Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 698: Chương 698: Người phụ nữ muốn ngủ cùng.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 698: Người phụ nữ muốn ngủ cùng.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Mục Tiểu Vận tắm rửa sạch sẽ nhưng lại không thay quần áo mới mà vẫn mặc bộ quần áo đầy chắp vá. Nhưng bộ quần áo vải bâu này mặc trên người cô lại giống như tiên y của La Tiên vậy, càng làm cho cô nổi bật bởi sự thoát tục.

Diệp Mặc đầu tiên nghĩ đến Lạc Ảnh, lúc đó khi hắn gặp Lạc Ảnh trong túp lều nhỏ trong thôn An Lý, Lạc Ảnh cũng mặc bộ quần áo sơ sài, nhưng lại giống như Thiên ngoại tiên tử vậy.

Mục Tiểu Vận trước mắt kia mặc dù không có sắc đẹp tuyệt mĩ như Lạc Ảnh, nhưng lại làm cho Diệp Mặc khơi dậy nỗi nhớ Lạc Ảnh. Trong mắt hắn bỗng nhiên tràn đầy ý niệm, mình đáng lẽ ra phải sớm về đoàn tụ với Lạc Ảnh và còn cả Khinh Tuyết nữa.

Mục Tiểu Vận thấy ánh mắt của Diệp Mặc dịu dàng hơn, thậm chí mang theo chút hứng thú. Trong mắt cô lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ, mặc dù cô chỉ là một thôn phụ, nhưng cô cũng có thể đọc được những ý niệm trong mắt Diệp Mặc.

Nhưng sự nhạy cảm của phụ nữ làm cô nhanh chóng hiểu ra, người tương tư trong mắt Mạc lang không phải cô. Mặc dù hắn nhìn cô, nhưng ánh mắt thì lại không tập trung vào người cô, rõ ràng Mạc lang đang nhớ đến một người con gái khác.

Mục Tiểu Vận cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Cô là một người phụ nữ truyền thống, mặc dù mẹ chồng đối xử với cô không tốt, mặc dù chồng cô không ra gì với cô, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý định bỏ chạy.

Thật lâu sau, Diệp Mặc tỉnh lại, hắn nhìn nhìn Mục Tiểu Vận vẫn còn cúi đầu nhíu mày.

Diệp Mặc không hỏi vết thương trên cổ cô sao lại có, dù sao hắn cũng không phải là chồng thực sự của cô ấy, mặc dù cô nhận nhầm, đợi cho đến lúc hắn đi hắn sẽ nói cho cô biết.

Nhưng Diệp Mặc lại ngạc nhiên là tại sao có thể thay quần áo mới mà Mục Tiểu Vận lại không thay, mà lại muốn mặc bộ quần áo cũ này? Nhưng những chuyện như này, Diệp Mặc cũng không hỏi, hắn không thích kiểu người nhiều chuyện, nếu cô không thay có nghĩa là cô có lí do của riêng cô, không cần phải hỏi.

- Mạc lang, em… em…

Mục Tiểu Vận hình như muốn nói gì đó, chỉ có điều mở miệng, lại không biết nói từ đâu.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Em ngồi xuống trước đi, có chuyện gì thì cứ nói ra. Có phải muốn về rồi hay không? Nếu em muốn về thì cũng được thôi, đợi vài ngày nữa chuyện đồn đại qua đi, thị trấn Từ Tây không nghiêm như này nữa, em có thể quay về.

- Không phải…

Mục Tiểu Vận vội khua tay nói:

- Một mình em không dám về, nhưng em ở lại đây thì không thoải mái lắm. Dù sao, dù sao…

- Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần ấp úng như vậy đâu.

Diệp Mặc nhìn Mục Tiểu Vận ấp a ấp úng không nói gì.

Dường như cảm giác được Diệp Mặc mất hứng, Mục Tiểu Vận vội nói:

- Dù sao chỗ này là Vu phủ, hơn nữa Mạc lang lại là người của Vu phủ, nếu như gia quyến cũng ở lại chỗ này, em sợ quản gia sẽ nói…

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra Mục Tiểu Vận sợ công việc của hắn không ổn định. Một khi cô cũng ở lại phòng của mình, nói không chừng sẽ làm cho người khác ghen tị, công việc lại càng không yên ổn. Mà cô lại rất muốn đi, nhưng có thể là lại sợ người đàn ông mắt tam giác kia trói cô lại. Kể từ đó, cô rơi vào thế lưỡng nan.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, công việc của Vu phủ, hắn thực sự cũng không ở lại Vu phủ làm việc. Đợi đến khi những người này đi rồi, hắn cũng lập tức rời khỏi Vu phủ. Hơn nữa hắn cũng hiểu, Vu tiểu thư mang hắn về đây, tuyệt đối không phải muốn hắn làm tôi tớ của Vu phủ. Tại sao lại như vậy, đến bây giờ hắn cũng không hiểu.

- Em không cần lo lắng, trước tiên cứ ở lại đây, đến lúc đó anh đưa em về.

Diệp Mặc nói xong còn muốn nói gì nữa, nhưng nữ tỳ hầu hạ bên Vu tiểu thư đã đến.

Cô ta đứng ở cửa có chút chán ghét thoáng nhìn Diệp Mặc, nhưng giọng điệu lại rất uyển chuyển nói:

- Mạc Ảnh, tiểu thư nhà tôi có lời mời….

Mục Tiểu Vận nghe thấy tiểu thư muốn tìm chồng mình, liền vội vàng đứng sang một bên.

Diệp Mặc lại cười cười với cô:

- Em không cần lo lắng, em cứ ở đây đợi anh là được rồi.

Nói xong, hắn lập tức theo sau tỳ nữa vừa nãy rồi rời khỏi.

Mục Tiểu Vận nhìn bóng dáng Diệp Mặc rời khỏi, trong mắt lộ ra tia nghi ngờ, cô cảm giác Mạc lang của mình và người hồi trước khác nhau quá.

Chồng của mình vốn là người rất âm trầm, rất ít nói chuyện, nhưng bây giờ thì hắn thoạt nhìn lại rất cởi mở. Dường như có chuyện gì đó không thuận mắt cho lắm, bây giờ tính cách của hắn và tính âm trầm kia quá khác biệt.

Quan trọng nhất là, hôm nay Mạc lang ít nhất đã nói dối một người, nếu như không phải nói dối với cô, thì chính là nói dối với người đàn ông mặc áo hồng kia.

Hắn nói với người đàn ông áo hồng kia bởi vì mất tiền nên không có mặt mũi nào quay về, nhưng hắn lại nói với cô là vì bị người khác đánh, sau đó mất trí nhớ, không nhớ ra mình là ai nên mới không thể quay về được. Hơn nữa ở nhà hàng hắn nói hắn làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ lại nói tiền bị người khác cướp mất hết rồi, trước sau hoàn toàn mâu thuẫn.

Mục Tiểu Vận lắc lắc đầu, đi đến bên giường của Diệp Mặc kéo cái chăn của Diệp Mặc ra. Bất luận thế nào, trong lòng cô vẫn ưa thích con người Mạc lang trước mắt hơn, mặc dù dung nhan bị hủy hoại, nhưng so với khuôn mặt âm u âm trầm vẫn tốt hơn rất nhiều.

Diệp Mặc không ngờ mình lại bị dẫn đến khuê phòng của Vu tiểu thư, hắn thấy chỗ này mặc dù không khác nhiều với xã hội phong kiến, nhưng hẳn là cũng không phải là người con gái tùy tiện đưa một người đàn ông xa lạ vào khuê phòng của mình.

Mặc dù hắn quen biết Vu tiểu thư mới được vài ngày, nhưng đối với hai bên mà nói đều là người xa lạ.

- Tôi tên Vu Vũ Yến, tôi nghĩ anh chắc chắn ngạc nhiên tại sao tôi lại nhìn anh với con mắt khác. Vào đi, uống với tôi một ly trước đã.

Vu Vũ Yến chỉ vào mấy chiếc đĩa thức ăn đã đặt trên bàn, còn có cả một bầu rượu nữa.

Diệp Mặc không hỏi sao lại thế này, cho dù Vu Vũ Yến có hạ độc, hắn cũng không sợ. Huống chi hắn tin rằng Vu Vũ Yến cũng không hạ độc hắn, bởi vì Vu Vũ Yến cho rằng, muốn đối phó với Diệp Mặc hắn, căn bản dễ như trở bàn tay, cần gì đến chiêu thức hạ độc này.

Thấy Diệp Mặc không hỏi, chỉ ngồi xuống và chủ động rót đầy chén rượu. Trong mắt Vu Vũ Yến lộ ra nụ cười hài lòng, cô giơ ly lên cười khanh khách một câu:

- Mạc Ảnh, nào uống…

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, chỉ cần Vũ Yến mời rượu, hắn căn bản cũng không nhiều lời, uống cạn. Bầu rượu nhanh chóng cạn, Vu Vũ Yến lập tức lại lấy một bầu rượu khác ra.

Diệp Mặc thấy hành động này của Vu Vũ Yến, lập tức hiểu hóa ra cô ta muốn mình say khướt. Mặc dù không biết cô ta muốn làm cái gì, nhưng Diệp Mặc nói chuyện dần dần níu lưỡi rồi.

Lúc này không hỏi, hắn thành thằng ngốc rồi. Diệp Mặc nắm chặt thời cơ, lập tức hỏi núi Thượng Thanh và phái Côn Càn.

Trong mắt Vu Vũ Yến lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét, nhưng vẫn cười ha hả nói:

- Núi Thượng Thanh là môn phái phụ thuộc của phái Côn Càn – một trong ba nội ẩn môn. Đệ tử nòng cốt của Thượng Thanh Sơn, đến thành chủ của thành Lan Hóa cũng không dám đắc tội.

Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc, hắn nghĩ đến ba chị em nhà họ Lạc. Lạc Phi trước giờ chưa nói qua, hóa ra nội Ẩn môn bọn họ vẫn còn có một vị trí cao như vậy. Cái mà Diệp Mặc không biết chính là, đệ tử của những môn phái lớn này, đều là tu luyện trong đó, rất ít người khoe chính mình có đến trần tục. Cho nên đắc ý nhất chính là những đệ tử của Ẩn môn.

- Vậy cô sắp gia nhập Thượng Thanh sơn rồi, địa vị chắc là rất cao…

Diệp Mặc mượn cớ say để hỏi.

Khóe mắt Vu Vũ Yến hiện ra một tia hãnh diện, sau đó mới nói:

- Tôi mặc dù gia nhập Thượng Thanh sơn rồi, nhưng trước mắt vẫn là đệ tử ngoại môn, nhưng tư chất của tôi vào nội môn chỉ là vấn đề thời gian. Cho dù là một đệ tử ngoại môn, ở thành Lan Hóa cũng không có ai dám đắc tội.

- Gia nhập Thượng Thanh sơn rất khó sao? Vậy thì gia nhập những môn phái như Thái Ất Môn thì lại càng khó rồi? Vậy cô biết Thái Ất Môn ở đâu không?

Diệp Mặc lập tức hỏi.

Ánh mắt Vu Vũ Yến càng khinh thường, lại còn gia nhập Thái Ất Môn, hắn nghĩ rằng hắn là ai.

Nhưng Vu Vũ Yến vẫn đáp lại:

- Cứ ba năm một lần đại phái trong phái Ẩn môn đều tuyển đệ tử, trừ phi anh trở thành đệ tử của Ẩn môn, nếu không không ai biết được ẩn môn ở nơi nào. Đệ tử của Ẩn môn từng trải bên ngoài cũng không ai dám lộ ra tin tức vị trí của Ẩn môn, một khi bị lộ, sẽ bị treo cổ ngay lập tức. Đương nhiên, nếu như anh muốn tham gia cuộc tranh cử làm đệ tử Ẩn môn thì cũng được, đầu tháng sau, Ẩn môn sẽ tiến hành nhận đệ tử.

Diệp Mặc ngạc nhiên nhìn Vu Vũ Yến hỏi:

- Nếu như cuộc tuyển nhận đệ tử còn chưa bắt đầu, thì sao cô đã là đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh rồi?

- Đó là vì tôi có một tấm thẻ bài của đệ tử ngoại môn núi Thượng Thanh, trên đường anh gặp tôi, chính là lúc tôi mang thẻ bài đến Hàng Thủy trở về. Cho nên đầu tháng sau, tôi không cần tham gia đợt tuyển nhận đệ tử Ẩn môn nữa, tôi chỉ cần trực tiếp đi cùng người của Thượng Thanh là được.

Vu Vũ Yến nói xong, lại mời Diệp Mặc một ly nữa.

Diệp Mặc biết chắc hẳn Vu Vũ Yến biết cũng không nhiều, mặc dù không hiểu tấm thẻ bài của cô lấy từ đâu, nhưng hỏi tiếp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Sau khi nói rõ những chuyện này, Diệp Mặc bắt đầu ngà ngà say.

- Mạc Ảnh, thực ra vừa nhìn thấy anh tôi đã có thiện cảm với anh rồi. Tôi nghĩ, điều này có lẽ cũng là tiếng sét ái tình. Đêm nay, tôi sẽ hầu hạ anh…

Thấy Diệp Mặc cũng tương đối say rồi, sau khi Vu Vũ Yến lại mời Diệp Mặc một ly nữa, dịu dàng nhẹ nhàng nói bên tai Diệp Mặc.

Trong lòng Diệp Mặc cười khẩy, người phụ nữ này nói dối không soạn bản nháp. Mặc dù Vu Vũ Yến này cũng xinh đẹp, nhưng Diệp Mặc không có chút suy nghĩ gì với cô. Hắn rất muốn biết, kế tiếp, Vu Vũ Yến sẽ làm thế nào.

Nhưng điều khiến cho Diệp Mặc không ngờ chính là, sau khi mình say khướt bên bàn ăn, không ngờ cô lại ôm hắn đưa đến giường ngủ của cô, hơn nữa lại bắt đầu cởi quần áo của hắn.

Diệp Mặc trong lòng nghi ngờ, phải nói người con gái này thực sự thích hắn đến mức vừa gặp mặt đã liền lên giường, hắn tuyệt đối không thể tin được. Nhưng hành động người phụ nữ này thực quá nằm ngoài dự liệu của hắn.

Sau khi áo khoác của Diệp Mặc được cởi ra, không ngờ đến nội y trên người Diệp Mặc cô cũng cởi hết. Trong lòng Diệp Mặc có chút sợ hãi, nếu người phụ nữ này muốn cởi quần lót của hắn ra, hắn tuyệt đối không đồng ý. Cho dù bị lộ, thì cũng phải ngăn cản lại.

Cũng may điều khiến Diệp Mặc yên tâm chính là, người phụ nữ này cũng không có cởi đồ bên dưới của Diệp Mặc ra, chỉ có điều nghi hoặc ấn ấn vào cơ ngực săn chắc của Diệp Mặc, sau đó tự nói một câu:

- Chẳng lẽ người đàn ông nào cũng có cơ ngực săn chắc như vậy sao?

Khuôn mặt cô ửng hồng, được một lúc thì lại tự cởi đồ của mình ra.

Diệp Mặc lại càng nghi ngờ, người phụ nữ này không phải sẽ làm càn đấy chứ.

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.