Linh mạch cực phẩm vừa hạ xuống trên mặt cát, thì Tạ Chính Sư liên tục ném ra hơn mười miếng trận kỳ cố định lấy linh mạch.
Trước tiên Diệp Mặc bố trí trên linh mạch một cái trận pháp cung cấp linh nguyên, sau đó mới nhanh chóng bay vòng quanh Sa Đấu Tuyền khổng lồ để bố trí trận kỳ.
Khi Tạ Chính Sư thấy trận kỳ mà Diệp Mặc bố trí đều là trên hư không, thì khóe mắt cũng giật giật. Y là một tông sư trận pháp, nên đương nhiên đã nghe nói qua về trận kỳ bố trí trên không, đây chính là một thủ pháp bố trí trận pháp cực kỳ cao minh, chỉ là hiện tại y không thể nào bố trí được như vậy.
Biết được Diệp Mặc là một tông sư trận pháp cấp chín, đã khiến y rất kinh ngạc rồi, nhưng hiện tại thì y càng không thể ngờ được là Diệp Mặc lại có thể bố trí trận kỳ của đại trận cấp chín trên hư không một cách lưu loát như vậy, thực lực này hiển nhiên là đã tiếp cận đến tiêu chuẩn tông sư trận pháp cấp chín đỉnh rồi. Y thực sự không thể nào hiểu nổi vì sao Diệp Mặc có thể học được, lúc này y thậm chí rất muốn hỏi Diệp Mặc xem rốt cuộc là hắn bao nhiêu tuổi rồi, liệu có phải là lão yêu quái đã sống mấy nghìn năm hay không?
(Lời DG: hắn chỉ là lão yêu quái sống liền hai kiếp người thôi )
Ngay cả Tạ Chính Sư cũng vô cùng chấn động, thì Tra Kỳ Phụ lại càng trở nên ngây dại. Lúc này thì Diệp Mặc trong mắt y đã là một người toàn năng rồi, cái bóng tà linh mà y không có biện pháp nào đối phó thì trong tay Diệp Mặc lại chẳng khác gì giấy lộn cả. Mà giờ khắc này người ta bố trí đại trận pháp cấp chín, cũng vẫn nhẹ nhàng lưu loát như vậy.
Thân ảnh của Diệp Mặc bay lượn bốn phía xung quanh Sa Đấu Tuyền, từng đạo trận kỳ được phóng ra ngoài, mỗi một miếng trận kỳ dường như đều mang theo một không gian dao động cực kỳ cường đại. Tuy rằng trận pháp còn chưa được hình thành, nhưng Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ cũng đã có thể cảm giác được theo những miếng trận kỳ mà Diệp Mặc bỏ lại, thì không gian xung quanh dường như đã có sự khác biệt lớn rồi.
Thời gian một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua, Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ vốn đang khẩn trương theo dõi Diệp Mặc bố trí trận pháp bỗng nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân run lên. Lập tức hai người đã nghe được một tiếng nổ ‘Oành’ phát ra. Linh mạch cực phẩm kia lúc này đã bộc phát ra một luồng linh khí mầu trắng sữa trực tiếp vọt vòng bên trong Sa Đấu Tuyền.
Sau một lát, thì lại có một tiếng ‘Răng rắc’ phát ra, thẳng phía trên Sa Đấu Tuyền đột ngột hình thành một trận pháp phản xoáy. Còn hố xoáy của Sa Đấu Tuyền thì đang dần chậm lại, ngày càng trở nên chậm chạp hơn.
Đại trận phản xoáy đã bố trí thành công rồi. Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ liền đại hỉ. Tạ Chính Sư để Tra Kỳ Phụ ở lại trông coi linh nguyên, còn y thì nhanh chóng chạy vào trung tâm trận pháp phản xoáy thay Diệp Mặc bảo vệ trận pháp.
Sau khi Tạ Chính Sư tiến vào trận pháp phản xoáy của Diệp Mặc, thì thần thức liền quét vào bên trong Sa Đấu Tuyền. Vòng xoáy của Sa Đấu Tuyền vẫn vô cùng nhanh, hơn nữa vẫn có một lực hút ảnh hưởng tới y. Chỉ là tốc độ vòng xoáy và lực hút này đã tương đối yếu đi rồi, phải nói là kém quá xa so với lúc trước. Chỉ là thần thức của y vẫn không thể nào quét vào trong, vì thần thức vừa đi vào trong Sa Đấu Tuyền thì đã biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc này Tạ Chính Sư tuy rằng có thể thấy được hố đẩu khổng lồ của Sa Đấu Tuyền, nhưng cũng không còn nhìn thấy Diệp Mặc nữa rồi. Trong lòng của y cũng cảm thấy vô cùng bội phục Diệp Mặc, bởi vì vận tốc vòng xoáy này, thì y tuyệt đối không thể nào tiến vào một cách dễ dàng được. Còn Diệp Mặc cho dù tu vi có cao hơn y, thì tối đa cũng chỉ là Hóa Chân đỉnh mà thôi, chẳng lẽ lại còn có thể là tiên nhân sao?
...
Diệp Mặc vừa tiến vào trong Sa Đấu Tuyền, thì đã cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ cuốn hắn đi, giống như là bị vòng xoáy hút xuống dưới lòng đất vậy. Bên trong cái Sa Đấu Tuyền này dường như là một cái động không đáy.
Một cảm giác vô cùng choáng váng truyền đến, trong lòng Diệp Mặc thầm than lợi hại, với loại lực hút xoáy xuống dưới này, thì không nói tới việc hắn có thể phá vỡ ấn kỳ hay không, mà ngay cả việc đứng vững thôi cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng lúc này thì hắn cũng không hề lo lắng, vì hắn cũng không phải là một kẻ cả tin. Tuy rằng Tạ Chính Sư chắn chắn sẽ không quấy rầy hắn phá giải ấn kỳ, nhưng Diệp Mặc vẫn phải đề phòng bất trắc.
Trận pháp phản xoáy bên ngoài của Diệp Mặc vẫn chưa phát huy được toàn bộ uy lực, hắn còn bố trí thêm hơn mười miếng trận kỳ ẩn nấp nữa. Loại trận kỳ ẩn nấp không gian này là hắn học được từ Băng Thần cấm địa đấy.
Hơn mười miếng trận kỳ ẩn nấp này có tác dụng chủ yếu là để hắn có thể bố trí thêm một cái trận pháp phản xoáy bên trong Sa Đấu Tuyền này nữa. Trận pháp này sẽ dùng cùng một cái linh nguyên với trận pháp bên ngoài, nhưng lại khiến cho Tạ Chính Sư không thể nào thấy được. Tạ Chính Sư muốn nhìn thấy trận pháp phản xoáy nhỏ bên trong Sa Đấu Tuyền thì nhất định phải tiến vào vòng xoáy tốc độ cao kia của Sa Đấu Tuyền. Cho nên Diệp Mặc tin rằng Tạ Chính Sư không có lá gan đó.
Diệp Mặc cũng biết, trận pháp phản xoáy ở đây nhất định phải nhanh chóng được bố trí, chỉ trong thời gian ngắn là phải bố trí hoàn tất, bằng không thì hắn sẽ bị Sa Đấu Tuyền cuống đi mất, còn bố trí cái gì nữa?
Kỳ thực căn bản là không cần Diệp Mặc tự mình hành động, vì Sa Đấu Tuyền trong nháy mắt đã đem Diệp Mặc bay vòng quanh vô số lần rồi, hơn nữa càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng xuống sâu hơn, dường như sau một khắc, thì Diệp Mặc sẽ bị hút xuống lòng đất biến mất hoàn toàn cũng nên.
Hiện tại loại lực hút xoáy điên cuồng hút xuống dưới quanh thân Diệp Mặc này, thì hắn chỉ có thể cố gắng giữ vững tâm tình mình thanh tĩnh. Chỉ trong chốc lát thời gian, thì hắn đã bố trí xong trận pháp phản xoáy rồi. Theo sự khống chế trận kỳ ở bên ngoài của hắn, thì hai trận pháp phản xoáy đã hoàn toàn hợp lại.
Sau một khắc, thì thân hình Diệp Mặc cũng rơi chậm lại, lốc xoáy của Sa Đấu Tuyền đã không còn tác dụng đối với hắn nữa. Khi đã hoàn toàn dừng lại, thì hắn đã có thể thấy rõ được mọi thứ xung quanh.
Trước mắt là một cái hố cát thật lớn, bên trong đều là cát vàng. Bởi vì trận pháp phản xoáy của Diệp Mặc, cho nên dưới đáy hố cát thì cát vàng vẫn đang xoáy tròn, nhưng rất chậm rãi nhẹ nhàng, chí ít thì nó không thể nào hình thành một cái hố đấu nhỏ được, cũng không thể nào hút người vào được.
Ở đây quả nhiên là không có cái gì ngoài cát vàng cả, Diệp Mặc cũng biết cho dù là lúc hắn vị cuốn xuống dưới này thì cũng không gặp được bất cứ một cái gì cả.
Ấn kỳ của cái phong ấn này thuộc về khỏang không ấn kỳ, nếu như cái ấn kỳ thứ hai ở chỗ này, thì mắt thường và ngay cả thần thức đều không thể nào nhìn ra được. Muốn thấy rõ ràng, thì hắn nhất định phải để cho ấn kỳ tự mình lộ ra.
Cho nên khi vòng xoáy ở giữa Sa Đấu Tuyền giảm xuống mức nhỏ nhất, thì Diệp Mặc lập tức lấy Tử Đao ra đánh thẳng vào hư không.
Ánh đao tím xẹt qua mấy trượng, thì chân nguyên dao động liền bị ngăn trở lại, một cột sáng liền hiện ra mờ mờ. Ở giữa cột sáng này là một cái vòng tròn bát quái, xung quanh vòng tròn này có tới mấy nghìn miếng tiên tinh, vô cùng lóa mắt. Nhưng Diệp Mặc cảm giác được, tiên tinh ở cái ấn kỳ thứ hai này so với cái thứ nhất ít hơn nhiều, hơn nữa ngay cả chất lượng của tiên tinh cũng kém hẳn đi. Tiên tinh ở đây thoạt nhìn thì không khác gì tiên tinh hắn lấy được từ thi hài của Sở Tiêu Y cả.
Lúc này Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ cũng không có ở đây, nên Diệp Mặc không có chút cố kỵ nào. Nhưng hắn vẫn bố trí trước một cái trận pháp che đậy, sau đó mới tiếp tục phóng Tử Đao ra. Loại phong ấn ấn kỳ hư không dầy đặc này, thì hắn cũng không có cách nào phá vỡ cả, cách duy nhất là chỉ có thể cứng rắn công phá mà thôi.
Sau hơn mười đao, thì linh lực của ấn kỳ trở nên bất ổn hẳn, trong nháy mắt Diệp Mặc tiến vào trong Thế giới trang vàng thì một tiếng nổ kinh thiên liền phát ra từ giữa Sa Đấu Tuyền.
Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ cảm giác được ở trong Sa Đấu Tuyền có gì đó không đúng, dường như có một linh lực dao động vô cùng lợi hại vừa phát ra, tuy nhiên bọn họ lại không biết là không đúng ở điểm nào. Bởi vì tiếng nổ mạnh khi cột sáng kia bị công kích đã bị trận pháp che đậy của Diệp Mặc ngăn trở lại, cho nên bọn họ căn bản là không nghe thấy gì.
Diệp Mặc không đợi cho vụ nổ hoàn toàn tan biến, đã lại lần nữa xuất hiện trước cột sáng ấn kỳ. Lập tức hắn đã nhìn thấy từng luồng hắc khí từ trong phong ấn tràn ra. Diệp Mặc biết đấy chính là ma khí mà Tạ Chính Sư nói tới.
Có vẻ như là cái loại ma khí này đều có ở mỗi một vị trí phong ấn, cho nên Diệp Mặc cũng không hề có dự định để cho luồng ma khí này ra khỏi Sa Đấu Tuyền.
Trong nháy mắt 'Vụ liên tâm hỏa' liền được phóng ra, Cửu Dương thiên hỏa liền được thi triển.
Một vòng thái dương thiên hỏa mầu hồng nhạt xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Mặc, chiếu sáng rõ cả không gian dưới đáy Sa Đấu Tuyền này. Những hắc khí tràn ra kia liền bị hòa tan dưới vòng thái dương của Cửu Dương thiên hỏa, nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.
Diệp Mặc cũng không đình chỉ công kích, lại lần nữa phóng Tử Đao ra công kích phong ấn. Hắn đương nhiên biết, ấn kỳ của phong ấn càng bị tổn hại lớn, thì chu kỳ xuất hiện cái khe của ấn kỳ lại càng nhanh.
Lần thứ hai phát nổ, Diệp Mặc lại lần nữa tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Sau một lát, Diệp Mặc lại từ Thế giới trang vàng đi ra, hắn không tiếp tục công kích ấn kỳ nữa. Hắn đã tính toán qua, sau hai lần phát nổ, thì chu kỳ của cái ấn kỳ này còn thời gian một ngày, thời gian một ngày này hắn còn có thể chờ được.
Sau một ngày đêm, Diệp Mặc lại giống như lần trước, trong nháy mắt tiến vào ấn kỳ của phong ấn. Đã từng có kinh nghiệm, cho nên hắn chỉ dùng thời gian sáu lần hít thở đã tính toán được vị trí kế tiếp của ấn kỳ. Cùng lúc này, hắn ném ra vài miếng trận kỳ, đem vòng tròn bát quái này che lại, sau đó lại lấy ra 'Đại đỉnh tám cực' bảo hộ trăm viên tiên tinh, sau đó mới phóng Tử Đao ra.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn vang lên, vòng tròn bát quái liền bị phá tan.
Trong nháy mắt Diệp Mặc tiến vào trong Thế giới trang vàng thì đã biết là ấn kỳ thứ hai đã bị phá. Cái ấn kỳ này khác với cái ấn kỳ thứ nhất, vì nó đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Sau một lát, Diệp Mặc lại ra khỏi Thế giới trang vàng, thì cái vòng tròn bát quái vì được trận kỳ bảo vệ, cho nên cũng chưa hề biến mất. Chỉ là hiện tại cái vòng tròn bát quái này liền bị Diệp Mặc chém đứt.
Về phần tiên tinh thì đã hoàn toàn biến mất không còn nữa, có thể là đã biến mất cùng với hư không trận kỳ, hoặc là bị nổ tan rồi. Gần trăm viên tiên tinh được 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc bảo vệ cũng chỉ còn lại có mười một viên.
Xác thực là những viên tiên tinh ở đây kém hơn nhiều so với tiên tinh trong ấn kỳ thứ nhất, nhưng Diệp Mặc cũng đã cực kỳ hài lòng rồi. Hắn không cần suy nghĩ, liền đem mười một viên tiên tinh vào trong Thế giới trang vàng, sau đó mới thu hồi 'Đại đỉnh tám cực' cùng với trận kỳ che đậy. Về phần trận kỳ của trận pháp phản xoáy, thì Diệp Mặc cũng lười thu lại. Đợi lát nữa linh nguyên bên ngoài bị Tạ Chính Sư thu hồi, thì trận kỳ cũng sẽ tự động biến mất thôi.
...
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Mặc vừa ra tới thì Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ đã kinh ngạc thốt lên.
Hỏi xong thì cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, Tra Kỳ Phụ đã lại vội vã hỏi tiếp:
- Diệp huynh, phong ấn đã bị phá chưa?
Diệp Mặc vừa định trả lời, thì lại cảm giác được mặt cát dưới chân bộc phát ra từng đợt rung động, giống như là động đất vậy, thậm chí còn có từng trận âm thành ‘Rầm rầm’ trầm đục truyền đến. Giống như là ở giữa Sa Hà có cái gì đó bị nổ tung vậy.
Diệp Mặc lập tức lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rồi nói:
- Ấn kỳ ở đây đã bị phá rồi, ấn kỳ kế tiếp đang nằm ở phía vụ nổ đó, chúng ta nhanh tới xem.
Sau khi nói xong, Diệp Mặc cũng không nhắc tới chuyện tiên tinh, xoay người rời đi. Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ cũng không có ý hỏi Diệp Mặc có nhìn thấy tiên tinh hay không, cũng không hỏi Diệp Mặc phá vỡ ấn kỳ như thế nào.