Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1010: Chương 1010: Nhất Đan sát lưỡng nhân




Gã da trắng nõn nghe Diệp Mặc nói xong bỗng hừ lạnh một tiếng:

- Anh biết tu sĩ Kim Đan ờ Nam An Châu được xếp trong top ba trăm là cái khái niệm gì không? Tu sĩ Kim Đan Nam An Châu nhiều vô số, thế nhưng chỉ có họ mới được xếp trên Bia đề danh mà thôi. Anh dựa vào cái gì nói anh có thề lưu tên trên Bia đề danh? Anh thật quá cuồng vọng.

Bác Dung thấy Trịnh Ức Đao đối vói Diệp Mặc rất không khách khí, vội vã đứng ra cười giảng hòa:

- Anh Diệp, Trịnh đạo hữu, xin đùng căng thẳng. Có thể anh Diệp chưa rõ, thế nhung để lưu tên lên Bia đề danh đích thục rất khó, nếu anh Diệp đến quảng trường thí danh thì sẽ biết. Mỗi lần đến thời gian đề danh, người đến đích xác rất nhiều, thế nhung hầu hết là người đi xem náo nhiệt. Nếu anh lên đó thử rồi, bất luận là thứ bậc xếp hạng cao hay thấp thì cũng là nhất cử thành danh, còn nếu anh không thể làm cho tên của mình xuất hiện trên bảng thì sẽ biến thành trò cười thôi. Có khi vì thế mà bị ảnh hưởng đến tâm cảnh bản thân, tương lai khó có thể tăng tiến.

Diệp Mặc mỉm cười, không trực tiếp trả lời Bác Dung, mà hỏi ngược lại:

- Nêu anh Bác biết Bia đề danh Kim Đan khó khăn như vậy, vậy khuyên tôi tham gia là có ý tứ gì?

Bác Dung mỉm cười nói:

- Tôi tuy không có cách giúp anh đề tên lên Bia đề danh, thế nhưng tôi lại có biện pháp giúp anh lên đó

Diệp Mặc cười lạnh:

- Anh đã có biện pháp đến Bia đề danh Kim Đan, vậy chắc anh cũng đã là tinh anh của Bia đề danh Kim Đan rồi?

Bác Dung lộ ra biểu tình xấu hổ nói rằng:

- Tôi không có năng lực tới đó

Diệp Mặc lần thứ hai cười lạnh nói:

- Anh không có khả năng, nhưng anh có thệ giúp tôi sao, thật là buồn cười.

Bác Dung nghé xong Diệp Mặc nói liền vội vã:

- Anh Diệp, anh nghìn vạn lần không nên hoài nghi, bởi vì tôi cũng chỉ có thể

để anh Diệp lên Bia đề danh Kim Đan một tháng. Không biết anh Diệp có biết

“Đàm hoa đan” hay khống?

Diệp Mặc lắc đầu, tuy rằng hấn vốn là Đan Vương tử phẩm, thế nhưng “Đàm hoa đan” thực sự lại chưa nghe nói qua.

Tựa hồ biết Diệp Mặc chưa nghe nói qua, Bác Dung liền nói tiếp:

- Ba muơi năm trước, có hai tu sĩ Kim Đan vốn cũng là bạn tốt của nhau, tuy rằng đều là tán tu, thế nhưng cả hai đều rất nghĩa khí. Có một lần hai người tiến vào thăm dò một động phủ cùa một vị tiền bối lưu lại, phát hiện một viên “Thảo Hoàn đan”. Đối với cả hai nguời viên đan dược đó là vật vô giá lại quan hệ đến việc tấn cấp Nguyên Anh của cả hai. Đáng tiếc chính là “Thào Hoàn đan” chỉ có một viên chi đủ cho một người tấn cấp vào Nguyên Anh.

Tuy Diệp Mặc biết minh tiến vào Bia đề danh Kim Đan không có vấn đề, nhưng cũng rất muốn biết kết quả của câu chuyện, viên “Thảo Hoàn đan” này cuối cùng phân chia ra sao.

- Sau cùng họ chia nhau thế nào.

Không đợi Diệp Mặc hỏi ra, tu sĩ thấp bé Trần Dục Căn đã lên tiếng trước.

Bác Dung tiếp tục nói:

- Cả hai người đều la bạn tốt, đều muốn đem “Thào Hoàn đan” cho đối phương, nhưng cà hai lại không muốn nhận lấy. Chỉ là tin tức này đã bị một tu sĩ khác biết được, người tu sĩ này là một nữ tu cũng có tu vị Kim Đạn, đồng thời cả nữ tu và hai tu sĩ kia đều quen biết nhau. Có một lần cả ba nói chuyện cùng nhau, đề tài câu chuyện nói đến viên “Thào Hoàn đan”’. Nữ tu này nói với bọn họ rằng cô có một biện pháp có thể xử lý vấn đề phân chia đan dược này.

Nhìn Diệp Mặc một chút rồi Bác Dung nói tiếp:

- Lúc này hai tu sĩ kia liền hỏi nữ tu biện pháp đó là gì, nữ tu lại nói “Thào Hoàn đan” đương nhiên phải cho người có tư chất tốt nhất dùng. Cô đề nghị hai người ai có thể lưu lại tên mình ở trên Bia đề danh Kim Đan thì “Thảo Hoàn đan” này sẽ cấp cho người đó. Lúc đó cả hai tu sĩ kia đều không có cách nào đề danh minh lên Bia đề danh, thế nhưng nữ tu kia lại dần có quan hệ thân thiết với một trong hai tu sĩ kia

- Rất nhanh sau đó nữ tu đã có mang với nam tu cùng cô song tu, cô nói với nam tu của mình rằng tương lai sau khi họ rơi khỏi thế giới này, đứa con của họ làm thế nào sống sót ở thế giới Tu Chân tàn khốc này đây? Cô nói tu sĩ Kim đan song tu với mình, hai người chí ít phải có một người lưu lại chăm sóc con. Cô nhiều lần muốn nam tu của minh đi hỏi người bạn lấy lại “Thảo Hoàn đan” rồi tấn cấp Nguyên Anh, để sau này chăm nom đứa con

- Thế nhưng nam tu nói hai người bọn họ đã ước định là ai có thể đề tên lên Bia đề danh Kim Đan trước, thì người đó sẽ có được “Thảo Hoàn đan”. Hắn hiện tại không thể lưu lại tên trên Bia đề danh Kim Đan. Thế nhưng nữ tu kia cứ luôn muốn nam tu thử đề danh, nếu như thực sự không được thì mới từ bỏ.

- Hắn đi đề danh sao?

Trần Dục Căn lại hòi.

Bác Dung gật đầu:

- Đúng, lúc đó nữ tu cùng nam tu của mình đi tới quảng trường Bia đề danh, tại thời điểm nam tu sắp đề danh. Nữ tu bỗng lấy ra một viên đan dược nói rằng đây là đan dược tăng công lực tạm thời, nam tu lúc đó cũng không thèm để ỷ mà ăn luôn viên đan dược.

Diệp Mặc bỗng nhiên ngắt lời:

- Viên đan dược kia là “Đàm Hoa đan” sao? Nếu tôi đoán không nhầm, nam tu kia ăn viên đan dược này sau đó đã lưu được tên minh tại Bia đề danh.

Bác Dung thờ dài, lần thứ hai gật đầu nói:

- Đúng vậy, sau khi nam tu ăn “Đàm Hoa đan”, cảm giác tu vi cùng chân nguyên đột nhiên tăng lên không chỉ gấp đôi, hắn hiển nhiên đã đề đuợc tên mình tại Bia đề danh Kim Đan. Chỉ là hắn vừa lưu lại tên mình thì tu vi và chân nguyên bạo phát đó liền hoàn toàn tan biến.

- Tên này thật đúng là danh xứng với thực, “Đàm Hoa đan” đúng là phù dung sớm nở tối tàn

Diệp Mặc châm chọc một câu, hắn khẳng định mục đích Bác Dung kể câu chuyện này, chính là bảo mình ăn một viên “Đàm Hoa đan”.

Bác Dung gật đầu nói:

- Không sai, “Đàm Hoa đan” xác thực là phù dung sớm nở tối tản, có thể tăng không chi gấp đôi tu vi và chân nguyên, thậm chí cả thần thức trong thời gian rất ngắn

- Cuối cùng là kết thúc tốt đẹp, nam tu kia tại Bia đề danh Kim Đan đã đề tên mình lên, vậy thì “Thảo hoàn đan” sẽ thuộc về hắn rồi.

Trần Dục Căn vỗ tay nói.

Bác Dung lần này lại lắc đầu:

- Anh nói không sai, “Thảo Hoàn đan” xác thực thuộc về hắn rồi, hơn nữa người bạn kia cũng rất hài lòng. Thế nhưng tên của hắn trên Bia đề danh Kim Đan không quá một tháng liền biến mất vô ảnh vô tung, tên các tu sĩ Kim Đan khác lưu lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Người bạn của hắn biết được tên của hắn biến mất nhất thời kinh hãi còn tưởng xảy ra chuyện gì, lo lắng vội vàng đến thăm hòi. Nhưng phát hiện ra nam tu kia không có chuyện gì. anh ta liền vội vã hòi chuyện gì xảy ra.

Trần Dục Căn lại xen vào một câu:

- Hắn ăn ngay nói thật sao?

Bác Dung lắc đầu:

- Không, hắn cảm giác được mình là ăn đan dược mới lưu lại được tên trên Bia đề danh Kim Đan, hắn có chút hổ thẹn với bạn, nên đã nói không biết. Sau người bạn của hắn hỏi một tu sĩ khác lúc đó thấy hắn đề danh, mới biết hắn ăn một loại đan dược giúp bạo phát tạm thời, nói cách khác hắn đã gian lận: Người bạn của hắn sau khi biết được điều này, thì vô cùng thất vọng. Điều anh ta tiếc nuối không phải là “Tháo Hoàn đan”, anh ta tiếc nuối chính là mất đi người bạn tốt nhất. Sau lại bời vì chuyện này tâm tình anh ta uất ức, không được hài lòng, trong một lần tu luyện tẩu hỏa nhập ma dẫn đến hài cốt không còn.

- Nam tu kia sau khi biết tin người bạn bởi vì chuyện này mà chết, đau lòng không ngớt, sau cùng để lại tất cả mọi thứ cho nữ tu rồi tự sát. Thế nhưng ‘Đàm Hoa đan’ do ai luyện chế ra, rất nhiều người đều dùng ‘Đàm Hoa đan’ đi thừ đề danh, bói loại đan dược này không có tác dụng phụ. Thế nhưng thời gian tác dụng cũng cực kỳ ngắn, chỉ có thể sử dụng ngay trước khi đề danh, còn như trong chiến đấu thi căn bản là không phát huy được uy lực.

Mọi người nghe đến đó trong lòng đều trầm mặc xuống. Hai người bạn tốt, không ngờ lại bởi vì chuyện hiểu lầm mà phải chết, thực sự có chút không đáng rồi.

Bác Dung bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc nói:

- Nêu như anh chỉ muốn lưu lại tên trên Bia đề danh Kim Đan, thì ‘Đàm Hoa đan’ hẳn là lựa chọn tốt nhất, tuy là chi có một tháng thời gian, thế nhưng đối với anh mà nói thì đã là được rồi. Trong một tháng đó tên anh trên Bia đề danh Kim Đan hẳn là đã truyền đi khắp Nam An Châu rồi. Tôi nghĩ người bạn của anh sau khi thấy tên, hẳn là sẽ nhận ra được.

Diệp Mặc đương nhiên không cần ‘Đàm Hoa đan’ để tăng tu vị, rồi đề tên lên Bia đề đanh Kim Đan, hắn tin tường thực lực hiện tại của mình tuy rằng không dám nói có thể tiến vào top 10, thế nhưng tiến vào top 300 của Nam An Châu là không có vấn đề gì.

Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác câu chuyện kia có chút không đơn giản, hắn thuận miệng hỏi một câu:

- Thế còn nữ tu kia đâu?

Bác Dung thở dài nói:

- Nam tu đã chết, nữ tu cũng rất thương tâm, cô ở bên xác nam tu khóc một hồi, sau đó hợp táng nam tu và người bạn của hắn. Sau đó cũng không còn tin tức của cồ ta nữa, hẳn là đã một mình rời khỏi rồi.

Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, hắn tin tưởng hẳn là có rất nhiều người giống hắn, từ trong câu chuyện của ba người này, nhìn ra được một số vấn đề

Đầu tiên nữ tu và hai người bạn kia đều rất quen thuộc, hiển nhiên biết tình cảm của hai người kia rồi. Nêu đã biết thì cô không nên dùng ‘Đàm Hoa đan’ để rồi dẫn đến kết quả này, thứ hai cô và nam tu song tu chọn thời điềm cũng quá trùng hợp rồi. Quà thực có chút giống ‘Lưỡng đào sát tam sĩ’ (Sự tích ba dũng sĩ chết vì hai trái đào), hay đơn giản hóa đi một chút đổi thành ‘Nhất đan sát lưỡng nhân’ (một viên đan dược đã giết hai người) mà thôi.

Nếu như mình đoán không sai, nữ tu đó tâm cơ cũng quá thâm hiểm rồi.

Thấy Diệp Mặc không hòi chuyện ‘Đàm Hoa đan’, nên Bác Dung không thể làm gì khác hơn là mờ miệng nói:

- ‘Đàm Hoa đan’ chỉ có Linh đán sư bát phẩm Phùng lão ở Nam An Thành là có khả năng luyện chế, Phùng lão là người có danh tiếng, tính tình trung hậu thành thật. Thế nhưng có duy nhất một thói quen không hay, đó là muốn nhờ hắn xuất thủ luyện đan phải có một viên nội đan của yêu thú cấp 5 - 'Cửu túc hài xà' (con rắn biển chín chân)

Thấy Diệp Mặc vẫn không có ý hòi về ‘Đàm Hoa đan’, Bác Dung không thể làm gi khác hơn là tiếp tục nói:

- Tôi lần trước tại một tiểu đảo ngoài biển phát hiện ra một pháp trận ẩn nấp, thế nhưng bên ngoài trận lại có một trận pháp phòng ngự. Một mình tôi không có cách nào phá trận, muốn tìm mấy người bạn cùng đi, bốn người Kim Đan tầng chín tôi nghĩ hẳn là được rồi.

Nói đến đây, Bác Dung dùng một chút, nhìn Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao một cái rồi nói tiếp:

- Tôi cùng anh Trần và anh Trịnh vẫn là thiếu một người, vừa lúc gặp anh Diệp. Nêu anh Diệp đồng ý cùng đi, thì đồ bên trong sẽ có một phần của anh Diệp. Hon nữa tôi khẳng định hỗ trợ anh Diệp tim được ‘Cửu túc hải xà’, đồng thời săn bắt lấy nội đan cho anh Diệp

Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn hiền nhiên đối với việc ra khơi không có hứng thú, đối với ‘Đàm Hoa đan’ kia cũng không có húng thú. Không chỉ nói đến việc hắn không cần loại đan dược này, coi như là cần thì một Đan Vương như hắn đi tim một Linh đan sư để nhờ luyện đan cũng quá buồn cười rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.