rồi, tu sĩ phía sau cũng chạy vào. Không có tu sĩ không muốn thăng cấp, nếu như tu sĩ sợ chết thì sẽ không đến Vẫn Chân điện, nếu tới Vẫn Chân điện rồi thì sẽ không màng sự sinh tử nữa. Cho nên cấm địa Vẫn Chân vừa mở ra tới, lập tức rất nhiều người chen chúc vọt vào.
Vốn có sáu bảy trăm người nhốn nháo, phút chốc chỉ còn lại chưa tới một nửa.
Hiện trường nhiều tu sĩ như vậy, nhưng chỉ có Diệp Mặc có nghi hoặc, hắn đang nghĩ ở đây rõ ràng là pháp trận phòng ngự do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí, hơn nữa trận pháp ẩn nấp có thể bị Bác Dung nhìn ra, hiển nhiên cũng là do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí, làm sao có thể là lối vào của cấm địa Vẫn Chân?
Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện ra một số người của môn phái sáu sao trở lên, không phải tất cả đều đi vào, mà thương lượng với nhau một chút, nhưng tu sĩ Kim Đan đều rời khỏi đây. Diệp Mặc căn bản không cần hỏi cũng biết những tu sĩ Kim Đan này hẳn là đến tầng bốn của Vẫn Chân điện rồi.
Cấm địa Vẫn Chân nếu thực sự kinh khủng như Quách Kỳ Phàm nói, thì những đệ tử Kim Đan đi vào đó quả thực rất nguy hiểm.
Lúc này bốn người Thành Hàn và Thanh Nghi đã đi tới trước mặt Diệp Mặc, Thanh Nghi hỏi:
- Tiểu Ma sư huynh, anh cũng tới cấm địa Vẫn Chân sao?
Diệp Mặc gật đầu, hắn khẳng định muốn vào cấm địa, bất luận là cấm địa có phải có liên hệ đến việc phi thăng hay không, nhưng liên quan tới “Khổ Trúc” hắn phải vào thăm dò. Đầu mối “Khổ Trúc” đến đây đã bị mất, nếu như hắn không đi xem sẽ tiếc nuối cả đời. Huồng hồ, hắn còn có Thế giới trang vàng, hắn không tin hắn sẽ ngã xuống bên trong cấm địa.
Thấy Diệp Mặc nói muốn đi cấm địa, bọn Thanh Hàn đều có chút trầm mặc, một lát sau Thanh Hàn mới nói:
- Môn phái chúng tôi lần này chỉ có sáu chỉ em Nguyên Anh đi vào, số còn lại đều phải tới tầng bốn và tầng năm Vẫn Chân điện để thu thập linh dược và nguyên liệu cho tông môn.
Dừng một chút, Thanh Hàn còn nói tiếp:
- Tiểu Ma sư huynh, tôi vừa hỏi đại sư tỷ, Tiểu Na Di Phù tại khốn trận cấp ba sẽ suy giảm mạnh, thậm chí không có cách nào thoát khỏi phạm vi thần thức của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tôi tuy rằng không biết anh đào tẩu được như thế nào, thế nhưng tôi biết anh khẳng định không phải là một tu sĩ bình thường. Cho nên... Tiểu Ma sư huynh, nếu như trong cấm địa anh thấy sư tỷ Thanh Mộng trai gặp khó khăn, nếu như có thể, nhờ Tiểu Ma sư huynh ra tay giúp đỡ một chút. Chị Thanh Sương có một số hiểu lầm với anh mà thôi, anh không nên để ở trong lòng...
Diệp Mặc từ miệng Thành Hàn đã biết, Thanh Hàn gọi hắn là sư huynh, hiển nhiên đã biết mình ẩn nấp tu vi rồi.
- Các cô yên tâm, nếu như sư tỷ các cô gặp trắc trở, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chuyện trước đây, tôi còn chưa cảm ơn các cô.
Diệp Mặc vội vã nói.
- Vậy chúng tôi đi đây, Tiểu Ma sư đệ anh cẩn thận nhé. Cái này cho anh, đợi lát nữa hãy xem.
Thanh Hàn lấy ra một ngọc giản phía trên có khắc một số chữ, sau đó đem ngọc giản giao cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận ngọc giản, không để ý lắm. Hắn nghĩ đó có lẽ là những lời cảm ơn của Thanh Hàn mà thôi.
- Tiểu Ma suy huynh, nếu như anh đi ra được, lúc rảnh rỗi tới Thanh Mộng trai thăm chúng em nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh Nghi không muốn Diệp Mặc rời đi, thế nhưng các nàng đều biết, Diệp Mặc nhất định sẽ vào cấm địa Vẫn Chân.
Thanh Nguyệt và Hạ Ấu San cũng tới chào hỏi Diệp Mặc, nhắc Diệp Mặc bảo trọng, lúc này mới trở lại bắt chuyện với mọi người trong môn phái, sau đó trực tiếp rời khỏi nơi nhốn nháo này, Diệp Mặc biết các nàng chắc chắn là phải đi tới Vẫn Chân điện tầng bốn rồi.
Không chỉ là Thanh Mộng trai, hàng loạt tu sĩ của các môn phái còn lại cũng tách rời nhau, một bộ phận tiến vào cấm địa Vẫn Chân, một bộ phận đi tới tầng bốn Vẫn Chân điện.
Quách Kỳ Phàm lần thứ hai ôm quyền nói với Diệp Mặc:- Tiểu Ma tiền bối, tôi cũng phải đi rồi, sau này...
Diệp Mặc cười khoát tay áo, đồng thời lấy ra một bình ngọc đưa cho Quách Kỳ Phàm nói:
- Anh Quách không cần như vậy, đan dược này cho anh, nếu sau này có thời gian, tôi sẽ tới Chân Đỉnh phái thăm các anh.
Quách Kỳ Phàm nghi hoặc nhận đan dược, nhưng phát hiện cảnh này giống như lúc trước Diệp Mặc cho y đan dược. Nếu như không phải y thực sự đoán không ra Tiểu Ma tiền bối có khác thường gì đó, y khẳng định sẽ cho rằng Tiểu Ma tiền bối chính là Diệp Mặc lúc trước.
Quách Kỳ Phàm sau khi đi rất xa, lúc này mới lấy bình ngọc ra nhìn một chút. Đan dược bên trong bình ngọc so với đan dược lúc trước Diệp Mặc cho y ở “Sa Nguyên dược cốc” đã khiến y khiếp sợ, bởi vì bên trong là một viên “Thảo Hoàn đan“.
- Quả nhiên là “Thảo Hoàn đan“.
Quách Kỳ Phàm thì thào tự nói một câu, lúc này y nếu như không rõ Tiểu Ma tiền bối chính là Diệp Mặc thì y đúng là đồ đầu heo.
Không có một tu sĩ Nguyên Anh nào lại trò chuyện kết giao với một người tu sĩ Kim Đan như y, ngoại trừ anh Diệp mà y gặp lúc trước. Hơn nữa câu nói cuối cùng của Diệp Mặc là tới thăm các anh, chứ không phải tới thăm anh, hiển nhiên bao gồm cả Yến Thất và Đinh Linh.
Chỉ là không biết anh Diệp là tự Bắc Vọng châu tới hay là đã tới Nam An châu. Thế nhưng hắn nói sẽ đến Chân Đỉnh môn thăm mình, hẳn là đã đi tới Nam An châu rồi. Cái anh Diệp này quả nhiên có bản lĩnh, muốn làm cái gì, lập tức có thể làm được.
Lúc trước khi mình và anh ta vừa gặp nhau, anh ta chỉ là Kim Đan sơ kỳ, mà hiện tai anh Diệp đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi. Cái gì là thiên tài, Quách Kỳ Phàm bỗng nhiên cảm giác thiên tài của Nam An châu không thể so với anh Diệp.
Mà một nhân vật thiên tài như vậy lại là bạn của mình, “Thảo Hoàn đan” cũng là tiện tay tặng cho mình, bản thân quả thật may mắn, lại có một người bạn như vậy.
Bởi vì mấy người đồng môn lần lượt bị chết, Quách Kỳ Phàm vốn bị đả kích mạnh giờ bỗng nhiên ý chí chiến đấu của y lại trỗi dậy, có người bạn như Diệp Mặc quả là may mắn, cũng là một sự khích lệ. Lúc này việc y muốn làm nhất chính là tìm một chỗ tu luyện đến Kim Đan viên mãn, sau đó kết Anh.
Trong nháy mắt bãi đá tảng chỉ còn lại chưa đến mười người, cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi tựa hồ chỉ là một ảo ảnh.
Diệp Mặc cũng không hề động đậy, hắn không vội tiến vào cấm địa, hắn rất muốn biết rõ tại sao “Khổ Trúc” mà Du Bạch Sinh tiền bối bố trí lại biến thành Cấm địa Vẫn Chân rồi. Đương nhiên vẫn có một việc quan trọng hơn, chính là hắn cần theo dõi Bác Dung, Bác Dung cũng không đi vào đó. Bất luận là từ góc độ nào, hắn đều muốn giết Bác Dung.
Viên Quan Nam nhìn Văn Thái Y nói:
- Thái Y sư muội, người khác đều tiến vào, chúng ta cũng đi vào thôi, hai người chúng ta thành một đội.
Văn Thái Y nhìn Viên Quan Nam cười cười, bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Mặc nói:
- Tiểu Ma sư huynh. Xin chào, tôi rất yêu mến tính cách thích giúp đỡ người khác của anh. Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể tạo thành một đội tiến vào Cấm địa Vẫn Chân. Tôi là Văn Thái Y, đệ tử của Vô Cực tông.
Người còn lại tuy rằng ít, chỉ có hơn mười người, thế nhưng không có người nào lại nghĩ đến, Văn Thái Y của Vô Cực tông lại mời Diệp Mặc lập đội. Văn Thái Y là ai? Là đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông, người đứng đầu trong mười người đẹp Nam An, người như vậy sao lại có khả năng mời một tán tu không danh không tiếng như hắn lập đội? Còn gọi rất thân thiết là Tiểu Ma sư huynh.
Ngay cả Lăng Hiểu Sương cũng sững sờ nhìn Văn Thái Y, cô cũng không rõ Văn Thái Y vì sao cần phải làm như vậy.
Diệp Mặc cũng không hiểu, hắn khẳng định Văn Thái Y đã biết hắn là tên tu sĩ đã dùng mười triệu linh thạch để làm cô bẽ mặt, nếu đã như vậy, cô vì sao còn muốn làm như vậy?
Thế nhưng khi ánh mắt Diệp Mặc nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Viên Quan Nam, cùng với mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không đi vào thì hắn đã hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Văn Thái Y.
Người đẹp này muốn đối xử tốt với hắn, để khiến những nam tu khác ghen ghét hắn. Nếu như trúng kế, hắn biết người nào cũn không có lợi đối với hắn. Rất có khả năng bởi vì Văn Thái Y phát hiện mối giao tình của hắn và bọn Thanh Hàn nên muốn mượn tu sĩ khác phái diệt trừ hắn.
Đây là một người phụ nữ biết lợi dụng tướng mạo, tuy rằng đẹp, thế nhưng tính cách như cứt chó, hơn nữa tâm cơ cũng sâu, giờ khắc này Diệp Mặc bỗng nhiên chán ghét Văn Thái Y, chán ghét tới cực điểm rồi.
Kỳ thực Diệp Mặc chỉ suy đoán được một phần trong đó, Văn Thái Y biết thân thủ Diệp Mặc, việc Diệp Mặc giết Lô Kiếm Cường ngoại trừ chính hắn ra, chỉ có Văn Thái Y biết.
Văn Thái Y làm như vậy, mục đích cũng có phần như Diệp Mặc nghĩ, thế nhưng điều không phải nhằm vào tất cả các tu sĩ, mà là nhằm vào mấy tu sĩ Nguyên Anh tầng tám thậm chí Nguyên Anh tầng chín.
Lúc ở trên thuyền, cô mang theo Viên Quan Nam, nếu như tìm được Diệp Mặc, cô khẳng định Diệp Mặc không dám làm gì, thế nhưng ở đây sẽ không giống như vậy, nơi này là Vẫn Chân điện, đối phương cũng sẽ không kiêng kỵ gì.
Còn một điểm, Văn Thái Y mời Diệp Mặc cùng đi vào Cấm địa Vẫn Chân là thật lòng muốn làm như vậy. Lô Kiếm Cường và Viên Quan Nam cũng có tên trên Bia đề danh Nguyên Anh, tên Ninh Tiểu Ma trước mắt này có thể vô thanh vô tức giết Lô Kiếm Cường, cho nên Viên Quan Nam khẳng định cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mà Ninh Tiểu Ma trong miệng Lăng Hiểu Sương là một người dâm đãng háo sắc, Văn Thái Y biết rằng Lăng Hiểu Sương cũng không nói láo. Hơn nữa bọn Thanh Hàn lại rất gần gũi Diệp Mặc, cho nên có cho rằng lúc ở “Vu Dương khí các” cái loại ngụy quân tử này của Diệp Mặc chỉ là giả bộ, chỉ cần mình mời hắn, hắn khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Và cùng Diệp Mặc làm thành một đội cũng có ba chỗ tốt, một là thân thủ của Diệp Mặc lợi hại hơn Viên Quan Nam, ở cùng đối phương sẽ càng an toàn. Hai là nếu như trong cấm địa có cơ hội, cô bỏ đá xuống giếng thì tốt rồi. Đương nhiên mục đích cuối cùng, Diệp Mặc đã đoán được, là muốn người khác ghét Diệp Mặc.
Cô là người đứng đầu trong mười người đẹp Nam An, điểm ấy cô tin tưởng mình có thể làm được.