Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 334: Chương 334: Sự ác độc của “Địa Sát”




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 334: Sự ác độc của “Địa Sát”

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Đợi chút đã Diệp Mặc, những người muốn vào đây hình như đều cần một tấm thẻ hội viên, chúng ta không có thì làm sao vào được?

Tô Tĩnh Văn thận trọng, cô đi theo Diệp Mặc đến cổng thì phát hiện ra những người vào Vị Tiên đều có một tấm thẻ hội viên.

Diệp Mặc quay đầu lại cười cười nói:

- Không có gì, tôi có mà.

Nói xong không biết từ đâu rút ra một tấm thẻ hội viên giống y như của người đằng trước.

Tô Tĩnh Văn sắc mặt thay đổi, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ gật gật đầu.

Quả nhiên lúc Diệp Mặc đưa ra chiếc thẻ hội viên, người gác cổng cũng không ngăn cản, mà xoay người dẫn hai người vào.

- Vào phòng 207

Thần thức của Diệp Mặc sớm đã phát hiện ra người muốn tìm đã vào phòng 205, thậm chí còn dẫn theo hai cô gái vào cùng, mà phòng 205 cách vách với 207, vẫn còn trống.

Hai người đi vào phòng, Diệp Mặc đuổi nhân viên phục vụ ra, rồi treo tấm biển xin đừng làm phiền trước cửa.

Thấy Diệp Mặc đóng cửa phòng, tim Tô Tĩnh Văn không kiểu sao bắt đầu đập nhanh hơn, những người bình thường tới đây để làm gì, Tô Tĩnh Văn đương nhiên là biết. Thậm chí cô mới lúc nãy còn nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ ở trước cửa một căn phòng, Diệp Mặc không phải nói phải theo dõi một người sao? Sao lại mang theo mình đến nơi này?

Hơn nữa trong phòng tràn đầy không khí mờ ám, cho dù là ở cùng với Diệp Mặc cũng làm cho Tô Tĩnh Văn thấy đứng ngồi không yên.

Diệp Mặc đóng cửa phòng, thần thức lập tức quét qua tình hình đối diện, nhưng không thể nghe thấy âm thanh gì. Hắn đang chuẩn bị cho truyền âm thanh vào trong phòng thì quay đầu lại nhìn thấy Tô Tĩnh Văn có chút căng thẳng, lập tức hiểu ra vì sao cô phải lo lắng như vậy.

Chỉ có điều nếu một mình hắn đi vào phòng đóng cửa lại thì sẽ có người nghi ngờ, nếu tìm một người không quen đi vào, việc hắn cần phải làm lại không thể cho người ngoài biết. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc rất xin lỗi Tô Tĩnh Văn, nói:

- Rất xin lỗi cô, Tĩnh Văn, hôm nay làm cô thiệt thòi rồi. Chỉ là người hôm nay tôi phải theo dõi rất quan trọng, cho nên tôi muốn biết mấy người bọn họ đến Ninh Hải rốt cuộc là muốn làm gì.

Tô Tĩnh Văn vẻ mặt giãn ra chút, gỡ chút tóc rối, cười cười nói:

- Không sao, tôi dù sao cũng không có vấn đề gì…

Nói xong, chần chừ một lát lâu, cô mới quyết định hỏi:

- Diệp Mặc, trước kia anh hay đến đây à?

Diệp Mặc hơi sửng sốt, lập tức trả lời:

- Không đâu, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, sao thế?

Mắt Tô Tĩnh Văn sáng rực lên, lập tức lại hỏi:

- Nhưng làm sao anh lại có thẻ VIP vào cửa? Tôi có thấy anh đi làm thẻ đâu?

Diệp Mặc bỗng hiểu được ý Tô Tĩnh Văn, chắc chắn cô không thích nơi này lắm, cho là mình hay đến đây, cô cũng có chút không thoải mái, dù sao mình cũng là bạn cô ấy. Diệp Mặc nói:

- Vừa nãy lúc chúng ta vào, không phải có hai người vừa vặn đi ra sao, tấm thẻ đó là lúc họ đi qua sát tôi, tôi tiện tay mượn dùng nhờ thôi.

Hóa ra là thế, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên thở phào, nhưng trong lòng cũng hơi hoảng sợ, Diệp Mặc mới cùng cô đến đây, một chút dừng nghỉ cũng không có, không ngờ có thể trộm được thẻ VIP của người khác, thật là không thể tin nổi. Chỉ là đi sát qua người, cái sát qua người này thời gian ngắn ngủi bao nhiêu? Quả thực chỉ bằng một hơi thở mà thôi.

Nhưng nghĩ đến thân phận đại sư của Diệp Mặc, trong lòng lập tức cho là chuyện bình thường. Một tia không thoải mái trong lòng cô chợt biến mất, nhưng cô lập tức nghĩ đến việc Diệp Mặc có thường đến đây hay không, tại sao lại khiến mình không vui?

Lúc Tô Tĩnh Văn nhìn Diệp Mặc, hắn đã đứng ngay góc tường, cầm trong tay thanh đoản đao, thanh đao xuyên vào tường giống như cắt đậu hũ, chỉ một lát sau, âm thanh phía phòng bên kia truyền tới.

Chỉ có điều âm thanh kia không phải tiếng nói chuyện bình thường, mà dường như là tiếng động của hai nam hai nữ đang vật lộn kịch liệt. Tiếng thở dốc và rên rỉ truyền tới, Tô Tĩnh Văn nghe thấy đỏ mặt tía tai, thậm chí cổ cô cũng chuyển thành màu đỏ. Cô nhìn thoáng qua Diệp Mặc, thấy hắn đang nghe chăm chú, không hề bị chút ảnh hưởng nào, trong lòng cô nhất thời run lên, chẳng lẽ Diệp Mặc thích nghe mấy tiếng rên rỉ này?

Nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Mặc nghiêm túc, cô biết hắn chắc chắn không thích nghe những âm thanh này, chắc chắn là hắn có việc khác.

Diệp Mặc quả thực đang chú ý tới hai gã đàn ông mới vào, một người trong đó chắc chắn có dấu hiệu thần thức sâu độc. Nhưng Diệp Mặc cũng không hiểu vì sao hai gã này vừa tiến vào đã tìm đàn bà. Hơn nữa lại chẳng nói năng gì, lại làm việc hăng say như vậy. Nếu không phải thần thức của hắn có trên người một trong hai người kia, hắn còn cho là mình đã theo dõi nhầm người.

Quả nhiên mấy phút sau, cuộc chiến đấu của hai người chấm dứt, lập tức đứng lên đuổi hai người phụ nữ kia đi, lúc này họ mới mặc quần áo, cầm mấy chai bia bắt đầu nốc.

Diệp Mặc bỗng nhiên thấy một mùi hương nhẹ nhẹ, lúc này hắn mới nhớ tới Tô Tĩnh Văn. Nghĩ đến âm thanh lúc nãy, hắn bỗng thấy hơi có lỗi, đáng ra nên làm thông âm thanh truyền đến đây muộn hơn một chút.

- Rất xin lỗi, Tĩnh Văn, tôi lúc nãy thật không ngờ…

Diệp Mặc xấu hổ nói.

Tô Tĩnh Văn đỏ mặt trừng mắt nhìn Diệp Mặc, sóng mắt lưu động, không ngờ cũng không nói là không có vấn đề gì, xem ra cô cũng thật sự có chút tức giận.

Thấy bộ dạng Diệp Mặc khó xử, Tô Tĩnh Văn thu lại ánh mắt, rồi mới lên tiếng:

- Chỉ lần này thôi đấy, lần sau sẽ không có việc này nữa, lần sau tôi chắc chắn không tha thứ cho anh.

Diệp Mặc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lần sau chắc chắn sẽ không đi cùng cô, lúc này chỉ là trùng hợp mà thôi.

- Tôi biết anh chắc chắn không phải muốn nghe cái kia, rốt cục anh muốn nghe cái gì?

Tô Tĩnh Văn đến bên người Diệp Mặc, khiến hắn nghĩ tới cặp mông mềm mại của cô lúc ở trên xe, hơn nữa lại thêm cảnh tượng lúc nãy thần thức của hắn thấy, trong lòng không khỏi bị rung động.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bất thường của Diệp Mặc, và độ nóng trên người hắn, Tô Tĩnh Văn lập tức trừng mắt:

- Không được nghĩ lung tung, nếu nghĩ lung tung thì nghĩ về Khinh Tuyết của anh đi, không được nghĩ về tôi.

Nghe thấy Khinh Tuyết, trong lòng Diệp Mặc chợt lạnh, cảm giác khô nóng lúc nãy lập tức biến mất, thậm chí ánh mắt cũng ảm đạm hẳn.

Tô Tĩnh Văn nói xong cũng hối hận, tại sao phải nhắc tới Ninh Khinh Tuyết? Ánh mắt và vẻ mặt thay đổi của Diệp Mặc không thoát khỏi sự quan sát của Tô Tĩnh Văn, cô phát hiện hắn đã bình tĩnh và hờ hững, cái ánh mắt nóng như lửa khác thường lúc trước đã biến mất tăm mất tích.

- Rất xin lỗi, tôi không cố ý.

Trong lòng Tô Tĩnh Văn hơi hối hận vì lời nói lúc trước, lại chen tới bên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Không vấn đề gì, lúc nãy tôi hơi thất thần, cảm ơn cô nhắc nhở tôi.

Tuy rằng Diệp Mặc đã bình tĩnh lại, nhưng Tô Tĩnh Văn chen đến bên người hắn, cảm nhận thấy sự căng cứng và hơi thở tươi mát trên người Diệp Mặc, không ngờ cô lại giống Diệp Mặc lúc nãy, có chút mất phương hướng, cô đã quên mất mình càng ngày càng tới gần Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Văn, biết cô áy náy vì lời nói lúc nãy, nhưng lúc này hắn đã không quá để ý nữa.

Hai người trong phòng bên cạnh, một người trong đó là Độc Nhãn Long, tuy rằng hai con mắt của y thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thần thức của Diệp Mặc chỉ cần quét qua một phát, là có thể nhìn ra một mắt của người này không hề sáng.

Ngoài tay Độc Nhãn Long này, là một người thanh niên khác rất cường tráng, Diệp Mặc ước chừng gã cao hơn mình không ít, thậm chí cao tầm 1m90 trở lên. Mà dấu hiệu thần thức sâu độc của hắn chính là ở trên người thanh niên này.

- Hàn Tử, giờ tốt hơn nhiều rồi nhé.

Độc Nhãn Long nhìn người thanh niên cường tráng, giọng nói bình thản.

Gã thanh niên gật đầu.

- Đúng vậy, chú Cửu, giờ cháu thấy thoải mái hơn nhiều rồi, hơn nữa cũng không còn cảm giác sợ hãi. Lo lắng nữa.

Độc Nhãn Long thản nhiên cười:

- Lần đầu tiên tao giết người, còn không bằng mày. Đầu tiên cũng là một tiền bối chữ Địa màu đỏ đưa tao đi tìm một đứa đàn bà để thư giãn, thoải mái một chút. Mày giờ là lần đầu tiên giết người, về sau từ từ sẽ thành thói quen. Mày mới gia nhập tổ chức, đã được thăng chức chữ Nhân màu vàng, rõ ràng những người cấp trên rất coi trọng mày.

Hàn Tử ừ một tiếng, tiếp tục hỏi:

- Chú Cửu, chú nói người tiền bối hữ Địa màu đỏ dẫn chú đi, giờ đã lên chức chữ Thiên rồi sao?

Độc Nhãn Long lắc đầu, nói:

- Sau khi ông ấy lên chức hữ Địa màu tím, liền không còn tin tức gì nữa, nghe nói nhiệm vụ cuối cùng ông ấy chấp hành ở Châu Phi, sau lần đó, tao không nhận được tin gì của ông ấy nữa.

- Có phải tay tiền bối đó đã rửa tay gác kiếm ẩn cư rồi, đến chữ Thiên là có thể tự lựa chọn cuộc sống mình muốn rồi?

Hàn Tử hỏi, có chút mong chờ.

Độc Nhãn Long lại khoát tay áo nói:

- Việc này sau này trở về hẵng nói, giờ chúng ta thảo luận một chút mục tiêu kế tiếp. Lần này đến Ninh Hải chỉ có hai chúng ta, nếu làm tốt, tao có thể thăng một cấp, mày cũng có thể thăng lên hai cấp.

Hàn Tử gật gật đầu, không nói gì nữa, mà chăm chú nghe Độc Nhãn Long chỉ thị.

Độc Nhãn Long lấy ra một tấm bản đồ nói:

- Tiểu viện Diệp Mặc ở chúng ta đã nhìn qua, bên trong hiện không có ai ở. Nhưng người quen của hắn ở Ninh Hải còn rất nhiều, đại học Ninh Hải có một giáo viên tên là Văn Băng, nghe nói quan hệ với Diệp Mặc không tồi, cô ta có một đứa con, họ chính là một trong những mục tiêu của chúng ta hôm nay. Còn một cô gái khác tên là Tô Tĩnh Văn, quan hệ với Diệp Mặc cũng tốt, là mục tiêu thứ hai trong đêm nay của chúng ta.

Hàn Tử lại gật đầu nói:

- Giờ cháu mới hiểu được sự đáng sợ của việc đắc tội với Địa Sát chúng ta. Tên Diệp Mặc này không biết là người như thế nào, lại dám đối đầu với Địa Sát.

Nói xong Hàn Tử lại lắc đầu.

Độc Nhãn Long lại nghiêm túc nói:

- Hàn Tử, về sau không phải lo mấy chuyện đó, nhiệm vụ của chúng ta chính là giết người, cấp trên bảo giết ai thì chúng ta giết người đó, việc khác không cần quản, cũng không được nói đến, hiểu chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.