Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1417: Chương 1417: Lục Chân Kiếm.




Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Không sai, tao chính là vì lý do này đấy. Mày thấy chứ, tao rất biết nói lý, chỉ có đồ con lợn như mày mới không cần lý do mà vẫn ra tay giết người thôi.

Nói xong, thì Diệp Mặc liền ném cho tên tu sĩ vừa mới nói một pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm giống như là vứt đi một thứ rác thải vậy. Tên tu sĩ không sợ chết kia thật không ngờ mình chỉ nói một câu thôi, thì đã có được một pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm rồi, cho nên lập tức vui mừng không ngớt.

Khi y thấy những người xung quanh đều dùng ánh mắt thèm muốn nóng bỏng nhìn mình, còn có một số tu sĩ trong mắt còn lộ ra sự hối hận, thì y thậm chí còn không dám suy nghĩ gì nữa, đã nhanh chóng lấy ra một 'Na di phù' rồi lập tức kích phát, đảo mắt thì đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.

Những tu sĩ xung quanh thấy người này đã sử dụng 'Na di phù', thì liền lộ ra sự thất vọng.

Thủy Dã cung phụng nghe được lời Diệp Mặc nói, thì hai tay cũng vì tức giận mà run lên, luôn miệng nói:

- Tốt, tốt. Lý do thật tốt. Lão phu muốn xem xem, tay của mày có thực sự là nhiều đạo lý như cái miệng của mày hay không?

Nói xong thì Thủy Dã liền vung tay lên, một thanh phi kiếm chân khí thượng phẩm đã xuất hiện trên tay y:

- Mày có thể giết Quách Vũ Phẩm, chứng tỏ là cũng có chút bản lĩnh, cho nên đừng để tao phải thất vọng.

Sau khi đã lấy ra pháp bảo, thì biểu tình của Thủy Dã đã bình tĩnh trở lại, giống như là cái người vừa tức giận tới mức run lên vừa rồi không phải là y vậy.

Diệp Mặc cũng không ngờ một tu sĩ Hóa Chân viên mãn như Thủy Dã mà lại chỉ có một kiện chân khí thượng phẩm. Có lẽ y chỉ lấy ra chân khí thượng phẩm là vì vừa rồi không hề nhìn thấy việc mình ra tay với Quách Vũ Phẩm như thế nào, bằng không thì với tu vi của y, chí ít thì cũng phải có một cái chân khí cực phẩm mới đúng.

Dường như là cùng một lúc, thì những tên tu sĩ Hóa Chân khác của Đan Thành đều đã lấy ra pháp bảo của mình, sau đó bao vây lấy Diệp Mặc.

Thủy Dã nhíu mày rồi thản nhiên nói:

- Tịch trưởng lão, Hồng trưởng lão, Thủy Dã ta giết một con kiến hôi, mà cũng cần các ngươi phải hỗ trợ sao?

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy kia biết sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên vội vàng nói:

- Thủy Dã cung phụng, chúng tôi đương nhiên biết một mình ngài có thể dễ dàng giết tên khốn này, chỉ là để phòng ngừa hắn chạy trốn…

- Không cần, các ngươi xuống đi.

Thủy Dã trưởng lão liền vung tay lên nói, hiển nhiên là y không muốn để cho người khác hỗ trợ. Bản thân là một tu sĩ Hóa Chân viên mãn, muốn giết một tên tu sĩ Hóa Chân tầng ba như Diệp Mặc mà còn cần người khác phải hỗ trợ thì đúng là chuyện lạ.

Nếu như y biết là vì ở đây Diệp Mặc hoàn toàn không có đối thủ, cho nên mới không tiếp tục ẩn nấp tu vi của mình nữa, thì có thể y sẽ giận tới mức sôi lên mất.

Hai tên tu sĩ Đan Thành kia lui ra. Thủy Dã liền vung tay lên, phi kiếm của y liền nhất thời chấn động, không khí xung quanh trong nháy mắt dường như đã bị ngưng đọng lại.

Thấy hai tên tu sĩ của Đan Thành đã lui ra, thì Thủy Dã liền vung tay lên. Chiếc phi kiếm nhất thời liền rung động, không khí xung quanh trong nháy mắt này cũng dường như là bị ngưng đọng lại.

Diệp Mặc thấy động tác của Thủy Dã, thì liền cười lạnh. Tên Thủy Dã cũng chỉ có thể thi triển 'Vực' bình thường mà thôi, ngay cả Ung Lam Y cũng không dám nói là không cần người nào hỗ trợ cũng có thể giết được một con kiến hôi như mình. Nhưng thật ra 'Vực' của tên Thủy Dã này là thông qua việc sử dụng phi kiếm làm rung động không gian, quả thực là có chút mới lạ, nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi.

Thấy 'Vực' của mình đã hoàn toàn bao phủ lấy Diệp Mặc, thì Thủy Dã liền cười nhạt một tiếng. Phi kiếm đã lập tức biến ảo một màn lưới kiếm quang, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy Diệp Mặc.

Cảnh giới của Diệp Mặc tuy là không bằng Thủy Dã, nhưng ánh mắt và tu vi của hắn lại vượt xa đối phương. Hắn vừa nhìn thấy chiêu thức của Thủy Dã, thì đã biết y chính là muốn phân thây xẻ thịt của mình rồi.

Quả là một kẻ tàn nhẫn. Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, 'Tử Đao' liền không chút do dự nào mà đánh ra. Còn 'Vực' bao phủ hắn cũng lập tức vỡ vụn từng khúc. Diệp Mặc thậm chí còn chưa hề thi triển ra 'Vực' cua mình, thì đã phá hủy được toàn bộ 'Vực' của Thủy Dã rồi.

Thủy Dã vốn thấy Diệp Mặc bị 'Vực' của mình bao phủ, thì nghĩ rằng Diệp Mặc chết chắc rồi. Y không thể hiểu sao Đan Thành có nhiều tu sĩ Hóa Chân ở đây như vậy, mà lại để cho Diệp Mặc dễ dàng giết chết Quách Vũ Phẩm chứ? Thực sự là lũ thùng cơm mà. Thực sự là Diệp Mặc cũng không hề đoán sai, Thủy Dã xác thực là muốn phanh thây xẻ thịt của hắn, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để giết Diệp Mặc hắn.

Nhưng khi y thấy 'Tử Đao' của Diệp Mặc không hề bị ảnh hưởng chút nào từ 'Vực' của mình mà lao tới, thì nhất thời kinh hãi. Đây là chuyện gì xảy ra? Lúc này thì y mới nghe thấy được thanh âm 'Vực' của mình bị vỡ vụn.

Thật cường hãn. Thủy Dã đã kịp phản ứng, màn lưới kiếm quang đang hướng về Diệp Mặc thì trong nháy mắt đã chuyển hướng về chắn trước mặt y. Y vừa định tiếp tục rót chân nguyên vào, sau đó sẽ xuất ra một pháp bảo lá chắn, thì bỗng nhiên đã cảm giác được toàn thân bị trì trệ, giống như là bị hãm trong vũng bùn vậy.

Giờ khắc này thì trong lòng Thủy Dã đã hoàn toàn hoảng hốt, vì y đương nhiên biết đây là gì. Chính là 'Vực', cũng là 'Vực' nhưng so với 'Vực' của y thì hoàn mỹ hơn rất nhiều.

'Vực' của tu sĩ nào có thể trói buộc được tu sĩ Hóa Chân bình thường một hơi thở thì đã là 'Vực' có chút thành tựu rồi, bởi vì chính một hơi thở đó đã có thể giết đối phương tới mấy lần rồi. Mà 'Vực' có thể trói buộc được đối phương trong mấy hơi thở, thì đã là 'Vực' đại thành rồi. Vì bị trói buộc trong mấy hơi thở, thì cho dù là kẻ ngốc cũng có thể giết ngươi vô số lần rồi.

Sở dĩ Thủy Dã hoảng hốt, là bởi vì y biết 'Vực' của Diệp Mặc tuyệt đối có thể trói buộc mình trong mấy hơi thở liền, vậy thì mấy lần hơi thở sau, Thủy Dã y đâu còn mạng nữa? Y đã sơ suất rồi, nếu như là y không khinh thường Diệp Mặc, thì y có lẽ đã lấy ra pháp bảo phòng ngự trước, sau đó mới công kích. Một khi có pháp bảo phòng ngự, cho dù là bị 'Vực' của đối phương trói buộc, thì pháp bảo phòng ngự của y cũng có thể chống đỡ được đợt công kích đầu tiên. Với thời gian đó thì y đã có thể thoát ra được rồi.

Trong sự kinh hãi, thì Thủy Dã cũng bất chấp tất cả, điên cuồng vận chuyển chân nguyên muốn giãy thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc. Đồng thời âm thầm may mắn vì mình đã sớm thu hồi lại phi kiếm.

Răng rắc…

Một tiếng tan vỡ thanh thúy vang lên. Màn lưới kiếm quang của Thủy Dã có cũng như không, chỉ trong chốc lát đã tiêu tan thành mây khói rồi. Cũng may là thanh phi kiếm của Thủy Dã cũng không tồi mặc dù chỉ là một chân khí thượng phẩm, thì cũng là sử dụng tài liệu đỉnh cấp mà luyện chế ra. Chỉ là trong nháy mắt màn lưới kiếm quang bị tan vỡ, thì Thủy Dã cũng đã mạnh mẽ đẩy phi kiếm ra chắn trước 'Tử Đao'.

Rắc, rắc…

Lại là một tiếng tan vỡ vang lên. Thanh phi kiếm chân khí thượng phẩm kia lập tức đã hóa thành từng mảnh nhỏ, còn lúc này Thủy Dã vừa mới thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc thì ánh đao hồng tím đã phóng tới trước mặt y rồi. Thủy Dã liền kinh hãi muốn nhanh chóng lùi về phía sau.

‘Phụt’ một tiếng, máu tươi điên cuồng phun ra, còn Thủy Dã thì kêu thảm một tiếng rồi lùi ra xa vài trăm thước, sau đó mới ổn định lại được thân hình. Chỉ là trước ngực của y đã xuất hiện một vết thương dài nửa thước, thậm chí có thể còn sâu tới tận lục phủ ngũ tạng rồi.

Thủy Dã ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, một lát sau cũng không kịp phản ứng. Y rốt cuộc đã hiểu vì sao Tịch trưởng lão và Hồng trưởng lão của Đan Thành lại muốn ra tay giúp đỡ rồi. Tên Diệp Mặc này quả thực là quá đáng sợ. Chỉ một chiêu thôi đã suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của y rồi.

Diệp Mặc khẽ lắc đầu. Vừa rồi hắn không dùng 'Huyễn vân Hoa Sơn đao', chứ nếu dùng 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' thì lúc này Thủy Dã đã là một cỗ thi thể rồi.

Diệp Mặc biết, từ khi 'Vực' của hắn đạt tới đại thành, thì những tu sĩ Hóa Chân bình thường đã không thể nào chống lại được hắn nữa. Vừa rồi thì 'Vực' của hắn còn chưa thi triển hoàn toàn, nếu như là thi triển hoàn toàn, thì Thủy Dã tuyệt đối không thể nào chạy trốn trong ba hơi thở như vừa rồi được.

Từ đầu đến cuối, Diệp Mặc đều đang thử nghiệm xem tu sĩ Hóa Chân viên mãn Thủy Dã của Nam An Châu và tu sĩ Hóa Chân viên mãn của Vô Tâm Hải cùng với tu sĩ Hóa Chân viên mãn trong 'Vết nứt hư không' rốt cuộc là cách biệt ra sao. Chờ chuyện của Mặc Nguyệt Chi Thành ổn định lại, thì hắn muốn đi tìm Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông để tính sổ

Hắn còn chưa đi, không có nghĩa là hắn đã quên truyện này. Trước kia vì hắn không có thực lực, nhưng hiện tại thì khác, cho nên hắn muốn đi báo thù. Hai môn phái này giết Cố Mân Tiềm, hủy hoại thân thể của Kỷ Bẩm, khiến cho Lục Vô Hổ tới nay vẫn còn chưa rõ tung tích, lại tiêu diệt Kiếm Cốc, truy sát chính hắn khiến cho hắn không còn chốn dung thân. Tất cả những khoản nợ đó đều cần phải tính toán rõ ràng.

- Thật cường hãn.

Một lát sau, Thủy Dã mới thì thào nói ra ba chữ. Sự khinh thường trong mắt đã hoàn toàn biết mất rồi.

- Thủy Dã cung phụng…

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy của Đan Thành lập tức tiến lên nói với Thủy Dã, nhưng lập tức lại bị Thủy Dã ngăn cản lại.

Thủy Dã lấy một viên đan dược nuốt xuống, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:

- Chỉ là một tên tu sĩ Hóa Chân tầng ba thì có thể làm gì được ta. 'Vực' của hắn có thể trói buộc ta một lần, chứ không thể nào trói buộc ta lần thứ hai. Ngươi lui ra đi, ta muốn tự tay giết thằng chó này.

Tu sĩ cần có lòng tin, huống chi Thủy Dã còn là một trong những tu sĩ có thân phận cao cao tại thượng. Nếu như lúc trước y tự cho rằng mình đánh không lại Diệp Mặc thì không sao, nhưng lúc trước thì tự đáy lòng y luôn nghĩ rằng mình có thể dễ dàng giết chết Diệp Mặc, nhưng hiện tại lại bị Diệp Mặc dùng một chiêu mà suýt chút nữa đã khiến y mất mạng, thì y làm sao có thể cam tâm được? Một khi lúc này y e sợ Diệp Mặc, thì lòng tin của y sẽ bị phá hủy vĩnh viễn. Cho dù sau này có phi thăng lên Tiên Giới, thì muốn tu luyện tới cảnh giới cao hơn sẽ vô cùng khó khăn.

Diệp Mặc nghe xong lời nói này, thì trong lòng càng cười nhạt không ngớt. Vừa rồi thì căn bản là hắn chưa hề xuất toàn lực, vậy mà tên Thủy Dã trưởng lão đã thiếu chút nữa bị hắn đánh chết rồi. Nếu như hắn toàn lực ra tay, thì người này tuyệt đối sẽ không sống quá được một thời ba khắc.

Khi Diệp Mặc đang không muốn nói lời vô ích, mà muốn nhanh chóng giải quyết Thủy Dã, thì Thủy Dã đã lại lần nữa giơ tay lên. Một thanh kiếm nhìn giống như viên gạch đã hiện ra trong tay của y. Thanh kiếm này vừa hiện ra, còn chưa được chân nguyên rót vào, thì Diệp Mặc đã cảm giác được một loài sát khí nồng đậm và sự áp bức cường liệt truyền tới, thậm chí còn có thể bức hắn phải lùi lại một bước.

Diệp Mặc nhướng mày, vì hắn chưa vào giờ thấy qua phương kiếm. Cái phương kiếm này vừa ra tới, thì hắn đã biết rằng nó tuyệt đối không bình thường rồi.

- Lục Chân Kiếm…

Kỷ Bẩm lúc này đã kêu lên một tiếng thất thanh, hiển nhiên là lão biết được lai lịch của thanh kiếm kia.

- Diệp Mặc lão đệ, cậu cần phải cẩn thận với kiếm của y, đây chính là một thanh tiên khí hạ phẩm, là trấn thành chi bào của Đan Thành.

Kỷ Bẩm lập tức nhắc nhở Diệp Mặc.

- Lục Chân Kiếm…

Những tu sĩ đứng xem cũng đã có người nhận ra thanh kiếm này, nhất thời sợ hãi than.

Không ngờ lại là tiên khí hạ phẩm? Trong lòng Diệp Mặc cũng cả kinh, loại tiên khí công kích hạ phẩm này có thể xé rách được hư không. Cho dù là tu vi luyện thể Thần Cảnh của hắn lợi hại, thì cũng không thể nào so sánh với trình độ của hư không được. Có thể nói, nếu như là một tu sĩ có thực lực cường hãn sử dụng Lục Chân Kiếm, thì chắc chắn là sẽ tạo thành uy hiếp đối với cái mạng nhỏ của hắn đấy.

Thủy Dã thấy Diệp Mặc nhíu mày, thì lập tức cười lạnh một tiếng. Cũng không thèm nói một lời thì phương kiếm trong tay đã được phóng ra. Chỉ trong nháy mắt, thì sát khí bàng bạc với khí thế vô cùng giống như là đã bao phủ toàn bộ trời đất. Lúc này thì không chỉ các tu sĩ có tu vi thấp, cho dù là những tu sĩ Hóa Chân bình thường cùng bị bức phải lùi về sau dưới sự áp bức của luồng sát khí này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.