Vào lúc này, tất cả các tu sĩ đang có mặt trong cấm địa Vẫn Chân đều bị truyền tống tới Vẫn Chân điện tầng bốn. Trước đó Diệp Mặc thấy có khoảng sáu bảy trăm tu sĩ tiến vào, cộng thêm số tu sĩ tiến vào sau, Diệp Mặc phỏng chừng ít nhất cũng phải hơn một nghìn người. Thế nhưng Diệp Mặc phát hiện sau khi mọi người bị truyền tống ra, tối đa cũng chỉ khoảng hai ba trăm người. Có thể thấy được cấm địa Vẫn Chân tuy rằng không có thái quá như lời Quách Kỳ Phàm nói, nhưng số lượng tu sĩ đã ngã xuống cũng rất đáng sợ.
Hơn nữa Diệp Mặc biết trình độ của các tu sĩ tiến nhập vào cấm địa Vẫn Chân là tương đối cao, nếu như ngay cả tu sĩ có tu vi Kim Đan cũng đi vào mà nói, Diệp Mặc phỏng chừng chắc chỉ còn lại hai mươi người, tuy rằng bây giờ hơn một chút, thế nhưng lời nói này cũng không có sai.
Song song Diệp Mặc cũng biết việc phi thiên trong cấm địa Vẫn Chân là không có quan hệ, những người tiến nhập cấm địa có thể phi thăng so với những tu sĩ phổ thông có tính khả thi hơn nhiều. Trước không nói đến việc các tu sĩ chiếm được cái gì bên trong cấm địa, cho dù là có những thứ không tầm thường như "Cửu Thái Liên", linh đàm thì cũng không phải là thứ muốn là gặp được.
Diệp Mặc thấy Duẫn Phán Điệp đang nhìn xung quanh, càng không dám dừng lại, triển khai thân hình nhanh chóng đi xa.
Không chỉ Diệp Mặc, rất nhiều tu sĩ sau khi tới tầng tư cũng đều rất nhanh rời đi.
Diệp Mặc sau khi phi độn rất xa, đột nhiên nhớ tới hai gã tu sĩ Hư Thần lúc trước tiến nhập cấm địa Vẫn Chân tựa hồ không có đi ra, mặc dù "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu" rất lợi hại, thế nhưng cũng không đến mức ngay cả tu sĩ Hư Thần cũng không ra được?
Những ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu về phần tu sĩ Hư Thần có đi ra hay không đối với hắn không có liên quan, dù sao thứ hắn cần đã có được rồi.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi, lần nữa đeo "Cửu Biến" lên mặt, hắn sợ vạn nhất khi xung đột với kẻ khác, sẽ lại giết phải đệ tử của đại môn phái nào đó rồi bản thân lại bị bọn họ phát lệnh truy nã.
Linh thảo cao cấp của Vẫn Chân điện tầng bốn nhiều hơn phía dưới rất nhiều. Diệp Mặc có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, một chút cũng không bỏ phí. Hiện Khổ Trúc đã lấy được tới tay rồi, vậy chỉ còn chuyện trọng yếu nhất là thu thập linh thảo và tài liệu thôi.
Diệp Mặc sợ rằng thời gian không còn kịp, hắn chỉ ở tại một vài địa phương của tầng bốn đi một vòng rồi lại tiến đến lối vào tầng thứ năm. Khi Diệp Mặc thấy được hơn một nghìn tu sĩ đứng trước cửa thang đá lên tầng năm, hiển nhiên là biết những tu sĩ này đang do dự xem là nên đi tới hay ở lại tầng bốn.
Đối với sự do dự của những người này Diệp Mặc cũng có thể hiểu được, bởi vì hắn đều biết, chỗ linh dược xuất hiện nhiều nhất là ở tầng năm, thế nhưng nơi đa số tu sĩ đều phải ngã xuống cũng là thang đá tiến vào tầng năm này.
Người khác không đi thế nhưng hắn nhất định phải đi, Diệp Mặc vừa đi chỗ cửa vào thang đá tầng thứ năm, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm của tu sĩ khác đang truyền tới, một tên tu sĩ không thể chịu được áp lực của thang đá trong thời gian dài, bị áp lực không gian ép thành hư vô.
Nhưng dù là như thế, vẫn có mười mấy tu sĩ tiếp tục lao lên thang đá, mọi người đều biết ngăn giữa tầng bốn và tầng năm Vẫn Chân điện là một lưu vực, chỉ có sau khi tới tầng năm mới có thể tìm được những thứ thực sự tốt.
Diệp Mặc thấy lần này có mười tu sĩ đi lên, ngoại trừ hai gã tu sĩ Nguyên Anh còn lại đều là tu sĩ Kim Đan. Tuy rằng thần thức của hắn không có cách nào đến được chỗ cao nhất của thang đá, thế nhưng một lát sau lại có năm tiếng kêu thảm thiết, khi năm tiếng kêu thảm vừa rồi còn chưa có hoàn toàn tiêu tán thì lại truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết nữa.
Chỉ trong chốc lát mà mười tu sĩ đã chết mất bảy, còn lại ba người tựa hồ đã lên được tầng năm rồi, không có tiếng kêu thảm truyền đến nữa.
Các tu sĩ khác trải qua một lát do dự, có vài người đã bắt đầu rời khỏi, thế nhưng rất nhiều người vẫn như cũ tiếp tục do dự ở chỗ này không tiến lên.
Khi Diệp Mặc đang muốn xông lên thang đá, bỗng nhiên lại thấy Cố Vị ở sát bên cạnh những người do dự không tiến, y chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng tám, vậy mà có thể tiến tới đây, hơn nữa y nói cũng rất ít. Nhìn y đứng đó phỏng chừng là đang do dự là đi hay không đi.
Diệp Mặc nghĩ đến có thể mình sẽ quay lại Đế Quốc Hàn Lương cho nên bảo Cố Vị nhắn lại mấy câu với Cát Liên và Vưu Phiên Bình cũng tốt.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc đi về phía Cố Vị.
Cố Vị đang ở đó do dự, bỗng thấy Diệp Mặc đi tới phía mình, nhất thời cả kinh, một tu sĩ Nguyên Anh đi về phía một tu sĩ Kim Đan hiển nhiên sẽ khiến y thấp thỏm bất an.
Diệp Mặc lấy ra một ngọc giản cho y nhìn một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Vị mà hỏi:
- Anh có phải là tu sĩ Đế Quốc Hàn Lương phái tới, tên là Cố Vị?
Cố Vị kinh dị mà nhìn vào Diệp Mặc, cẩn thận đáp lại:
- Đúng vậy thưa tiền bối, vãn bối chính là tu sĩ được Đế Quốc Hàn Lương cử tới tên là Cố Vị.
Diệp Mặc gật đầu:
- Anh đúng là Cố Vị vậy là được rồi, vậy anh hãy trở về nói là Diệp Mặc đã ngã xuống tại cấm địa Vẫn Chân rồi, hắn trước khi chết nhờ ta tới tìm anh, đem mấy thứ này giao cho anh mang về.
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra ba bình ngọc đưa cho Cố Vị:
- Đây là một viên "Ngưng Anh đan", là Diệp Mặc tặng cho anh, để anh sau này chiếu cố đến Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn một chút. Còn có hai bình kia dùng để tu luyện là để anh đưa cho Vưu Phiên Bình và Cát Liên. Đúng rồi, hắn nói sau khi tìm được anh thì khuyên anh không nên đi lên tiếp nữa.
Hai cái bình ngọc kia Diệp Mặc cũng chỉ bỏ vào mỗi bình hai viên "Anh Nguyên đan" mà thôi, tuy rằng "Anh Nguyên đan" hắn có không ít, thế những chính hắn cũng phải dùng, vì thế chỉ có thể lấy ra bốn viên để tặng người mà thôi.
- A...
Điều khiến Cố Vị chấn động không phải là việc Diệp Mặc ngã xuống, mà chính là Diệp Mặc trước khi chết không ngờ lại đưa cho y một viên "Ngưng Anh đan", điều khiến Cố Vị thật không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng Cố Vị vừa nghĩ liền hiểu rõ, Diệp Mặc đã chết rồi mấy thứ này không còn tác dụng gì với hắn nữa. Còn không bằng đem tặng cho người khác, còn có thể lấy cái ân tình này mà giúp hắn chiếu cố Mặc Nguyệt Chi Thành.
Hiểu rõ đạo lý này, Cố Vị vội vã tiếp nhận đồ Diệp Mặc tặng, khom người nói:
- Đa tạ tiến bối giúp đỡ chuyển di ngôn của Diệp Mặc tiền bối, vẫn bối xin ghi nhớ trong lòng. Vẫn bối nhận được ân tình, xin tiền bối cho biết tôn tính đại danh.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Anh không cần nhớ tới ta, thực lòng mà nói lần này mục tiêu của ta là Vẫn Chân điện tầng sáu, có thể ta cũng không có cơ hội trở ra nữa, có thể gặp được anh thì coi như là anh may mắn.
Nói xong Diệp Mặc chắp tay sau lưng cảm thán một tiếng, bổ xung vài câu:
- Ta là Bác Dung, là bạn tốt của Diệp Mặc, chỉ là Diệp Mặc hắn...Ai, đáng tiếc a...
Tự lẩm bẩm mấy câu Diệp Mặc phất tay với Cố Vị nói:
- Ta phải đi lên rồi, anh tự bảo trọng.
Nói xong Diệp Mặc xoay người đi, rất nhanh đã biến mất tại thang đá tiến nhập tầng năm. Hắn khẳng định rằng Cố Vị có được "Ngưng Anh đan" sẽ không đi lên tầng năm nữa. Tu sĩ Kim Đan mạo hiểm tính mạng đi lên tầng năm Vẫn Chân điện, không phải là vì ngưng kết Nguyên Anh sao? Đã có cơ hội rồi, Diệp Mặc không tìn rằng y sẽ không yêu quý cái mạng nhỏ của chính mình.
Diệp Mặc suy đoán không có sai, hắn vừa biến mất khỏi thang đá lên tầng năm, Cố Vị đã ngay lập tức rời khỏi đó, không biết y đã ẩn nấp đi nơi nào. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Diệp Mặc không chút do dự xông lên thang đá, lập tức kéo theo rất nhiều người cùng lên, cho nên việc Cố Vị rời khỏi không có bất cứ ai chú ý đến.
Vừa lên đến tầng năm, Diệp Mặc cảm giác được linh khí ở đây tuyệt đối khác biệt, ở đây linh khí nồng nặc thật giống như có bố trí Tụ linh trận vậy. Hơn nữa Diệp Mặc mới vừa bắt đầu đã thấy hai gốc "Chu Hoàn hoa", lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ vì sao trước khi đi tu sĩ Ngưng Thể đã nói chỉ cần lên được tầng năm là các tu sĩ đã có thể kinh hỉ rồi.
Linh thảo ở đây so với tầng bốn tuyệt đối là hơn rất nhiều, Diệp Mặc đang suy nghĩ nếu như tới được tầng sáu vậy thì linh thảo chẳng phải sẽ càng nhiều sao?
Song Diệp Mặc cũng biết đa số thời gian hắn dùng ở cấm địa Vẫn Chân rồi. Sau khi tới đây, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ bằng không thì hắn chưa lên được tầng trên đã hết thời gian quy định của Vẫn Chân điện rồi.
Linh thảo của tầng năm xác thực là giống với suy nghĩ của Diệp Mặc, so với tầng bốn cũng không chỉ nhiều hơn mấy lần, hơn nữa Diệp Mặc tại tầng năm hoàn toàn tìm được một lượng lớn linh thảo cấp năm, thậm chí linh thảo cấp sáu ở đây cũng không phải là hiếm.
Tu sĩ có thể đi tới Vẫn Chân điện tầng năm không phải là nhiều, vì thế mọi người đều giống nhau, không phải tình huống đặc biệt thì Diệp Mặc sẽ không đi tranh đoạt linh thảo với người khác, trừ phi có loại linh thảo mà hắn cực kỳ cần thiết.
Ngay cả "Tử bối thanh la" Diệp Mặc cũng có thể tìm được ba gốc ở đây, bởi vì có thể thấy được đốm. Trong lòng Diệp Mặc cũng là một trận cảm thán, nếu như không có Vẫn Chân điện, Tu Chân giới muốn một lần xuất hiện nhiều linh thảo cao cấp như vậy thật đúng là rất khó.
Diệp Mặc lại nhìn thấy thêm một khoảng nhỏ có hơn mười gốc "Yên vụ chi lan", tuy chỉ là linh thảo cấp năm, thế nhưng đối với Diệp Mặc căn bản là không chê nhiều. Huống chi thụ hộ của "Yên vụ chi lan" này là một yêu thú cấp năm Man Ngưu thú.
Giữa lúc Diệp Mặc muốn tiêu diệt Man Ngưu thú, thu lấy mười gốc "Yên vụ chi lan" thì có hai gã tu sĩ Nguyên Anh ở một bên vừa cười vừa đi tới.
Thần thức Diệp Mặc quét qua một chút, cũng không lưu ý, đi tới chỉ là hai người một nam một nữ mà thôi. Thế nhưng sau một khắc Diệp Mặc lập tức buông xuôi "Yên vụ chi lan", mà lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía hai người kia, thậm chí tay cũng bắt đầu run rẩy.
Tên thanh niên kia sắc mặt có chút tái nhợt nhưng dù hắn có hóa thành tro thì Diệp Mặc cũng nhận ra, hắn chính là thiếu chủ Tây Lưu môn Kinh Dục Điền. Ngày trước chính gã đã hủy diệt Thần Dược môn, môn phái của Diệp Mặc và Lạc Ảnh, bởi vì Kinh Dục Điền mơ tưởng đến sắc đẹp của Lạc Ảnh cho nên muốn mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, kết quả bị Lạc Ảnh cự tuyệt. Mà Thần Dược môn cũng không vì Tây Lưu môn là tông môn năm sao mà để Lạc Ảnh phải khuất phục, cuối cùng bị môn chủ Tây Lưu là Kinh Thân dẫn người đến diệt môn.
Nếu như không phải vì cơ duyên xảo hợp, Diệp Mặc và Lạc Ảnh đã sớm hồn phi phách tán rồi. Vì vậy muốn nói đến thù hận, thì thù hận giữa Diệp Mặc và Tây Lưu môn mới là thù hận sâu sắc nhất.
Cho dù là tên Kinh Dục Điền này hay là môn chủ Tây Lưu môn Kinh Thân đi nữa, thì cũng đều là đầu sỏ gây nên thảm án diệt môn của Diệp Mặc. Lúc này Diệp Mặc gặp được gã, há có thể không giận dữ từ tận đáy lòng ư?
Càng làm cho Diệp Mặc chấn động chính là cô gái bên cạnh Kinh Dục Điền kia lại từng là tu sĩ của Thần Dược môn, nghiêm khắc mà nói thì chính là sư bá của Diệp Mặc, cũng chính là sư tỷ của Lạc Ảnh tên là Lưu Mạn Hương. Diệp Mặc nghĩ không ra tại sao sau khi Thần Dược môn bị Tây Lưu môn tận diệt, Lưu Mạn Hương lại có thể thân thiết với Kinh Dục Điền như vậy?