Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 609: Mày dám nổ súng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
-Có chuyện gì thế? Thi Tu.
Bạch Hữu Hỉ nghe nói bọn xã hội đen truy sát Thi Tu, vội hoảng hốt đứng lên. Nói xong, hình như hiểu ra gì, Bạch Hữu Hỉ dứt khoát không đợi Thi Tu trả lời, liền lôi một cô gái đến nói:
-Đúng rồi, chúng tôi có chút việc, đi trước đây.
Chỉ là Bạch Hữu Hỉ vừa đi đến cửa đã bị đá trở lại, đồng thời từ cửa truyền đến giọng nói mỉa mai:
-Đã đến rồi thì đừng nghĩ đi, đại ca tao bảo chúng mày ở đây đợi, anh ấy sắp đến rồi.
-Không liên quan đến tôi...
Bạch Hữu Hỉ muốn giải thích, nhưng không có người để ý đến y.
-Diệp Mặc, cô ấy là...
Thi Tu phản ửng trở lại, không quan tâm đến Bạch Hữu Hỉ, anh ta biết Bạch Hữu Hỉ là hạng người nào, chỉ là thực sự anh ta không tìm được người giúp, Bạch Hữu Hỉ có tí khôn vặt, hơn nữa y là người nợ anh ta nên anh ta mới gọi đến.
Người Thi Tu hỏi là Lạc Ảnh, lúc này anh ta đã nhìn thấy Lạc Ảnh bên cạnh Diệp Mặc.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, kéo tay Lạc Ảnh nói:
-Đây là vợ của tôi, Lạc Ảnh, Tố Tố, đây là Thi Tu, bạn học trước kia của anh, cũng là bằng hữu.
-Là chị dâu, chào chị, xin lỗi chị, lần này em lại lôi anh Diệp Mặc vào rồi.
Thi Tu bỗng giật mình, ngoài Diệp Mặc ra, còn có ai xứng với một người đẹp như Lạc Ảnh.
-Chào anh.
Lạc Ảnh mỉm cười, mắt cô đều hướng về Diệp Mặc. Vì Diệp Mặc nói Thi Tu là bạn của hắn, cô mới đáp một câu. Nếu không cô không muốn cùng những người này nói chuyện, không phải tính cô cao ngạo, mà là vì cô vốn không thích nói chuyện với người lạ.
Diệp Mặc không để ý đến hai người ở cửa, bảo Vương Sở đóng cửa rồi mới khoát tay nói:
-Đều ngồi xuống hết đi, Thi Tu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, anh nói xem.
Thi Tu thở dài, lúc này mới lên tiếng:
-Vụ án ở thành phố Cửu Đường sau đó anh Lý đã nói với em, em mới biết là bạn của anh, anh Xuân Sinh tiếp vụ án này, cũng là anh chào hỏi. Nhị thẩm xong lẽ ra không có chuyện gì, nhưng vì Hằng thiếu gia đến nên xảy ra chuyện lớn.
-Hằng thiếu gia? Hắn là ai?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi.
Thi Tu lắc đầu nói:
-Không ai biết hắn tên gì, Xuân Sinh chỉ nói hắn là người của Đới gia, hình như tên là Đới Hằng. Năng lượng của hắn rất lớn, đạt đến tầng của hắn, lanh đạo một phương như anh Xuân Sinh chẳng đáng là gì. Thực ra anh Xuân Sinh không có cơ hội nói chuyện với loại người như hắn, càng không kết oán gì với hắn.
Vì chuyện này nói với người khác không có lợi ích gì, ngay cả lợi hại như Lý Xuân Sinh cũng không đủ tư cách kết oán với Hằng thiếu gia, những người bạn còn lại của Thi Tu càng không cần nói đến, nói rồi đối với bọn chỉ có chuyện xấu, không có tốt đẹp gì, nên Thi Tu trước kia ngay cả Tiết Quốc Dương cũng không nói chuyện này.
Diệp Mặc từng nghe nói đến Đới gia này, hình như lần trước hắn nghe Thi Tu nói qua, Thi Tu nghe chỗ cô bạn gái. Từ khi Tống gia và Kiều gia ở Yên Kinh thất thế, Đới gia và Khâu gia trỗi dậy, tên Đới Hằng này là người của Đới gia ư? Nhưng dù là người của Đới gia, Lý gia cũng sẽ không sợ, tại sao đã động đến Lý Xuân Sinh rồi, Lý gia vẫn chưa có động tĩnh? Lý Xuân Sinh coi như là người của Lý gia, lúc trước Lý Thu Dương đã có lòng bỏ thời gian đi lôi kéo.
Bây giờ Tiết Quốc Dương nghe Thi Tu nói như vậy, liền hỏi một cách kỳ lạ:
-Ngay cả anh Lý cũng không đủ tư cách kết oán với loại người này, hắn vì sao lại nhúng tay vào vụ án nhỏ này chứ?
- Lần cuối cùng anh Xuân Sinh nói chuyện điện thoại với em từng nói, anh bảo Hằng thiếu gia có một niềm vui mới chính là con gái của Dịch Trú, mà Dịch Trú lại là anh hai của Dịch Cửu Hà, cũng là bị cáo trong vụ án di trúc Cửu Đường lần này. Nghe nói Hằng thiếu gia toàn ở ngoài, thời gian hắn quay lại không lâu, hắn vừa về đã quen cô con gái xinh đẹp của Dịch Trú, Dịch Lan. Sau đó nhúng tay vào chuyện này, vì hắn nhúng tay vào nên chuyện anh Xuân Sinh nhận hối lộ đã nhanh chóng truyền ra ngoài.
-Đây vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cái chết của Dịch Cửu Hà có liên quan đến anh Xuân Sinh đã nhanh chóng truyền ra ngoài, nói một bí thư của thành phố Hà Phong như anh ấy lại vì vụ án này mà chạy đến Cửu Đường. Họ còn nói vì anh Xuân Sinh dang díu với vợ của Dịch Cửu Hà, hại Dịch Cửu Hà, hơn nữa còn quay phim gì đó. Dù anh Xuân Sinh biết những chuyện này rất oan uổng, anh đành bất lực không làm được gì.
Thi Tu buồn bã nói.
Diệp Mặc cau mày nghĩ đến, dù là vì người phụ nữ đó muốn lấy lòng cha vợ, nhiều nhất cũng chỉ giúp Dịch Trú đánh thắng vụ kiện mà thôi, sẽ không đi thách thức mấy ông lớn trong quan trường. Lai lịch của Đới Hằng có to đến đâu cũng không thể vô duyên vô cớ hàm oan một quan to gần cấp tỉnh. Diệp Mặc cảm thấy ở giữa có vấn đề, hoặc có thể nói vẻ đẹp của cô Dịch Lan đó được như Trần Viên Viên ư?
Thi Tu không để ý đến sắc mặt của Diệp Mặc, tiếp tục nói:
-Nguyên nhân sau này anh Xuân Sinh lên chức ở Hà Phong cũng đồn ghê lắm, người ta nói anh ấy vì chia của không đều với Viễn gia, mà còn cắn lại Viễn gia. Nếu không thì anh ấy sao có thể nắm được chứng cứ đầy đủ như thế của Viễn gia. Còn nữa, chính là chuyện Viễn Trí Dung của ngành dược Viễn Bắc bỏ trốn bằng máy bay trực thăng, Lý Xuân Sinh rõ ràng có thể gọi người đi chặn lại, nhưng anh ấy lại một mực để nó đi, là vì anh ấy không dám cho người đi bắt Viễn Trí Dung về đối chứng.
Diệp Mặc nghe Thi Tu nói đến đây, hắn dần hiểu ra, chuyện này quả không hề đơn giản. Cấp trên thả Viễn Trí Dung đi rõ ràng là bí thư Thành ủy trước kia, vì ông ấy sau khi nhận một cuộc điện thoại liền dừng ngay đuổi bắt Viễn Trí Dung, bây giờ lại đem cái bô cứt đổ xuống đầu Lý Xuân Sinh. Quan có hai cái miệng, quả nhiên nói sao chẳng được. Lý Xuân Sinh đen đủi, vậy Thi Tu sao trốn được?
Thi Tu tiếp lời nói:
-Trước hôm anh Xuân Sinh bị giải đi có nhờ người đưa cho em một tờ giấy, bảo em đi ngay. Em liền biết không xong rồi, ngay tối đó mang theo Tiểu Vân bỏ trốn sang Tây Đồng. Em biết ý của anh Xuân Sinh, anh ấy muốn em đi tìm anh.
-Người của Lý gia đâu? Lý Thu Dương không nói gì à?
Trong lòng Diệp Mặc không hiểu lắm, bề ngoài chuyện này là vụ án di chúc của Cửu Đường, thực ra lại liên quan đến vụ án tập đoàn Viễn thị trước kia, còn có tổ chức bí mật kia.
Lý gia được coi là gia tộc đứng đầu ở Hoa Hạ, hơn nữa thực lực hùng hậu. Khả năng làm việc cuả Lý Thu Dương rất được, đã được Lý gia chú trọng bồi dưỡng, tuy không phải là con cháu có quyền lực nhất ở Lý gia, nhưng trong con cháu của Lý gia hoàn toàn có thể đứng vào tốp ba.
Có Lý Thu Dương ra mặt giúp Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh sao có thể bị người của Đới gia sờ đến? Chuyện của Lý Xuân Sinh vẫn đứng trên lập trường chính nghĩa.
Thi Tu thở dài nói:
-Nghe nói Lý Thu Dương xảy ra chuyện rồi, còn về chuyện gì, em cũng không biết. Tuy em không biết Lý gia như thế nào, nhưng hình như Lý gia bây giờ không phải là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ nữa rồi. Đới gia và Khâu gia liên kết lại đối phó Lý gia, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của đa số người ở Yến Kinh, Lý gia bây giờ bị công kích nặng nề.
Diệp Mặc không có hứng thú với chuyện này, nhưng con người Lý Xuân Sinh không tệ, hơn nữa anh ta giúp mình mà xảy ra chuyện nên chuyện này hắn phải làm cho ra lẽ.
-Bây giờ Lý Xuân Sinh sao rồi? Còn vụ án của tập đoàn Cửu Hà nữa? Sao cậu lại bị xã hội đen truy sát?
Diệp Mặc hỏi.
-Vẫn chưa liên lạc được với anh Xuân Sinh, mục đích em đến Cửu Đường là để thu thập chứng cứ anh Xuân Sinh bị oan, nhưng một mình em thì không được, liền tìm thêm mấy người bạn giúp. Vì người cần tìm nhiều, em hết tiền nên đi mượn, kết quả là bọn người đó hôm trước mới đưa em tiền, hôm nay đã bắt em trả mười lần tiền lãi. Em không có, kết quả là bị truy sát. Lỗ Linh hẳn là bị giam rồi, còn về anh Xuân Sinh nói nhờ em chăm sóc Dịch Nghiên và Dịch Tiểu Điệp, em không tìm thấy.
Thi Tu nói một lèo xong, thở phào nhẹ nhõm.
Không có Diệp Mặc, một mình cậu ta khổ như đi giữa sa mạc, không cần nói đến bảo vệc Dịch Nghiên và Dịch Tiểu Điệp, ngay cả bản thân mình cậu ta cũng không giữ được.
-Thi Tu, anh tìm xã hội đen vay nặng lãi à?
Lưu Á Hoa vốn giận Thi Tu vì đến muộn bỗng hỏi.
Thi Tu gật đầu:
-Đúng vậy, là công ty của anh.
Mặt Lưu Á Hoa biến sắc, lập tức nói:
-Thi Tu, chúng tôi bị anh hại thê thảm rồi, xã hội đen hoành hành cả Cửu Đường này. Những người mượn tiền của hắn không ai là không bị trầy da tróc thịt, ngay cả Viện trưởng Viện kiểm sát chúng tôi cũng không dám đối đầu với hắn. Ngay cả ở Hà Phong này, thế giới ngầm cũng đều gọi hắn một tiếng đại ca, anh sao lại tìm hắn mượn tiền, ôi…
-Câm mồm, Lưu Á Hoa anh và Bạch Hữu Hỉ đều cùng một giuộc, Thi Tu tìm các anh giúp, không giúp lại còn nói nhảm nhiều như thế.
Tiết Quốc Dương tức giận nói.
-Việc mượn tiền hẳn có người rắp tâm lợi dụng, bọn họ lợi dụng Hắc Đầu đối phó tôi, lúc tôi mượn tiền, Hắc Đầu hình như không biết chuyện này.
Thi Tu khoát tay với Tiết Quốc Dương nói.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị phá, một gã da đen giống như người châu Phi với cái đầu cắt kiểu hoa văn phì phèo điếu thuốc lá bước vào, sau lưng có hai thằng đệ tử.
-Thi Tu, mày khỏe đấy, bố mày đích thân đến đây tính sổ với mày, ôi…
Gã da đen có cái đầu hoa văn dừng nói, y nhìn thấy Lạc Ảnh ngồi bên cạnh Diệp Mặc.
-Bố mày muốn chết rồi, mẹ mày lại có gái xinh thế này, ha ha ha…
Gã đầu có hoa văn bỗng nhiên cười lớn.
Cười xong, gã này liền bước ngay đến chỗ Lạc Ảnh.
Tất cả mọi người đều nhìn Lạc Ảnh, trong lòng đều lo lắng cho cô. Thi Tu thì lại rất bình tĩnh, anh ta từng thấy thân thủ của Diệp Mặc, anh ta biết gã đầu đen có hoa văn này chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Gã đầu đen có hoa văn chưa đi tới trước mặt Lạc Ảnh, trừng trừng hai con mắt xanh đưa tay ra. Miệng không ngớt lẩm bẩm:
-Đẹp, đẹp, đẹp quá…
Đúng là không kiêng nể ai, người khác trong mắt gã đều là không khí.
Diệp Mặc hừ một tiếng lạnh lùng, ngẩng đầu lên tiếng, giơ chân đá vào ngực gã đầu hoa văn.
Gã đầu hoa văn bị đá nhào, hộc cả máu mồm, rồi đập vào bức tường phía cửa phòng.
-Mày… mày… giết cho tao…
Miệng gã da đen đầu có hoa văn nhổ ra hai cục máu.
Gã cảm thấy người nóng như lửa, thậm chí cảm thấy như nội tạng bị vỡ hết, tức giận làm y chỉ muốn giết Diệp Mặc ngay lập tức. Chỉ là lời nói sau của gã là nói không ra hay là không dám nói, vì trong tay của Diệp Mặc có khẩu súng đáng chĩa vào gã.
Đàn em sau lưng y nhìn thấy khẩu súng trong tay Diệp Mặc đều dừng lại, gã đầu hoa văn nhìn khẩu súng của Diệp Mặc như thể không dám tin. Nhưng rất nhanh gã đã phản ứng trở lại, nhe răng cười đểu:
-Mày dám nổ súng…
Chỉ là lời của gã còn chưa dứt, súng trong tay Diệp Mặc đã vang lên, chính giữa trán gã đầu hoa văn tuôn bao nhiêu là máu, mặt gã vẫn còn giữ vẻ không dám tin.