-- o --
Chương 909: Sa Nguyên dược cốc
Trên gò núi vốn vô cùng trống trải bỗng xuất hiện một Truyền Tống trận lớn. ÁNh sáng trắng lóe lên xung quanh truyền tống trận, hiển nhiên khoảng cách truyền tống sẽ không hề ngắn.
Sau khi Truyền Tống trận xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều vây đến. Một gã tu sĩ thân hình cao lớn lướt trên không bay lên, sau đó đứng trước Truyền Tống trận nói:
- Sa Nguyên dược cốc năm mươi năm mở ra một lần, mỗi lần nó mở lại là một bữa tiệc lớn cho chúng ta. Đáng tiếc là danh sách tiến vào của Bắc Vọng châu chúng ta có hạn chế, chỉ được năm trăm người…
- Là Lăng tiền bối, nghe đồn tu vi của Lăng tiền bối đã là Hóa Chân rồi…
- Đó không phải là lập tức sẽ phi thăng sao?
- Không thể nào, tôi nghe nói Bắc Vọng châu nghèo nàn tài nguyên, tu sĩ Hóa Chân có rất ít mà.
Nghe tu sĩ xung quanh nghị luận rối rít, Diệp mặc cũng biết vị tu sĩ cao lớn này không đơn giản. Trên thực tế thì hắn đã cảm thấy y không đơn giản rồi, thậm chí Diệp Mặc còn không dám dùng thần thức quan sát. Nhưng bằng vào giác quan của hắn, tu vi của người này tuyệt đối không thua Khổng Diệp tiền bối, thậm chí còn cao hơn.
- Trong Sa Nguyên dược cốc nguy cơ trùng trùng, nhưng tài nguyên lại vô cùng phong phú. Ý kiến của ta là nếu mọi người gặp kẻ địch không thể chống lại nổi thì nên tránh đối phương đi, bởi vì trong đó tài nguyên rất nhiều. Mặc dù tán tu tiến vào Sa Nguyên dược cốc không nhiều lắm, nhưng cũng có một bộ phận. Nếu sau khi ra ngoài các vị tán tu có dược liệu tốt thì có thể bán cho Đan hội, ta nghĩ đan hội sẽ cho các người một cái giá vừa ý.
- Tốt lắm, ta không nói nhiều nữa, Truyền Tống trận này chỉ có thể duy trì nửa ngày, sau đó sẽ mất đi hiệu lực. Thời gian Sa Nguyên dược cốc mở cửa là ba tháng, ba tháng sau sẽ tự động Truyền Tống người bên trong ra. Hiện giờ mời những người có ngọc bài tiến vào Truyền Tống trận, thông qua đó đi vào Sa Nguyên dược cốc.
Lăng tiền bối này vừa nói xong đã lập tức đứng sang một bên, hiển nhiên đang chờ mọi người tiến vào Truyền Tống trận.
Diệp Mặc không nghĩ tới vị tu sĩ có tu vi vô cùng cao này lại nói những lời vừa rồi vì Đan hội. Chỉ bằng vài câu nói của y, một số tán tu không có tông môn, hay thậm chí một số tu sĩ trong các tông môn nhỏ cũng sẽ đem rất nhiều dược liệu bán cho Đan hội.
Có thể thấy được thực lực của Đan hội này quả thực vô cùng lớn, trong lòng Diệp Mặc thầm nói.
Lúc này các tu sĩ có ngọc bài đã xếp hàng tiến vào Truyền Tống trận trong những ánh mắt hâm mộ của mọi người. Diệp Mặc nắm ngọc bài chen chúc trong đó. Truyền Tống trận lên một lúc hai ba trăm người, không ngờ vẫn còn rất trống trải.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn phía sau, là một tu sĩ Kim Đan mặt như mướp đắng. Hắn không muốn đứng gần với người kia, hơi đi về phía trước hai bước. Lúc vừa đứng vững thì liền phát hiện một tu sĩ bị ánh sáng trắng của Truyền Tống trận ném ra ngoài. Tên tu sĩ này bị ném ra gần một trăm mét, đang lúc Diệp Mặc còn kinh ngạc thì chợt nghe tên kia lớn tiếng kêu khóc:
- Thằng khốn Vương Hữu Tài kia không ngờ lại bán cho tao ngọc bài giả…
Diệp Mặc đã không nghe được câu nói tiếp theo của y, bởi vì Truyền Tống trận đã được khởi động. Diệp Mặc cảm giác một quầng sáng trắng bao bọc lấy mình, sau một giây, một cảm giác cực kỳ choáng váng truyền đến. Trong lòng Diệp Mặc lập tức biết khoảng cách truyền tống của truyền tống trận tuyệt đối không ngắn, nếu không hắn sẽ chẳng cảm thấy choáng váng đến như vậy.
Khi Diệp Mặc cảm thấy đầu càng thêm choáng váng thì dưới chân bỗng truyền đến cảm giác đáp trúng đất. Diệp Mặc biết, hẳn là đã đến Sa Nguyên dược cốc rồi.
Đầu tiên hắn lập tức lấy “Tử Đao” ra, dù sao đây cũng là lần đầu hắn đến nơi này, cũng không biết có gặp phải nguy hiểm hay không.
“Tử Đao” vừa được Diệp Mặc nắm trong tay, hắn cũng cảm giác được một cỗ sát khí thổ tinh ập mặt mà tới. Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, không chút do dự bổ một đao về phía sát khí thổ tinh này.
Một đạo tử mang lóe lên, ngay sau đó là một tiếng kêu trầm thấp thê lương.
“Ầm” một tiếng, Diệp Mặc hoàn toàn đứng tại mặt đất, một con Thổ Hạt thú (bò cạp đất) cấp ba bị hắn chém thành hai nửa. Trước mắt hắn lúc này là một sa mạc vô tận, một cái khe dài vài trượng kéo dài từ nơi hắn đang đứng, hiển nhiên cái khe này là do một đao vừa rồi của hắn bổ ra.
- Thật lợi hại!
Diệp Mặc bật thốt theo bản năng, cầm “Tử Đao” trong tay nhìn nhìn, càng thêm vui mừng hơn.
Một con yêu thú cấp ba, hắn chỉ dùng một đao là xong, mà đó còn là trong tình huống gấp gáp không chuẩn bị gì nhiều. Nếu hắn dùng “Tử Đao” thi triển “Huyễn Vân đao pháp” thì kết quả sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mặc đã rất mong đợi.
Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc liền ý thức được, nơi này hẳn là nguy cơ trùng trùng, vừa rồi hắn đáp xuống còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thổ Hạt thú đánh lén. Nếu hắn phản ứng chậm một chút thì chắc lúc này đã thành bữa ăn của Thổ Hạt thú rồi.
Thu lấy đuôi và yêu đan của Thổ Hạt thú, về phần tài liệu còn lại, hắn cũng không quá để mắt đến.
Sau khi thu thập tài liệu, lúc này Diệp Mặc mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Sa mạc rộng mênh mang, ở phía xa, mấy con Thổ Hạt thú còn chui ra chui vào dưới cát. Đừng nói là linh thảo, cho dù là một cây cỏ bình thường Diệp Mặc cũng không nhìn thấy.
Nơi này chính là “Sa Nguyên dược cốc”? Nơi được xưng là có vô số linh dược? Thậm chí Diệp Mặc còn đang hoài nghi mình chuyển nhầm đến nơi khác.
Chỉ là trong lúc hắn nghĩ ngợi, một trận những tiếng “loạt xoạt” liền truyền đến. Thần thức của Diệp Mặc lập tức chú ý đến hơn mười dặm phía người, vô số Thổ Hạt thú đã hợp thành một đội ngũ tràn về phía này.
Diệp Mặc nhìn mà da đầu phát tê, nhiều yêu thú như vậy, đừng bảo là không có linh thảo, cho dù là có thì cũng bị lũ súc sinh này ăn sạch rồi.
Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy “Phi Vân trùy” ra, vội vàng rời đi.
Vô số Thổ Hạt thú làm cho Diệp Mặc nhớ tới tình cảnh tại sa mạc Taklamakan năm đó, trùng ăn thịt người cũng chi chít như vậy. Người sống bị chúng tràn qua, lập tức ngay cả vụn xương cũng chẳng còn. Hôm nay, đám Thổ Hạt thú này lợi hại hơn bọn trùng kia rất nhiều, Diệp Mặc biết một khi bị chúng vây quanh thì muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.
Vừa nghĩ tới sa mạc, Diệp Mặc cũng lập tức nhớ đến Lạc Ảnh. Trong lòng không khỏi dâng lên lòng nhung nhớ vô tận, không biết bây giờ Lạc Ảnh thế nào.
Diệp Mặc bay gần nửa ngày, cư nhiên lại không thấy một bóng người nào, đồng thời cũng chẳng tìm ra được một cây dược liệu nào có tác dụng. Mặc dù còn chưa đến mức thất vọng về “Sa Nguyên dược cốc”, nhưng hiển nhiên Diệp Mặc đã không có ý nghĩ như lúc ban đầu.
Đang lúc Diệp Mặc muốn đáp xuống sa mạc một lần nữa rồi kiểm tra cát đá bên dưới thì lại phát hiện chân trời phía xa xuất hiện một bóng đen. Thần thức của Diệp Mặc lập tức quét tới, phát hiện đó dĩ nhiên lại là một ngọn núi màu xanh, nhất thời trong lòng mừng rỡ, lại càng thúc dục “Phi Vân trùy” tăng thêm tốc độ vọt tới.
Chỉ qua mười mấy phút, Diệp Mặc đã thoát khỏi sa mạc, sau đó lại xuyên qua một con sông lớn gần chục ngàn mét, cuối cùng cũng tới ngọn núi màu xanh biếc kia.
Linh khí nồng nặc ập tới làm cho Diệp Mặc suýt chút nữa rên rỉ ra thành tiếng. Ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là đi tìm linh thảo, mà là đào một động phủ ở đây để tu luyện, bởi vì linh khí nơi này thật sự quá dày đặc rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại biết, đem ba tháng dùng cho tu luyện thì quả thực quá lãng phí. Ngọn núi màu xanh này diện tích không lớn lắm. Nói là núi non, bởi vì nó hơi nhô lên cao chút. Thật ra thì nơi như thế này nên gọi nó là đồi, hoặc là ốc đảo trên sa mạc thì tốt hơn.
Diệp Mặc đang muốn cẩn thận tìm kiếm trong vùng núi này một lần thì đập vào mắt là một mảnh “Chu Hoàn hoa” dày đặc. Đây cũng là linh thảo cấp bốn, tài liệu luyện chế “Thanh Nguyên đan”. “Thanh Nguyên đan” giống với “Ích Nguyên đan”, đều là đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ. Chỗ khác nhau chính là dược hiệu của “Thanh Nguyên đan” mạnh hơn “Ích Nguyên đan”. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường chỉ có lúc đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ thì mới thỉnh thoảng nỡ dùng một viên “Thanh Nguyên đan”.
Sở dĩ “Thanh Nguyên đan” quý trọng hơn “Ích Nguyên đan” rất nhiều là do “Chu Hoàn hoa” – linh thảo chủ yếu để luyện chế “Thanh Nguyên đan” rất ít. Nhưng hôm nay ở đây Diệp Mặc lại thấy một mảng lớn, ít nhất cũng phải một hai trăm cây, hơn nữa độ tuổi đều không thấp.
Diệp Mặc không chút do dự đào hết chỗ “Chu Hoàn hoa” này lên, ném vào trong thế giới trang vàng. Mặc dù bây giờ thế giới trang vàng của hắn vẫn chưa thể khiến cho linh thảo tự động sinh trưởng, nhưng cũng sẽ không khiến cho linh thảo chết đi. Cho nên để dược liệu trong thế giới trang vàng mới là lựa chọn tốt nhất.
Đào được một hai trăm cây “Chu Hoàn hoa” làm tâm tình Diệp Mặc rất tốt. Rất nhanh hắn liền tìm được rất nhiều linh thảo cấp ba cấp bốn ở xung quanh đó như Thủy Địa Lam, Kiếm Tham, Liệt Dương thảo, Ngưng Quang thảo… Không ngoại lệ, tất cả linh thảo đều bị hắn đào lên, đưa vào trong thế giới trang vàng.
Tốc độ của Diệp Mặc cực kỳ nhanh, chỉ chưa đến hai giờ mà hắn đã tìm khắp một nửa gò núi rồi.
Khi Diệp Mặc vừa đào một cây “Liệt Dương thảo” lên thì một mùi thơm nhàn nhạt bỗng truyền vào mũi hắn, tựa như hơi giống với mùi trầm hương. Diệp Mặc hít mạnh một hơi theo bản năng, nhưng hắn lập tức đã hiểu là có chuyện gì xảy ra. Ở gần đó có dược liệu cực phẩm đã chín! Trong lòng Diệp Mặc nhất thời mừng rỡ, đem dược liệu trong tay ném vào thế giới trang vàng, lập tức phi tới mà không hề nghĩ ngợi.
Diệp Mặc chỉ bay hơn trăm mét là đã ngừng lại. Bên ngoài mấy trăm mét có một gốc cây nhỏ màu xanh cao chừng ba trượng, trên cành đang treo lủng lẳng ba trái màu lam nhạt.
“Kềnh Linh lam quả”, Diệp Mặc chỉ cần vừa nhìn thì đã lập tức nhận ra đây chính là “Kềnh Linh lam quả”. Hắn nhất thời kích động lên, đây là một loại linh quả không thuộc tính, có tác dụng với bất kỳ tu sĩ nào dưới cảnh giới Nguyên Anh. Công hiệu của nó không phải khiến cho tu sĩ tăng thêm tu vi, cũng chẳng phải luyện chế loại đan dược nào.
Chức năng chủ yếu của “Kềnh Linh lam quả” chỉ có một, đó là nếu như phối hợp với với đan dược khác thì hiệu quả sẽ tăng thêm mấy lần. Nói như vậy chính là nếu anh muốn kết Đan, đầu tiên ăn “Bồi Chân đan”, sau đó lại ăn một viên “Kềnh Linh lam quả”, như vậy thì năm phần chắc chắn vốn có, lập tức sẽ biến thành tám phần, thậm chí chín phần.
Hơn nữa “Kềnh Linh lam quả” còn có một đặc tính cực kỳ quan trọng, đó là có thể hóa giải Đan độc, cái này có chút tương tự với “Duẫn Ích đan” của Diệp Mặc.
Mà ba quả “Kềnh Linh lam quả” trước mắt đã có màu lam nhạt, hiển nhiên là sắp chín. Nhưng khi nhìn thấy một con rắn khổng lồ màu xanh dưới tán cây “Kềnh Linh lam quả” thì Diệp Mặc nhất thời nhíu mày.