Niết sinh cấm địa hung hiểm như này, một mình hắn cũng nguy hiểm, muốn dẫn theo một người đi nữa, lại càng nguy hiểm hơn gấp đôi. Tiên Thiên Linh Bảo là tốt, Tiên Thiên Linh bảo tốt hơn cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ này.
- Tôi không phải bảo anh bây giờ đồng ý, những người đứng ngoài cầu Niết Sinh kia ít nhất cũng đã quan sát mấy chục năm hoặc mấy trăm năm, sau đó mới dám lên cầu. Anh sau khi quan sát, nếu như cảm thấy có thể làm được, vậy thì chúng ta làm giao dịch. Hơn nữa tôi cũng không cần anh chiếu cố tôi, anh chỉ cần mang được Đài sen chín cánh của tôi qua là được.
Cơ Tích không kiêu không hèn nói.
Diệp Mặc hiểu ra, Cơ Tích là muốn trốn vào trong Đài sen của cô, sau đó mình mang Đài sen đó đi, cũng đồng nghĩa là mang cô đi. Đây đúng là một chủ ý không tồi, đến lúc đó mình cũng trốn trong Thế Giới Trang Vàng, điều khiển Thế Giới Trang Vàng đi qua cầu Niết Sinh.
- Cô có thể tự mình đi trước, nếu như có nguy hiểm gì, cô lại chui vào trong Đài sen của cô là được rồi.
Ngữ khí của Diệp Mặc hòa hoãn thêm chút, dù sao mang một pháp bảo Đài sen qua cầu, so với mang một người qua cũng đơn giản hơn nhiều.
Cơ Tích thản nhiên nói:
- Nếu như trên cầu Niết Sinh có thể tiến vào trong thế giới không gian khác, thì cầu Niết Sinh cũng không tên là cầu Niết Sinh nữa. Trên cầu Niết Sinh, không thể nào chui vào bất cứ thế giới nào khác. Lên cầu Niết Sinh rồi, chỉ có hai kết quả là chân đạp trên mặt cầu mà qua cầu, hoặc là rơi xuống sông Niết Sinh. Huống chi, cho dù trên cầu Niết Sinh có thể tiến vào một thế giới khác, cũng không có ai có thể vào được, vì trên cầu Niết Sinh không thể nào dùng thần thức.
- Tôi cũng không quen cô, cô tin tưởng tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô đúng là có ý với tôi sao? Còn nữa, cô không sợ tôi luyện hóa Đài sen chín cánh của cô làm của riêng mình sao? Hơn nữa, cô đến Niết sinh cấm địa mới bao lâu, đã muốn ra ngoài rồi sao?
Diệp Mặc có chút nghi ngờ khi Cơ Tích bảo mình dẫn cô tay qua cầu, hắn cũng sẽ không tin Cơ Tích sẽ giao tính mạng của cô ta vào tay mình.
Cơ Tích cũng không chút phẫn nộ vì câu nói của Diệp Mặc, vẫn bình thản truyền âm nói:
- Anh không cần hiểu lầm, tôi sẽ không có bất cứ ý gì với người nào. Đài sen chín cánh chỉ cần có tôi ở trong, bất cứ người nào cũng không thể luyện hóa nó được, một khi luyện hóa Đài sen chín cánh của tôi, tôi có thể khiến Đài sen chín cánh tự nổ, hồ lô của anh cũng đừng mong lấy được. Còn tại sao tôi lại muốn gấp gáp ra ngoài, đó là chuyện của tôi. Tôi tin anh, là vì thần thức của anh có thể hình thành kết giới. Còn nữa chính là vì anh tinh thông trận pháp, trong này căn bản cũng không có ai sánh được với anh.
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:
- Qua cầu Niết Sinh chẳng lẽ còn cần tinh thông trận pháp nữa sao? Tôi sao lại chưa bao giờ nghe nói đến nhỉ? Còn nữa cô nói thần thức của tôi có thể hình thành kết giới, có liên quan gì đến cầu Niết Sinh chứ? Cô vừa nãy chẳng phải nói trên cầu Niết Sinh không thể nào sử dụng thần thức sao?
Cơ Tức nhìn cầu Niết Sinh chậm rãi nói:
- Qua cầu Niết Sinh cũng không phải đi thẳng là có thể, nghe nói người tinh thông trận pháp, có thể tìm được con đường chính xác nhất. Nếu như anh mang theo Đài sen chín cánh của tôi, tôi có thể ngồi trong Đài sen chín cánh giúp anh quan sát con đường đi chính xác nhất. Còn chuyện tôi dùng thần thức như nào nói chuyện với anh, thì đó là chuyện của tôi.
- Nói cách khác, đây là chúng ta cùng hợp tác, mặc dù trên cầu Niết Sinh, thần thức không thể nào phóng ra ngoài được, nhưng chỉ cần thần thức hình thành kết giới, thì có thể bảo đảm được thần hồn của mình. Dù sao thần thức cũng không thể phóng ra ngoài được, tỉ lệ sống sót trên cầu Niết Sinh cũng lớn hơn người khác nhiều.
Diệp Mặc trở nên trầm mặc, bây giờ không phải là chuyện hắn có muốn mang theo Cơ Tích qua cầu nữa hay không, mà là hắn cần phải hợp tác với Cơ Tích, nếu như không hợp tác, vậy thì cần hỏi rõ đường đi từ miệng của Cơ Tích.
- Cơ Thánh Nữ, muốn hợp tách thì tôi cũng đồng ý, chúng ta cần phải cùng thẳng thắn thành khẩn. Thứ nhất cô nói qua cầu Niết Sinh có tuyến đường cố định là thế nào? Cho tôi ngọc giản giới thiệu đi. Thứ hai tại sao cô lại vội vã qua cầu, phải nói thật cho tôi biết.
Diệp Mặc sau khi cân nhắc, khách khí nói.
Cơ Tích đến từ Thần nữ Thánh môn, là một tông môn vô cùng lớn, Diệp Mặc cũng biết Thần nữ Thánh môn rất cừ. Điều đó chứng tỏ Cơ Tích rất có khả năng biết Niết sinh cấm địa có thứ gì tốt, sau khi hắn hỏi ra, nếu như hắn cũng có hứng, thì hắn cũng muốn kiếm bát canh.
Cơ Tích vẫn bình thản nói:
- Làm sao để qua cầu Niết Sinh, là truyền thừa của Thánh môn tôi, tôi không thể nào nói cho anh biết được. Trên thực tế, cũng không biết đồ truyền thừa lại là thật hay giả. Còn tại sao tôi cần phải qua cầu Niết Sinh, tiến vào Niết sinh cấm địa, tôi lại có thể báo cho anh biết. Vì Thần nữ Thánh môn vô số năm nay, trừ phi Thánh nữ chết đi, trước giờ chưa bao giờ có chuyện đem Thánh nữ vứt bỏ trên đường.
- Ồ, tôi biết rồi, cô bị Thần nữ Thánh môn bỏ rơi rồi, cho nên trong lòng cô khó chịu, muốn quay về hỏi rõ.
Diệp Mặc bừng tỉnh nói.
Cơ Tích lắc đầu:
- Tôi không khó chịu, tôi sợ Thần nữa Thánh môn chúng tôi xảy ra chuyện gì rồi, cho nên tôi cần phải quay về xem sao. Chỉ cần tôi còn hơi thở nào, thì tuyệt đối không cho phép Thần nữ Thánh môn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Diệp Mặc mỉa mai một câu nói:
- Nếu như một Đạo Nguyên Thánh Đế, hủy diệt Thần nữ Thánh môn của cô, cô quay về có thể cắn người ta ư.
Tiết chế của Cơ Tích hình như cũng cực kỳ thâm trầm, đến bây giờ cô cũng không vì những lời của Diệp Mặc mà tức giận, chỉ là vẫn nhìn cầu Niết Sinh trầm tĩnh nói:
- Đạo Nguyên Thánh Đế không tiêu diệt nổi Thần nữ Thánh môn.
Đúng là tự tin thật, Diệp Mặc không muốn nói nhảm nữa mà nói thẳng:
- Đưa hồ lô cho tôi, cô vào trong Đài sen chín cánh đi, yêu cầu của cô tôi đồng ý.
- Anh muốn qua cầu Niết Sinh ngay bây giờ?
Cho dù Cơ Tích vẫn vô cùng bình tĩnh, ung dung, cũng bị lời nói của Diệp Mặc làm hoảng sợ.
Những người bình thường cho dù nắm chắc qua được cầu Niết Sinh, ít nhất cũng cần phải có mấy chục đến trăm năm bên cầu cảm ngộ mới dám qua. Diệp Mặc đến đây trước sau chưa đến nửa ngày, liền muốn qua cầu, điều này quá bất hợp lý?
- Đương nhiên, nếu như cô không đồng ý, thì tôi cũng không đợi cô, tôi sẽ tự mình qua cầu.
Diệp Mặc nói thẳng, nhưng cũng không giải thích tại sao muốn qua cầu.
Khát vọng hắn muốn qua cầu còn mãnh liệt hơn của Cơ Tích nhiều, từ trong này không ra ngoài được, đối với hắn mà nói lại là dày vò nhất. Diệp Mặc cũng biết, tu luyện trong Thần Phần Vực so với hắn ra ngoài cũng tốt hơn nhiều, nhưng hắn không yên tâm với Mặc Nguyệt Tiên Tông lắm.
Ngoài Mặc Nguyệt Tiên Tông, còn cả chuyện Đại Lục Lạc Nguyệt không thể phi thăng, Khai Nỉ còn chưa giải quyết xong sao? Người khiến Diệp Mặc lo lắng nhất chính là Chân Thánh Đế, Chân Thánh Đế có phải niết bàn hồi sinh rồi không.
Lúc này hắn sớm đã không còn sợ Chân Thánh Đế nữa, nhưng hắn lo lắng cho Ức Mặc. Từ Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc cũng biết Ức Mặc lấy được Lục Tiên Tháp của Chân Thánh Đế. Bất luận Ức Mặc có phải đã phi thăng rồi hau không, nếu như Chân Thánh Đế là tu vi Dục đạo, vậy thì sau khi lão hồi sinh rất có khả năng cảm ứng được Lục Tiên Tháp của lão. Một khi Chân Thánh Đế cảm ứng được Lục Tiên Tháp, đối với Ức Mặc mà nói đúng là một đại nạn.
Diệp Mặc không tin Ức Mặc có thể luyện hóa hoàn toàn Lúc Tiên Tháp, khiến Chân Thánh Đế không thể cảm ứng được. Nhiều chuyện như vậy dồn vào, hắn làm gì còn tâm trạng ở lại trong này tu luyện nữa? Lúc trước nếu như không phải tên Dục Đạo Thánh Đế đó ép buộc, hắn thậm chí cũng sẽ không tiến vào trong Thần Phần Vực.
Diệp Mặc nói xong, nhìn Cơ Tích nhíu mày không trả lời, cũng lười chẳng thèm đợi cô nữa. Một cái hồ lô không có thì thôi, hắn cũng không để ý lắm.
Thấy Diệp Mặc không ngờ lại hướng về cầu Niết Sinh mà đi, Cơ Tích vội vàng nói:
- Đợi đã, tôi đồng ý. Nhưng hồ lô bây giờ không thể đưa cho anh được, cần phải đợi qua cầu tôi mới đưa cho anh.
- Được.
Diệp Mặc trả lời dứt khoát.
Cơ Tích thấy Diệp Mặc đồng ý, trực tiếp chui vào trong Đài sen chín cánh của mình, một lát sau, Đài sen đó cũng đã hóa thành một bông hoa sen to bằng lòng bàn tay rơi vào trong tay Diệp Mặc.
- Diệp tiên hữu, anh vừa mới đến đây liền muốn qua cầu Niết Sinh ngay sao?
Công Dương An đầu trọc khiếp sợ nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Đúng, Công Dương tiên hữu, tôi có chuyện gấp phải nhanh rời khỏi nơi này, nếu như không qua Niết sinh cấm địa, có lẽ tôi cũng không thể nào ra ngoài được nữa. Sống chết có số, tự tôi biết chuyện của mình, nếu như bây giờ không qua, thì một trăm năm sau, có lẽ tôi cũng không qua được.
- Được, Diệp tiên hữu, người bạn này như anh Công Dương tôi phải kết giao, làm việc dứt khoát. Nhưng tôi làm việc cũng không dứt khoát được như anh, cứ do do dự dự.
Công Dương An giơ ngón tay cái lên nói với Diệp Mặc.
Nói xong hình như lại nhớ ra cái gì đó, bổ sung thêm:
- Diệp tiên hữu, anh có chuyện gì chưa làm xong, nếu như anh rơi xuống cầu Niết Sinh này rồi, sau này nếu tôi có thể qua cầu được, thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh một tay.
Diệp Mặc giật mình, vốn dĩ hắn muốn nói cho Công Dương An biết mình đến từ Tiên Giới, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, mời Công Dương An giúp đỡ một chút, không cho phép người của Thần Phần Vực tiến vào Tiên Giới.
Nhưng hắn nghĩ lại liền từ bỏ suy nghĩ này, không nói giao tình của hắn và Công Dương An hời hợt, cho dù hai người quan hệ rất tốt, Công Dương An cũng sẽ không vì hắn mà đi đắc tội với đại năng của cả Thần Phần Vực. Nói không chừng lời nói của mình, sẽ khiến gã động lòng với Tiên Giới.
- Tôi cũng là không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là Trường Phí Thánh Đạo có một Chúc Long Thần Các. Chúc Long Thần Các này muốn giết chết tôi, lần này sau khi tôi ra ngoài cần phải tiêu diệt Chúc Long Thần Các. Nếu như tôi không thể ra ngoài, Công Dương tiên hữu có thể giúp tôi trút được cục tức này, tôi nhất định vô cùng cảm kích.
Diệp Mặc nghĩ đến chuyện Chúc Long Thần Các phái người vây sát hắn, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Công Dương An cười ha hả nói:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần Công Dương An tôi có thể ra ngoài, thì sẽ cố hết sức.
Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Vậy cảm ơn Công Dương tiên hữu, Diệp mỗ đi trước đây.
Nói xong Diệp Mặc cầm lấy Đài sen chín cánh, mau chóng bước lên cầu Niết Sinh, trong nháy mắt thân hình đã ẩn vào trong màn sương màu trắng xung quanh cầu Niết Sinh.
- Tên Diệp tiên hữu này đúng là con người dứt khoát.
Công Dương An bật ngón tay cái lên tán thưởng, đối với lời nói và hành động vô cùng dứt khoát của Diệp Mặc, gã vô cùng thích. Nếu như không phải gã cũng đã mơ hồ cảm nhận được một số quy tắc trên cầu Niết Sinh, nói không chừng gã cũng như Diệp Mặc trực tiếp lên cầu rồi.
…
Diệp Mặc vừa lên cầu Niết Sinh, bị âm khí vô tận thổi đến, liền cảm nhận được nguyên thần của mình hình như không chịu khống chế, lung la lung lay bên ngoài thân thể, dường như lúc nào cũng có thể thoát ly, còn hắn không ngờ lại không có cách nào.
Diệp Mặc ngay lập tức liền nhớ đến Cơ Tích nói chỉ đường, nhưng sau đó hắn liền phát hiện thần thức của mình không thể thi triển ra ngoài là chuyện nhỏ. Cơ Tích nói có thể liên lạc với hắn, hắn cũng không cảm thấy sự liên lạc của Cơ Tích.