Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1592: Chương 1592: Ngư ông đắc lợi




Diệp Mặc mặc dù tin tưởng vào công pháp ẩn nấp của mình, nhưng đối diện với loại Đại tiên như Phong Đề Tối Nhĩ, hắn cũng không dám quá qua loa đại khái. Cho dù tu vi của bốn người này đều bị áp chế rồi, nhưng sự khác biệt giữa Đại tiên và Thiên Tiên cũng không như giữa Kim Tiên và Huyền Tiên, cái đó căn bản thuộc về khác biệt về bản chất.

Nửa tuần hương sau, Diệp Mặc đã ẩn nấp đến gần bốn người kia, hắn chọn lúc này đến, là vì bây giờ bốn người này còn đang đánh nhau, lúc này đến là lúc an toàn nhất.

- Chung Biệt Ưng, chúng ta cứ đánh nhau như này cũng không phải là cách. Hỗn Độn Thanh Địch kia cũng không phải một người có thể lấy xuống được, cho dù hai người anh và Phong Đề Tối Nhĩ có thắng thì đã sao? Huống chi hai người các anh cũng không giết được tôi và Đàm Thông, ý của tôi là để mọi người thương lượng một chút, sau đó xem xem phân chia thế nào.

Một người đàn ông béo mập cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng nói.

Người đánh nhau với tên mập này là một người đàn ông mặc áo xám có khí tức mạnh mẽ, gã sau khi nghe thấy tên béo nói vậy, lập tức nói với Phong Đề Tối Nhĩ:

- Tối Nhĩ, tên béo Hàn Vị Thần này nói cũng không phải không có đạo lý, chúng ra cứ thương lượng một chút đi, xem xem có thể hợp tác tốt hơn được không.

- Hợp tác cái chết tiệt, con lợn béo này muốn anh em chúng ta xung phong, khi phân chia, lại muốn chia cho anh em chúng ta ít hơn, đúng là nằm mơ.

Phong Đề Tối Nhĩ không chút do dự từ chối, sau khi cự tuyệt, ra tay lại càng ác liệt hơn.

Diệp Mặc đứng một bên cũng đã nhìn rõ, Phong Đề Tối Nhĩ và Chung Biệt Ưng có khí tức mạnh mẽ kia là một đội, tên béo tên Hàn Vị Thần và một tên Đàm Thông khác không nói gì là một đội. Hơn nữa Phong Đề Tối Nhĩ và Chung Biệt Ưng đều là tu sĩ luyện thể, xem ra đều đạt tới cấp Tiên niết thể rồi. Còn Hàn Vị Thần và Đàm Thông lại không phải là tu sĩ luyện thể, hai người này dường như thông qua một bí pháp nào đó trong này cũng có thể thi triển ra một phần thần thông được.

Nhưng Diệp Mặc có thể đoán ra một chút, chính là bốn người này đều là tu vi Đại Tiên.

- Hừ, Phong Đề, anh còn chưa thương lượng sao đã biết không thể? Hơn nữa, cái này cho dù là bọn anh thắng, dựa vào tu sĩ luyện thể như hai anh có thể leo lên đến đỉnh núi kia sao? Hai người dám đi dưới đáy hồ sao?

Đàm Thông một mực chưa nói gì hừ lạnh một tiếng nói, sắc mặt gã rất trắng, cho dù trong Cực Tinh Trạch mông lung này cũng nhìn rất rõ.

- Chúng tôi không thể leo lên, chẳng lẽ hai người lại có thể leo lên được sao?

Phong Đề Tối Nhĩ không chút do dự phản bác lại.

Diệp Mặc lúc này mới biết, hóa ta đỉnh núi này muốn leo lên cũng không phải đơn giản.

Lúc này bốn người đang lúc đánh hăng, Diệp Mặc lén lút tiếp cận bên hồ cạnh đỉnh núi kia. Diệp Mặc lo lắng cũng là dư thừa, đừng nói bây giờ bốn người đang lúc đánh hăng, cho dù không đánh nhau nữa, thì với tu vi của bốn người bị áp chế lại, cũng không thể phát hiện ra hắn được.

Diệp Mặc không dám phóng ra pháp bảo phi hành, cho dù tu vi ẩn nấp của hắn có cao đi nữa, một khi pháp bảo phi hành mang theo nửa phần dao động không khí, thì cũng có thể bị bốn người kia phát hiện ra.

Hồ nước bên ngoài ngọn núi kia thoạt nhìn lạnh giá, cũng không có chút nhiệt độ nào, nhưng khi Diệp Mặc khẽ đạp lên hồ nước, một nhiệt độ cực kỳ kinh khủng truyền đến. Chỉ trong nháy mắt đã thiêu hủy hoàn toàn đôi giày của Diệp Mặc, cái này so với Hư không viêm kia, không biết còn cao hơn bao nhiêu lần.

Diệp Mặc lặng lẽ chịu thiệt, nếu như hắn không phải tu vi luyện thể Thần cảnh, lúc này hắn không cẩn thận, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nói không chừng cũng bị trọng thương rồi. Hắn nhớ đến đầm nước lạnh lẽo lúc trước, bỗng nhiên rùng mình một cái.

Cái đầm nước đó cũng giống như hồ nước này nhìn như không có bất kỳ chuyện gì, nhưng sau khi đi vào thì lạnh thấu xương, kết quả hắn phát hiện ra một bộ hài cốt trong lòng đầm nước đó, hơn nữa bên ngoài đầm nước đó còn có bốn gốc Lục Dực Tử Linh.

Bên này và bên đó không giống nhau, chỉ có điều trong này nước vô cùng nóng, hơn nữa trong này cũng có một gốc Tiên linh thảo Hỗn Độn Thanh Địch, thậm chí còn quý hơn Lục Dực Tử Linh hàng vạn lần.

Hai điều này liệu có mối liên quan gì đến nhau không? Hắn nghĩ đến mình khi gần đến lúc trốn đi, bộ hài cốt kia cũng đã truyền tin đến, gã báo cho mình biết nơi có Hỗn Độn Thanh Địch, chẳng lẽ nơi mà bộ hài cốt đó nói chính là nơi này? Bộ hài cốt đó không phải không muốn đoạt xá mình, mà là muốn mình giúp gã lấy Hỗn Độn Thanh Địch về, để gã làm lại cơ thể?

Nghĩ tới đây Diệp Mặc sởn hết da gà, hắn bỗng nhiên muốn bay vút lên trời, trong hồ có sức nóng vô cùng này, khiến hắn bây giờ có cảm giác như trong miệng của quái thú vậy, dường như hắn chỉ cần không cẩn thận chút thôi, là bị nuốt chửng.

Mặc dù rất muốn bay lên, Diệp Mặc cuối cùng cũng không chịu được loại xúc động này, tốc độ của hắn nhanh hơn một chút, nếu như lúc này bay lên, thì đồng nghĩa với việc báo cho bốn tên kia biết, nơi này có người bên ngoài đến.

Cũng may tâm trạng lo lắng của Diệp Mặc cũng chưa phát sinh, hắn không bị nước hồ này cuốn xuống. Nếu không, hắn vừa nghĩ đến bộ hài cốt kia, liền vô cùng sợ hãi. Nếu như không phải nơi này có một gốc Hỗn Độn Thanh Địch, cho dù là Tiên linh thảo cấp chín, hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.

Diệp Mặc đã leo lên trên đỉnh núi, còn đối diện với bốn người đang đánh nhau điên cuồng. Xem ra bốn người này thế lực ngang nhau, ai cũng không thể nào làm gì được đối phương.

Sau khi lên đến đỉnh núi, Diệp Mặc đang định tăng tốc xông lên đỉnh, liền cảm thấy từng đường đao không nhìn thấy cắt qua. Hơn nữa càng lên trên, thì những đường đao chi chít này lại càng lợi hại. Chẳng những như vậy, mà còn càng lúc càng đi lên cao, áp lực cảm nhận được càng lúc càng mạnh, áp lực đó dường như muốn đẩy hắn xuống dưới hồ nước.

Diệp Mặc trong lòng thầm than khổ, hắn cũng không thể phóng ra đại đỉnh tám cực để cản lại được, cũng không thể nào phóng ra Tử Đao, chỉ có thể mặc cho những đường đao này cắt vào thân thể hắn. Cho dù hắn là Thần cảnh viên mãn, nhưng khi hắn lên đến một nửa rồi, trên người cũng chi chít vết thương.

Lúc này Diệp Mặc rốt cục cũng biết được thế nào là núi đao, núi đao này so với Tĩnh Nhất môn mà ngày trước hắn đến, quả thực đúng là như trời với đất.

Cho dù như vậy, Diệp Mặc cũng không dám lộ thân hình ra, mà lại cắn răng nhẫn nhịn sự cứa cắt của núi đao này, cẩn thận trèo lên trên. Nửa tuần hương sau, Diệp Mặc mệt mỏi chằng chịt vết máu trên người đến trước mặt Hỗn Độn Thanh Địch, lại phát hiện ra bốn người bên dưới hình như cũng đã dừng đánh nhau rồi.

Diệp Mặc cẩn thận nuốt mấy viên đan dược vào, cũng chưa đào Hỗn Độn Thanh Địch lên, mà lại mai phục một bên chờ đợi.

Bốn người này hình như đã bắt đầu thương lượng, Diệp Mặc trong lòng hi vọng bốn người này không thể thống nhất được ý kiến, cho dù bây giờ hắn ngồi bên cạnh Hỗn Độn Thanh Địch, hắn cũng không thể nào thu Hỗn Độn Thanh Địch đi được, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

Cũng may, nửa tuần hương sau, bốn người này lại bắt đầu đánh nhau, Diệp Mặc thầm thở phào, dường như khi bọn họ thương lượng với nhau lại phát sinh ra một ý kiến gì đó không thống nhất được. Nói không chừng chính là hồ nhỏ phía dưới, hoặc là vừa nãy có người tiến vào hồ đó đã bị chết rồi.

Diệp Mặc nhanh chóng thu hồi Hỗn Độn Thanh Địch lại, lại lần nữa bị núi đao này hoành hành, lúc này từ trên đỉnh núi xuống, lại phải đi qua cái hồ kia lần nữa.

Nói thật, Diệp Mặc cũng không sợ gì kiểu tàn sát của núi đao này trên thân thể hắn, cái mà hắn sợ chính là hồ nước nóng kinh khủng phía dưới. Hắn luôn cảm thấy hồ nước với sức nóng kinh khủng này có mối liên quan gì đó với đầm lạnh buốt mà lúc trước hắn tiến vào, vừa nghĩ đến bộ hài cốt đó, hắn liền không có cách nào bình tĩnh lại được.

Diệp Mặc với tốc độ nhanh hơn sau khi xông đến bên hồ, cẩn thận ẩn náu vài nghìn mét, sau đó nhanh chóng phóng ra Thanh Nguyệt, đường độn quang của Thanh Nguyệt lóe lên, trong nháy mắt biến mất.

- Không ổn rồi, không thấy Hỗn Độn Thanh Địch đâu rồi?

Đàm Thông sắc mặt trắng bệch ngược lại lại là người đầu tiên phát hiện ra Hỗn Độn Thanh Địch không còn nữa, lúc trước khi bốn người dừng đánh, Hỗn Độn Thanh Địch vẫn còn, chỉ mới trong tích tắc, không ngờ lại không thấy đâu nữa, rõ ràng là bị người ta lấy cắp rồi.

Hỗn Độn Thanh Địch không thấy đâu nữa, bây giờ bốn người căn bản cũng không còn tâm trạng tiếp tục đánh nhau nữa.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Phong Đề Tối Nhĩ cau mày hỏi, Hỗn Độn Thanh Địch đối với gã mà nói vô cùng quan trọng. Gã là một tu sĩ luyện thể, tác dụng của Hỗn Độn Thanh Địch đối với tu sĩ luyện thể không chỉ có niết bàn, niết bàn chỉ là một tác dụng nhỏ của Hỗn Độn Thanh Địch. Hỗn Độn Thanh Địch còn có thể khiến gã thăng cấp lên Tiên thần thể, nếu không gã sẽ không sau khi nghe thấy tin tức này, đã lập tức chạy đến đây như vậy.

Bây giờ Hỗn Độn Thanh Địch không còn nữa, gã lại là người lo lắng nhất, cũng là người tức giận nhất.

- Người có thể trộm đi Hỗn Độn Thanh Địch tuyệt đối phải là hai người, một người không thể nào lấy Hỗn Độn Thanh Địch được, trừ phi thần thức và tiên nguyên của người đó vẫn còn, hơn nữa còn là tu sĩ luyện thể. Từ khi Hỗn Độn Thanh Địch bị mất đến bây giờ, nhiều nhất cũng chưa đến một tuần hương, hai người này chắc chắn cũng chưa chạy được bao xa.

Tiên nhân béo mập lúc trước trầm giọng nói.

- Lục soát mau.

Phong Đề Tối Nhĩ lạnh lùng quát, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy bực tức như này, trước giờ chưa có lần nào lại khiến gã bạo khiêu như vậy, gã nhìn thấy Hỗn Độn Thanh Địch, không ngờ có người lại lấy đi trước mặt gã. Nếu như để gã biết được người đó là ai, gã sẽ từng miếng từng miếng nuốt chửng người đó.

Nếu như gã biết được, Diệp Mặc chính là theo gã đến, nói không chừng gã sẽ tức hộc máu.

Cho dù tên mập kia có thông minh đi nữa, cũng không ngờ Diệp Mặc lại có thể phóng Thanh Nguyệt trong Cực Tinh Trạch, lúc này Thanh Nguyệt của hắn sớm đã bay xa ngoài mấy chục nghìn dặm rồi.



Chân Băng Du đang ẩn nấp trong trận pháp, nhưng cũng không có tâm trạng tu luyện, cô đang nghĩ truyền thừa của Diệp Mặc rốt cục là từ đâu ra.

Diệp Mặc trở thành bạn đời song tu cùng Tần Niệm Mân, cô cũng không kỳ quái lắm, bạn đời song tu, nếu như tâm ý tương thông, quả thực có thể nâng cao tu vi của mình, chỉ có điều cách như này rất khó chứng đạo được. Cái mà cô kỳ quái chính là, Diệp Mặc nếu như lấy được truyền thừa tốt như vậy rồi, lại có bạn đời nữa, thì sẽ không nên trầm mê nhục dục loại chuyện không chút ý nghĩa nào mới đúng. Ngoại trừ có ít ỏi vài công pháp, còn có một số ma tu ra, Tiên nhân thực sự, rất ít người lại trầm mê nhục dục như vậy.

Cô chắc rằng công pháp của Diệp Mặc không phaỉ là số ít công pháp hợp hoan kia, nhưng hôm đó cô lại tận mắt chứng kiến Phong Mạch Thuần từ trong phòng của Diệp Mặc đi ra, quần áo Phong Mạch Thuần xộc xệch, sắc mặt lại có chút kích động, đoán chừng chính là biểu hiện sau khi làm chuyện đó.

Mà sau chuyện đó Diệp Mặc lại vô tình với Phong Mạch Thuần, thậm chí đến chào hỏi cũng không có đã đi rồi, cô liền hiểu ra, Diệp Mặc đối với Phong Mạch Thuần căn bản cũng không phải là thật lòng, nếu như Diệp Mặc không thật lòng với Phong Mạch Thuần, thì Phong Mạch Thuần tại sao lại không thèm để ý gì mà vẫn muốn tiễn hắn đi?

Hành động của Phong Mạch Thuần lúc đó, cô cũng nhìn rất rõ ràng, chỉ là bị sư phụ của cô khuyên nhủ nên thôi. Hơn nữa Phong Mạch Thuần thoạt nhìn cũng vô tư thoải mái, nhưng Chân Băng Du lại biết sư muội này, mặc dù tâm đạo không giống cô, nhưng cũng tương đối nghiêm chỉnh. Bị người khác chơi bời một lần, còn có thể nhớ thương không phải tính cách của cô ấy.

Khả năng duy nhất chính là, Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần lúc đó có giao dịch, Phong Mạch Thuần dùng tấm thân của mình đổi một thứ gì đó với Diệp Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.