Đại hán mặt đen thoạt nhìn ngang ngược không giảng đạo lý, nhưng khi gã không nhìn ra được tu vi của Diệp Mặc, không ngờ lại không có ác ngôn náo đối lại, mà lại cau mày phóng ra một phi kiếm truyền tin.
Diệp Mặc nhìn thấy đại hán mặt đen này phóng phi kiếm truyền tin đi, lại giống như không nhìn thấy gì, mà lại chằm chằm nhìn vào hai gã tu sĩ Hóa Chân tuổi tác hơi lớn một chút kia.
- Vừa rồi tôi bố trí một động phủ ở biên giới Đà Mễ Tuyết Nguyên, có phải trong các anh có một người đã tấn công nó, sau đó lại gọi đồng bọn đến phải không?
Giọng nói của Diệp Mặc bình thản, nhưng lại mang chút cảm giác ép buộc cực lớn, khiến hai tên tu sĩ Hóa Chân này trong nháy mắt có thêm một cảm giác ép buộc vô hình. Lúc này bọn họ dường như cũng có chút hiểu ra tại sao vừa nãy Diệp Mặc nói chuyện lớn lối, đại hán mặt đen kia chẳng những không phản bác lại, mà còn phóng một phi kiếm truyền tin đi.
- Động phủ đó là do đạo hữu bố trí ư?
Tu sĩ Hóa Chân áo xám khiếp sợ hỏi, trong ngữ khí cũng đã thừa nhận bọn họ chính là người vì chuyện này mà đến.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hai tên tu sĩ Hóa Chân cũng không dám nói gì. Hồng Ấu Nghi và nam tu trẻ tuổi kia lại càng không dám nói, Hồng Ấu Nghi mặc dù kiêu căng ngang ngược, nhưng cũng không phải là cô ngốc. Cô biết mình kém quá xa Diệp Mặc, cô chỉ đem ánh mắt của mình liếc nhìn Liễu Xá một cái.
Cho dù cô có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông, tại sao Diệp Mặc lại nhắm trúng một người con gái quá bình thường, tướng mạo cũng cực kỳ tầm thường như này. Người caon gái này cùng lắm cũng chỉ đẹp ở con mắt, những chỗ khác thậm chí tùy tiện tìm một nữ tu Trúc Cơ cũng đẹp hơn cô nhiều.
- Diệp đại ca, đại hán mặt đen này chắc hẳn là Tiểu Lang Vương của Đà Mễ sơn mạch, nghe nói Đà Mễ sơn mạch có hai Lang Vương, một là Đại Lang Vương, một là Tiểu Lang Vương, đều là người cực kỳ cường hãn …
Lời nói của Liễu Xá mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai của đại hán mặt đen kia, gã không đợi Liễu Xá nói xong liền ngắt lời của Liễu Xá hừ một tiếng nói:
- Kiến thức cũng không ít, không sai, bổn vương là Tiểu Lang Vương của Đà Mễ sơn mạch.
Gã nói xong, lại nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh giết Độc Nhãn, bố trí trận pháp, không ngờ lại khiến tôi không thể thu lại thân thể của Độc Nhãn, các hạ chắc hẳn cũng là một cao nhân. Nhưng tôi muốn biết, bằng hữu vì sao lại giết Độc Nhãn trong Lang tộc chúng tôi. Độc Nhãn mặc dù bị đuổi ra khỏi Lang Vương cốc, nhưng cũng là huyết mạch của Lang Vương, nếu như không có đủ lý do, thì chuyện này cũng không cho qua như vậy được.
Đại hán mặt đen có chút kiêng kỵ Diệp Mặc, giọng nói có chút khách khí.
Bốn tên tu sĩ Hóa Chân đứng bên cạnh nghe thấy đại hán mặt đen này nói vậy, trong lòng cũng hết sức buồn bực, lúc trước bọn họ cũng hỏi lý do đại hán mặt đen ra tay, người ta căn bản cũng chẳng thèm đáp lại, lý do chỉ có một, Độc Nhãn bị giết rồi, bất luận là ia giết, thì cũng giận chó đánh mèo mà liên lụy đến những tu sĩ xung quanh.
Bây giờ lại tốt, Lang Vương mặt đen này cũng biết nói lý do với người khác rồi.
Diệp Mặc biết cho dù cố gắng phá vỡ trói buộc thạch thương, lấy đi thân thể của Độc Nhãn Lang kia, thì thân thể của Độc Nhãn Lang đó cũng sẽ chia năm xẻ bảy, biến thành bã vụn. Cho dù Hư không đinh sát của hắn chỉ là tiện tay làm ra, trong Tu Chân giới cũng không có ai có thể hoàn hảo vô khuyết mà lấy đi thân thể của Độc Nhãn Lang được. Nhưng thân thể của Độc Nhãn Lang bị người ta lấy đi, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.
- Bạn của tôi chỉ là tu vi Kim Đan mà thôi, năm mươi năm trước bị con Độc Nhãn Lang này đuổi đến Tuyết Nguyên, kết quả bị mất mạng trong Tuyết Nguyên, anh cho rằng tôi giết một con Độc Nhãn Lang là xong sao? Chuyện này cũng giống như những gì anh nói, không thể cứ như vậy mà cho qua được.
Ngữ khí của Diệp Mặc lạnh lùng, làm gì coi đại hán mặt đen ra gì, nếu như tu vi của hắn khôi phục, một cái tát của hắn có thể biến Đà Mễ sơn mạch mấy trăm vạn dặm này thành bột mịn.
- Ha ha, năm mươi năm trước Độc Nhãn cũng đã là cấp sáu đỉnh phong rồi, anh nói cho bổn vương biết yêu thú cấp sáu đỉnh phong muốn giết một tu sĩ Kim Đan, còn cần phải đuổi giết đến Tuyết Nguyên sao? Tôi nhổ vào, bổn vương hôm nay muốn xem xem anh là thế nào?
Đại hán mặt đen mặc dù cẩn thận, nhưng vốn dĩ được người ta tôn kính, đến tu sĩ Hóa Chân cũng không dám lớn tiếng với gã, bị Diệp Mặc uy hiếp nghiêm nghị như này, làm gì còn có thể nhẫn nhịn được?
- Năm mươi năm trước, chính là Độc Nhãn Lang đó truy sát tôi và Uyển Thanh. Lúc đó tốc độ của Độc Nhãn Lang rất nhanh, tôi và Uyển Thanh dùng mất một tấm Tật độn phù, chạy một mạch, mới miễn cưỡng tiến vào trong Tuyết Nguyên, thì mới cắt đuôi được nó.
Liễu Xá lập tức phản bác lại.
- Nói láo, bổn vương …
Diệp Mặc cũng không đợi đại hán mặt đen này nói xong, vung tay liền đánh một cái tát lên hư không. Đại hán mặt đen này không ngờ lại không chút sức phản kháng lại, trực tiếp bị cái tát hư không của Diệp Mặc tát văng mười mấy cái răng ra ngoài.
Thấy đại hán mặt đen này máu me be bét ngồi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn mình, Diệp Mặc lúc này mới lạnh lùng nói:
- Muốn trước mặt ta xưng bổn vương, anh còn non lắm. Anh biết tôi sao mà đến bây giờ vẫn chưa giết anh không? Vì nghe nói Lang Vương cốc còn có một Đại Lang Vương nữa …
Lang Vương mặt đen bò lên, sững sờ nhìn Diệp Mặc, cũng không dám nói lời nhảm nào nữa, cũng không dám chạy trốn. Một cái tát vừa nãy của Diệp Mặc, khiến gã tỉnh lại. Lúc này gã cũng đã chắc chắn, tu vi của Diệp Mặc tuyệt đối còn cao hơn nhiều so với Hóa Chân đỉnh phong, tu vi của hắn thậm chí cũng vượt qua sự áp chế vị diện của Tu Chân giới rồi.
Diệp Mặc liếc nhìn phi kiếm, lúc này mới đưa phi kiếm đến trước mặt Lang Vương nói:
- Đại Lang Vương bảo anh mời tôi đến hang sói ngồi chơi, dẫn đường đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.
- Vâng …
Lang Vương mặt đen làm gì còn dám nói nhảm, gã biết Diệp Mặc muốn giết mình, quả thực cũng nhẹ nhàng giống như bóp chết một con kiến.
Diệp Mặc quay đầu nói với Liễu Xá:
- Tôi muốn đến hang sói thăm thú một vòng, nếu như cô muốn gia nhập vào môn phái, thì đến Liên Hoa tông đi. Nghiễm Tiệp trưởng lão của Liên Hoa tông tôi có quen biết, cô cứ nói là tôi bảo cô đến, bảo cô ấy thu nạp cô làm đệ tử. Tôi giải quyết xong chuyện này, cũng sẽ đến Liên Hoa tông một chuyến.
Liễu Xá kìm chế sự kích động trong lòng mình nói:
- Cảm ơn Diệp đại ca, Liễu Xá đến Liên Hoa tông trước đây.
Mục đích cô đến đây chính là vì mình cũng có chút quen thuộc với bên ngoài Đà Mễ sơn mạch, sợ Diệp Mặc một mình bị thua thiệt. Bây giờ nhìn thấy thực lực của Diệp Mặc rồi, cô lập tức liền hiểu ra, với thực lực này của Diệp Mặc, cho dù không quen thuộc Đà Mễ sơn mạch đi nữa, cũng sẽ không bị thua thiệt gì.
…
Đợi khi Diệp Mặc cùng Lang Vương mặt đen tiến vào nơi sâu thẳm trong Đà Mễ sơn mạch rồi, mấy vị tu sĩ Hóa Chân còn lại ai cũng đến hỏi thăm một tu sĩ Nguyên Anh là Liễu Xá, thậm chí còn có ý nịnh nọt. Hồng Ấu Nghi lại càng chị chị em em, gọi còn ngọt hơn cả chị em ruột nữa.
Tu luyện đến Hóa Chân, đương nhiên cũng sẽ không phải là đồ ngốc. Một cái tát của Diệp Mặc liền đánh bay Lang Vương mặt đen, có thể thấy tuyệt đối cũng không phải bậc tầm thường, cho dù Diệp Mặc là tu sĩ Hóa Chân, cũng vượt qua cấp bậc Hóa Chân rồi. Bọn họ không nịnh bợ được Diệp Mặc, đương nhiên sẽ quay sang nịnh nọt Liễu Xá.
…
Trong Đà Mễ sơn mạch, những tu sĩ cao cấp khác không dám điều khiển pháp bảo phi hành, nhưng Lang Vương mặt đen lại dám. Gả là Lang Vương của nơi này, cho dù là yêu thú cao cấp cũng không dám làm gì gã.
Tốc độ của Lang Vương mặt đen điều khiển pháp bảo phi hành cực nhanh, chắc là vì Diệp Mặc quá đáng sợ, muốn quay về sớm một chút để mang tin tức về Lang Vương cốc. Mà bất luận tốc độ của gã nhanh như nào, Diệp Mặc cũng không nhanh không chậm đi sau lưng gã, lại khiến gã kinh hãi hơn chính là, Diệp Mặc căn bản cũng không cần dùng pháp bảo phi hành, chỉ là bay trong không trung phía sau gã, thậm chí đến pháp bảo phi hành cũng lười chẳng thèm lên.
Trọng lực trong Đà Mễ sơn mạch cực lớn, cho dù là Lang Vương mặt đen, muốn tăng tốc, cũng cần phải có pháp bảo phi hành trợ giúp. Gã đối diện với một người không cần dùng pháp bảo phi hành, mà lại bay nhanh như này, trong lòng không chỉ là lo lắng, mà còn vô cùng bất an. Nếu như biết sớm cái chết của Độc Nhãn có thể thu hút kẻ địch lớn như này, cho dù giết gã, gã cũng không dám tìm Diệp Mặc báo thù.
Nửa ngày sau, một sơn cốc xanh biếc xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, nhìn thấy Lang Vương mặt đen hạ pháp bảo phi hành xuống, Diệp Mặc biết, nơi này chắc hẳn là Lang Vương cốc rồi.
Cũng chỉ có Lang Vương cốc mới có linh khí nồng đậm như này, trong này quả thực cũng không kém gì so với Mặc Nguyệt chi thành của hắn lúc trước, phải biết trong Mặc Nguyệt chi thành, hắn tốt rất nhiều tiền vốn để bố trí rất nhiều đoạn linh mạch xuống dưới.
- Tiền bối, mời vào.
Lang Vương mặt đen sau khi hạ pháp bảo xuống, lại cung kính với Diệp Mặc hơn lúc trước hơn chục lần. Trong lòng gã cũng đã mơ hồ đoán được, Diệp Mặc e rằng không chỉ đơn giản là tu sĩ Hóa Chân.
Dọc theo sơn cốc cực kỳ yên tĩnh tiến vào trong, yêu thú cấp thấp hai bên nhìn thấy Lang Vương mặt đen, nhao nhao dừng lại nhường đường, vẻ mặt cũng giống như biểu lộ của Lang Vương mặt đen với Diệp Mặc, vô cùng cung kính.
Thần thúc của Diệp Mặc cũng đã quan sát hai bên sơn cốc này, trong này không ngờ là một trận pháp tự nhiên cao cấp, còn có một trận pháp phòng ngự thậm chí cũng đã gần đạt đến Tiên trận cấp một rồi.
Nhìn thấy hai trận pháp này, Diệp Mặc lập tức thay đổi cái nhìn với Lang Vương cốc. Trong Tu Chân giới muốn bố trí Tiên trận cực kỳ khó, vì không có Tiên tinh, cho dù là linh mạch cao cấp cũng khó chống đỡ được Tiên trận. Địa bàn của Đà Mễ sơn mạch nói thật cũng không rộng, nhưng Lang Vương lại chọn hang ổ ở trong này, quả thực có đạo lý.
Sau khi đi cùng Lang Vương mặt đen đi qua sơn cốc xanh biếc này, Diệp Mặc nhìn thấy một cung điện vô cùng hùng vĩ. Nếu không phải hắn biết nơi này là Lang Vương cốc, hắn còn cho rằng mình lại đến một thành thị Tu Chân cổ điển nào đó, trong cung điện này, lại có một chủ điện màu xanh nhạt.
- Không ngờ đã quay về rồi?
Khi Diệp Mặc và Lang Vương mặt đen còn chưa tiến gần đến chủ điện màu xanh, giọng nói trong chủ điện đã truyền ra.
Thần thức của Diệp Mặc sớm đã nhìn rõ, người vừa mới nói cũng là một đại hán cường tráng. Nhưng tóc của y giống với màu của cung điện, cũng là màu xanh.