Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1150: Chương 1150: Một đao khí phách.




Lúc này trong đại điện của Huyền Băng phong, mọi người đều đang đợi người khiêu chiến đầu tiên bước ra, lại phát hiện Diệp Mặc bỗng nhiên bước ra, hơn nữa lại đứng giữa đại điện.

Không ai nghĩ rằng lúc này Diệp Mặc lại là người đầu tiên bước ra, cũng không có ai biết hắn muốn làm gì.

- Các vị bằng hữu, và cả các vị môn chủ. Tôi đã nói qua rồi, tin rằng mọi người bây giờ cũng đều biết Tố Tố là vợ của Diệp Mặc tôi. Bây giờ tôi đứng ở đây, nếu như có ai dám có ý nghĩ gì về Tố Tố, vậy thì cứ lên thẳng đây, đừng trách Diệp mỗ tôi không khách khí. Hôm nay vốn dĩ là ngày vui của Văn tiên tử, tôi cũng là đến chúc mừng, không phải đến đánh nhau. Còn muốn ôm được Văn tiên tử về, có thể khiêu chiến bất cứ ai, không cần khiêu chiến tôi.

Diệp Mặc vừa nói tới đây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng:

- Nếu có ai có ý nghĩ gì với Tố Tố, không cần đi khiêu chiến người khác, cứ trực tiếp khiêu chiến với Diệp Mặc tôi, tôi đều tiếp hết.

Nói xong Diệp Mặc vừa lạnh lùng lướt qua Dương Phí Thành và Vương Thuyền Hòa, rồi lại chuyển ánh nhìn sang Phồn Y Trúc, từng chữ từng câu nói:

- Bất luận anh là ai, dám chú ý đến Tố Tố, thì hướng thẳng vào Diệp Mặc tôi đây.

Văn Thái Y lại lần nữa sắc mặt xanh mét, cô không ngờ Diệp Mặc lại không nhìn cô chút nào.

Đại điện im lặng trong thời gian ngắn ngủi, thật sự là câu nói thật khí phách. Chẳng lẽ nếu có mấy chục người đều có ý nghĩ về Tố Tố, hắn cần phải khiêu chiến với tất cả mọi người hay sao?

- Diệp thành chủ đúng là rất khí phách, Nam Tấn Thăng của Vô Cực tông muốn thử xem sao, tu vi của anh có khí phách như lời anh nói hay không.

Nói xong một người đàn ông mặc quần áo tu sĩ màu xanh của Vô Cực tông bay lên.

Chỉ có tu vi Hư Thần tầng thứ hai cũng dám khiêu chiến mình, Diệp Mặc trong lòng cười khẩy. Nếu như gã biết mình trên đường đi đã giết tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy của Vô Cực tông, thì gã cũng sẽ không nhảy lên như vậy.

Nam Tấn Thăng lên sau khi châm chọc Diệp Mặc một hồi, rồi lại ôm quyền nói với tông chủ của Vô Cực tông và môn chủ của Huyền Băng phái:

- Tỷ thí có sát thương, không biết nếu vãn bội chẳng may làm bị thương hoặc là lỡ tay giết Diệp thành chủ thì thế nào?

- Hừ!

Ngạn Quan của Huyền Băng phái và Dương Phí Thành của Vô Cực tông không nói gì, nhưng Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân tông thì lại hừ lạnh nói:

- Nếu không có bản lĩnh mà bị giết thì cũng đáng đời, nếu không xuống ngay, đừng lên làm mất mặt người khác.

Nam Tấn Thăng cười ha ha khom người nói với Vương Thuyền Hòa:

- Cảm ơn Vương môn chủ chỉ điểm, vãn bối biết rồi.

Nói xong Nam Tấn Thăng vừa khua tay thì trên đầu gã xuất hiện một cái chuông sáu cạnh, đồng thời một kim giao kiếm chân khí hạ phẩm xuất hiện trong tay. Sau đó mới thản nhiên nhìn Diệp Mặc nói:

- Tôi nhắm trúng Tố Tố rồi, anh thì thế nào? Chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất cũng dám lớn lối như vậy. Nam mỗ sớm đã không ưa anh rồi.

- Như anh mong muốn.

Diệp Mặc cả người cũng tản ra một luồng khí tức lạnh như băng, loại sát ý kia khi mà Nam Tấn Thăng nói nhắm trúng Tố Tố bỗng tràn ngập ra, cho dù những tu sĩ còn lại ngồi trong đại điện cũng có thể cảm nhận được sát khí vô tận trên người Diệp Mặc. Một số đệ tử có tu vi tương đối thấp, thậm chí không tự chủ được rùng mình một cái.

- Sát khí thật mạnh.

Mấy vị môn chủ thầm tặc lưỡi, từ sát ý đầy trời của Diệp Mặc thổi quét ra ngoài, tất cả mọi người đều biết, tên Diệp thành chủ này hẳn không chỉ là luyện đan lợi hại.

Mặc dù Diệp Mặc là một Đan vương, nhưng chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất, Nam Tấn Thăng căn bản không coi hắn ra gì. Mặc dù gã chưa ghi danh lên tấm bia Hư Thần nhưng gã lại rất tự tin về thực lực của mình.

Chẳng qua gã không tưởng tượng được sát ý của Diệp Mặc không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy, khiến gã đang đứng đối mặt với Diệp Mặc không tự chủ được rùng mình một cái.

Nhưng không đợi gã có hành động nào, một luồng đao màu tím giống như cầu vồng đơn sắc cuốn tới, sát khí ùn ùn kéo đến kia lại càng kịch liệt hơn.

- Hoa… Sơn… đao…

Dám đánh chủ ý lên Tố Tố, Diệp Mặc không còn cách nghĩ nào khác, chỉ có một sát khí vô tận. Luồng sát khí vô tận đó, khiến hắn không chút do dự chọn Huyễn Vân Hoa Vân Sơn đao toàn lực bổ ra.

Tôi chỉ có một con đường, con đường là Hoa Sơn, không giết anh tôi cam tâm được sao. Đao thế vừa mới tiến thẳng lên phía trước, không còn đường lui lại, hoặc là căn bản không cho mình bất kỳ đường lui nào.

Không phòng thủ, không có bất kỳ bảo lưu nào, hoàn toàn chỉ bổ ra một đao. Đao này ngưng tụ tất cả tức giận của hắn, giết không tha.

Nam Tấn Thăng nhìn thấy một đao của đối phủ bổ ra chỉ là một thanh đao dài mà thôi, chính xác mà nói hẳn là một cây đao dài giống như dao thái rau mà thôi. Nhưng đối mặt với con dao thái rau dài này, trong lòng gã không ngờ lại dâng lên một tia sợ hãi, rau thái rau gì mà lại có thể phòng ra luồng sát khí và đường đao màu tím kinh khủng đến vậy? Gã theo bản năng liền muốn phóng Kim giao kiếm trong tay mình ra, nhưng gã lại phát hiện ra chân nguyên của mình trong nháy mắt lại trở nên chậm chạp, thậm chí trong nháy mắt bị ngưng tụ lại.

Đây là đao pháp gì? Nam Tấn Thăng trong lòng điên cuồng kinh ngạc.

Nhưng tốc độ một đao của Diệp Mặc rất nhanh, hơn nữa uy thế lại khiến cho người khác kinh ngạc. Có một loại khuynh hướng mãnh liệt trước giờ chưa có, dường như đao này không giết được gã, đối phương cho dù lên trời xuống đất cũng không bỏ qua.

- Không…

Nam Tấn Thăng kêu lên một chữ tuyệt vọng, liền cảm giác được đường đao màu tím cắt từ ấn đường cắt xuống, sau đó gã liền nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng” cực lớn. Gã bỗng nhiên cảm giác âm thanh đó chính là chuông phòng ngự của mình, Diệp Mặc không ngờ có thể một đao cắt đứt được chuông phòng ngự của gã, sau đó giết chết gã.

Màn máu phun ra, Nam Tấn Thăng đến pháp bảo cũng không kịp phóng ra, liền bị một đao của Diệp Mặc giết chết.

Đại điện trong nháy mắt chìm vào sự yên tĩnh.

Một đao liền chém chết một tu sĩ Hư Thần tầng thứ hai, mà còn là đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông Nam Tấn Thăng. Còn lúc này Nam Tấn Thăng hai nửa cơ thể của gã ngã dưới đất bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào lại chia năm sẻ bảy, không ngờ bị đường đao chém cho không toàn thây, hình dáng thảm hại.

Những chưởng môn của những môn phái lớn đều hít một hơi thật dài, lúc nào gặp một tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất lại lợi hại như vậy? Một đao chém giết một Hư Thần tầng thứ hai, đường đao này trước tiên phá tan chuông phòng ngự sáu cạnh của đối phương, sau đó chém từ ấn đường xuống.

Khí phách, quá khí phách.

Cái này cần bao nhiêu phẫn hận mới có được sức bật có sát khí kinh khủng như vậy? Trầm mặc thật lâu, Ngạn Quan lúc này mới khô khốc nói:

- Trận chiến đầu tiên, Diệp thành chủ thắng.

Dương Phí Thành sắc mặt trầm xuống sắp nhỏ thành nước, hai mắt gã tức giận nhìn chằm chằm Diệp Mặc, gã cũng không ngờ Diệp Mặc lại lợi hại như vây, tu vi Hư Thần tầng thứ nhất, không ngờ một đao lại có thể giết được Nam Tấn Thăng. Người này tuyệt đối không thể giữ lại được. Một khi đợi hắn trưởng thành, thì Vô Cực tông làm sao có thể tồn tại được?

Phồn Y Trúc nhìn thấy Nam Tấn Thăng bị Diệp Mặc chém giết thành màn máu. Không ngờ theo bản năng rùng mình một cái, cô càng cảm thấy hối hận về quyết định của mình rồi. Diệp Mặc chỉ là một Hư Thần tầng thứ nhất, đã lợi hại như vậy, một khi đợi hắn hoàn toàn trưởng thành, có người nào có thể địch nổi hắn? Đây quả thực là một Sở Cửu Vũ khác.

- Anh đánh lén.

Một trưởng lão của Vô Cực tông bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nói.

Diệp Mặc tay nắm chặt Tử Đao nhìn cũng không thèm nhìn lão, trong lòng đang nghiệm đao vừa nãy, thi triển Huyễn Vân Hoa Sơn đao – đao thứ sáu của Huyễn Vân lần nữa, khiến hắn có chút cảm ngộ mới.

Nhạc Dao của Thiên Ma môn bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Vị trưởng lão này con mắt thật tinh tường, Diệp thành chủ đánh lén chúng ta không nhìn thấy, ông lại nhìn rất rõ ràng, đúng là quá giỏi. Sao tôi lại nhìn thấy Nam Tấn Thăng khiêu chiến Diệp thành chủ, phóng ra pháp bảo trước nhỉ? Xem ra đôi mắt của tôi không còn tinh tường nữa rồi.

- Câm mồm.

Dương Phí Thành quát lớn với vị trưởng lão kia, vị trưởng lão kia sắc mặt đỏ bừng. Gã chỉ là một tu sĩ vừa mới thăng cấp lên Thừa Đỉnh mà thôi, mà còn là Thừa Đỉnh tầng thứ nhất. Còn Nhạc Dao đã là Thừa Đỉnh hậu kỳ rồi. Lời nói của Nhạc Dao, ý nghĩa rõ ràng là ai nói Diệp Mặc đánh lén, mắt của người đó mới là không tinh tường.

Dương Phí Thành nói xong liền trực tiếp nới với một vị trưởng lão khác bên cạnh nói:

- Lập tức phát phi kiếm truyền thư đi, để Mẫn Vô Kiếm và Thiết Bách Phỉ đến đây.

- Dạ.

Vị trưởng lão kia lập túc phát phi kiếm truyền tin đi, Mẫn Vô Kiếm và Thiết Bách Phỉ là hai tu sĩ Hư Thần ưu tú nhất của Vô Cực tông. Mặc dù không phải là tu sĩ Hư Thần lợi hại nhất trong Vô Cực tông, nhưng hai người họ là hai tu sĩ Hư thần trẻ tuổi nhất. Thiết Bách Phỉ là Hư Thần tầng thứ sáu, còn Mẫn Vô Kiếm đã là Hư Thần hậu kỳ tầng thứ bảy rồi, thậm chí là nhân vật được lưu danh trên bia đề danh Hư Thần.

Cùng lúc đó, Lôi Vân tông và một số môn phái khác cũng bắt đầu truyền phi kiếm truyền tin, rõ ràng đều là triệu tập những đệ tử ưu tú của môn phái tới.

Diệp Mặc lại giống như không nhìn thấy những phi kiếm truyền tin này được phát đi. Mà sau khi một chiêu kia hoàn toàn nghĩ thông rồi, lúc này mới giữ Tử Đao trong tay lướt nhìn bốn phía. Lạnh lùng nói:

- Còn có ai dám có gan đánh chủ ý của Tố Tố nữa hay không, mời lên đây, Diệp Mặc tôi tiếp hết.

Lúc này cửa của đại điện có hai người con gái vội vàng đạp phi kiếm bay đến, các cô sau khi nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc, liền không chút do dự hướng vào bên trong đại điện. Một đệ tử của Huyền Băng phái đứng bảo vệ của đại điện thấy vậy lập tức bước lên chặn lại, thì lại bị một tu sĩ khác của Huyền Băng phái ngăn lại:

- Từ từ, người đến chính là Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi của Huyền Vân phong, vừa nãy chưởng môn chính là muốn gọi hai người này đến, đừng cản họ, cứ để họ vào.

Diệp Mặc đồng thời cũng dừng lại không nói nữa, mà vẻ mặt vui mừng nhìn hướng về phía cửa.

- Anh…

- Ông xã…

Lạc Ảnh không phải chưa gọi qua ông xã Diệp Mặc, mà chỉ gọi có một lần mà thôi, bình thường thà rằng gọi Diệp Mặc sư đệ, cũng không muốn gọi là ông xã. Hôm nay cô lại nhìn thấy Diệp Mặc, trong lòng kích động căn bản không có cách nào thể hiện ra ngoài được. Cả người cũng mềm nhũn ra, trong lòng lại giống như muốn nổ tung vậy. Hoặc là lúc này chỉ có hai chữ đơn giản thô tục đến cực điểm, mới có thể biểu cảm được hết sự vui mừng kích động trong lòng cô.

- Bắc Vi, Tố Tố.

Trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn thấy bọn họ là được rồi. Bất kể xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể dẫn hai người đó đi, hắn sợ chính là mình không nhìn thấy hai người họ. Lúc này sự tức giận của hắn với Phồn Y Trúc cũng đã giảm đi rất nhiều, nếu như sư phụ Tố Tố cố ý nhằm vào Tố Tố, thì Tố Tố không thể nào nhìn thấy mình.

Lạc Ảnh cũng không còn căng thẳng như lúc trước nữa, cô lại xông vào lòng Diệp Mặc, còn Đường Bắc Vi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy cánh tay Diệp Mặc.

Không có gì so sánh được với niềm vui hạnh phúc khi được trùng phùng, không có gì có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của ba người bọn họ.

Lúc trước Đường Bắc Vi mặc dù không nói, nhưng cô sao khi hiểu được Tu Chân giới, thậm chí đã có lần cho rằng mình không thể gặp lại Diệp Mặc được nữa, nhưng cô không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hắn, mà lại chính trong Huyền Băng phái.

Đối với Diệp Mặc mà nói, biết rõ Tố Tố ở Huyền Băng phái, nhưng mình lại không có cách nào dẫn cô đi được. Sự bực bội ấy của hắn, sự buồn bực ấy của hắn không có gì có thể biểu đạt được, không có ai hiểu được. Hắn liều mạng tu luyện, nhưng vẫn kém xa những lão yêu quái kia. Trước kia trong đại hội đan vương, người khác muốn giết hắn, hắn thậm chí đến con kiến hôi cũng không bằng.

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.

Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường;

Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.”

(Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,

Đườn càng thêm trở ngại xa xôi.

Thuận dòng theo đến tận nơi,

Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.)

Đây chính là miêu tả chính xác nhất về tâm trạng của hắn, như hôm nay người ấy trong lòng. Tâm trạng của Diệp Mặc trong chốc lát cảm thấy thoải mái, đợi quay về Đan thành dẫn theo Khinh Tuyết, hắn còn tiếc nuối cái gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.