Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1121: Chương 1121: Sự khác nhau giữa thành danh và vô danh.




Ninh Khinh Tuyết nắm chặt lấy tay của Diệp Mặc, cô thậm chí còn có chút sợ hãi, hoặc là cô căn bản không thể tượng tượng được Diệp Mặc lại nổi tiếng như vậy.

Diệp Mặc mặc dù biết sự thành công của Chức Thần đan dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, nhưng hắn cũng không ngờ, khi chủ nhân luyện chế ra Chức Thần đan là mình vẫn còn đang đứng ở đây, không ngờ lại có thể thu hút sự ủng hộ và chấn động lớn như vậy. Nếu nói trong lòng không có chút kích động nào thì cũng không thể, cho dù biết được những người này vì Chức Thần đan mới ủng hộ hắn như vậy, Diệp Mặc cũng kích động trong lòng.

Sớm biết Chức Thần đan có thể thu hút được sự chấn động lớn như vậy, hắn có phải căn bản không cần đến đại hội đan vương rồi hay không? Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình. Chức Thần đan thu hút được sự ủng hộ của đông đảo các tu sĩ không phải là giả, nhưng loại đan dược này không thu hút được sự chú ý của những tu sĩ tu vi cao.

Chỉ có thân phận Đan vương thất phẩm của mình, mới có thể tụ tập được một lượng tu sĩ cao cấp. Mình muốn vững chân ở Nam An châu, Chức Thần đan là nền tảng, thân phận Đan vương thất phẩm là sự bảo đảm.

- Diệp Mặc cậu lên nói vài câu đi.

Nguyệt Kỳ Siêu gật đầu nói với Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng hiểu, thành chủ Ngân Nguyệt là vì hắn mà kéo sự nổi tiếng, đồng thời cảm kích cũng không từ chối, trực tiếp đứng dậy hắng giọng nói:

- Cảm ơn sự ưu ái của các vị bằng hữu đối với Diệp Mặc tôi, tôi sẽ luyện chế ra Chức Thần đan với tốc độ nhanh nhất. Nếu như các vị bằng hữu muốn mua Chức Thần đan, có thể mua ở Đan thành cũng có thể sau một năm nữa đến Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi. Mặc Nguyệt Chi Thành vốn dĩ thuộc Song Hà thành của đế quốc Hàn Lương, bây giờ đã là thành phố của tôi rồi, chuyển tên thành Mặc Nguyệt Chi Thành, cảm ơn mọi người.

Diệp Mặc lúc này càng không thể bỏ phí cơ hội này được, tuyên truyền về Mặc Nguyệt Chi Thành của mình một chút. Còn Đan thành thì cũng có thể mua được. Đó là có đi có lại, phương pháp luyện chế Chức Thần đan mặc dù rất quý giá, nhưng so với sự ủng hộ của Đan vương Ngân Nguyệt thì cũng không là cái gì, cho nên hắn định giao phương thức luyện chế Chức Thần đan cho Đan vương Ngân Nguyệt. Cũng không thể để Đan vương Ngân Nguyệt ở bên này giúp hắn, hắn lại lập tức kéo người đến Mặc Nguyệt Chi Thành được, như vậy thì quá không biết điều rồi.

- Thì ra hắn chính là Diệp Mặc, quả nhiên là kinh tài diễm diễm. Khó trách có thể làm người của “Hoành không xuất thế”.

Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai vừa nghe thấy Diệp Mặc nói xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao đệ tử Lăng Hiểu Sương của mình lại muốn đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, hóa ra Mặc Nguyệt Chi Thành là thành phố của Diệp Mặc.

Diệp Mặc lúc này đã nổi tiếng, hắn hoàn toàn có thực lực tự bảo vệ mình. Tấm bia đá bạch ngọc trên bia đề danh Kim Đan trên quảng trường bia đề danh Nam An châu chắc sẽ hiện tên của hắn.

Nguyệt Kỳ Siêu gật đầu, rất hài lòng với câu nói của Diệp Mặc, mặc dù y không cần lo lắng sau khi Mặc Nguyệt Chi thành được thành lập, Đan thành trở nên ít người đi. Nhưng thái độ của Diệp Mặc vẫn khiến y tán thưởng hắn.

Đợi sau khi Diệp Mặc đi xuống, Nguyệt Kỳ Siêu mới nói:

- Bây giờ mời Đan vương Nghiễn Điền lên đọc Top 10 của đại hội Đan vương lần này, ba ngày sau, các tu sĩ ở Đan thành có thể thỉnh cầu đan sư hoặc Đan vương Top 50 luyện đan miễn phí. Thời gian chỉ có ba ngày, linh thảo cần phải tự chuẩn bị.

Cho dù mọi người đều đoán ra Top 10 có những ai rồi, nhưng danh sách của Thẩm Nghiễn Thanh sắp đọc vẫn khiến cho người khác hồi hộp.

- Đứng đầu đại hội đan vương là Diệp Mặc, đồng thời nhận được huy chương Đan vương Thiên cấp thất phẩm, trở thành phó thành chủ dự bị của Đan thành, hưởng thụ quyền lợi của thành chủ Đan thành. Đứng thứ hai là Cửu Kiền, đồng thời nhận được huy chương Đan vương lục phẩm, trở thành trưởng lão dự bị của Đan thành, hưởng thụ quyền lợi trưởng lão của Đan thành. Người thứ ba, Từ Bán Xương…

Nghe Thẩm Nghiễn Thanh tuyên đọc danh sách, Đan vương nhị phẩm Kim Kỳ Xa lúc trước ở Thanh Tức lâu nói Chức Thần đan căn bản không thể nào luyện chế ra được lại càng đến nhìn cũng không dám nhìn Cố Mân Tiềm, vì đã mất mặt quá thể, khiến y không còn mặt mũi dám nói bất cứ lời nào.

Lúc trước ủng hộ gã chỉ có một số đan sư và đan vương, đồng thời cũng không dám đứng ra phát biểu. Sợ Cố Mân Tiềm lại chế nhạo bọn họ. Quý Bưu Đình nhớ tới những gì đã nói lúc trước ở Đan Tức lầu, nói bất luận là bất kỳ người nào có thể luyện chế ra Chức Thần đan, thì sẽ bằng lòng tôn làm thầy, nhưng bây giờ anh ta lại không dám nói ra câu nào.

Không phải bái lạy Diệp Mặc làm sư là mất mặt, mà là người ta là một Đan vương thất phẩm có nhận anh ta làm đệ tử hay không, lại là hai chuyện khác nhau. Cho dù anh là Đan vương tứ phẩm thì sao chứ? Bái Đan vương thất phẩm làm thầy, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, cho nên anh ta căn bản không dám nói ra. Thậm chí anh ta mong đợi người khác có thể đề cập đến, không có ai lại nghĩ ra chuyện nhỏ này của anh ta.

Diệp Mặc trong lòng cũng trở nên vui mừng, hắn không ngờ người đứng đầu lại nhận được phúc lợi này. Thành chủ của Đan thành, cho dù là phó thành chủ dự bị, nhưng quyền lợi đó lại là sự thật. Cái này còn có lợi ích thực tế hơn một trăm huy chương Đan vương thất phẩm, thực ra hắn cũng biết cái danh phó thành chủ dự bị này, chỉ cần hắn gật đầu, lập tức có thể trở thành phó thành chủ thực sự.

Nhưng đối với hắn mà nói một danh dự bị cũng đủ rồi, cái mà hắn cần chính là danh tiếng, bây giờ đã đủ lớn rồi, cũng không cần ở lại Đan thành làm thành chủ nữa, hắn còn Mặc Nguyệt Chi Thành của mình nữa mà.

Sau khi biết được Diệp Mặc không những là Đan vương thất phẩm, mà còn trở thành phó thành chủ dự bị của Đan thành, lập tức có người bước đến chúc mừng. Vì rất cả mọi người đều biết, Diệp Mặc cũng đã thành một trong những cao nhân ít ỏi của Nam An châu, cho dù tu vi của hắn có thấp, cũng là cao nhân.

- Đại hội Đan vương lần này đến bây giờ kết thúc tốt đẹp, các bằng hữu muốn mời Đan vương luyện đan, sau ba ngày tại đan hội của Đan thành yêu cầu.

Sau khi Thẩm Nghiễn Thanh nói xong câu này, cả quảng trường của Đan thành vỗ tay hoan hô ầm ầm.

Kỷ Bẩm đứng dậy muốn đi tìm Diệp Mặc, lại bị Nguyệt Kỳ Siêu ngăn lại:

- Anh Kỷ, anh không cần phải nóng vội, bây giờ hai vợ chồng người ta gặp mặt không biết có bao nhiêu tâm sự cần phải nói, Diệp Mặc sẽ đến Đan hội…

- Ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu…

Kỷ Bẩm ha hả cười, lập tức hiểu được câu nói của Nguyệt Kỳ Siêu.

Diệp Mặc cũng không dẫn Khinh Tuyết rời khỏi, mà sau khi chào hỏi đông đảo Đan vương xong, cố ý đến trước bàn giám khảo cảm ơn mấy người Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh, lúc này mới lấy ngọc bài ra nói với Kỷ Bẩm:

- Cảm ơn tiền bối đã chiếu cố Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải, vãn bối khắc sâu trong lòng.

Kỷ Bẩm cười ha hả nói:

- Không vội, không vội, anh ra cùng với vợ của anh trước đi, ba ngày sau tôi đợi anh ở đan hội.

Lục Vô Hổ đứng dậy hướng về phía Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Anh nhớ là nợ tôi một ân tình đấy nhé.

Diệp Mặc rất muốn hỏi Lục Vô Hổ tại sao muốn tặng hắn một ân tình, nhưng Lục Vô Hổ thân người vừa lóe lên, liền biến mất.

Cao Hòa cùng với Khương Dực cũng đến hàn huyên cùng Diệp Mặc, mặc dù trước đó bọn họ đều là ban giám khảo đại hội đan vương, nhưng bây giờ Diệp Mặc đã là đan vương thất phẩm tồi, thân phận cũng cao hơn bọn họ rồi.

Triệu Thuận Thiên vừa mới muốn bước đến nói chuyện cùng Diệp Mặc, liền nhận được một tin, ông ta nhìn tin tức, sắc mặt lập tức thay đổi, quay người chào hỏi Nguyệt Kỳ Siêu, rồi lập tức vội vã rời khỏi bàn giám khảo.

Diệp Mặc mặc dù biết Triệu Thuận Thiên chính là đan vương Trường Thuận, cũng biết đồ đệ Mạc Hữu Thâm của y có thù với mình, nhưng hắn cũng biết, bây giờ không phải là lúc trả thù, nên cũng không ngăn lại.

Nguyệt Kỳ Siêu cười nói với Diệp Mặc:

- Cậu cứ đi giải quyết chuyện riêng của mình đi, ba ngày sau nhớ đến đan hội.



- Em đi chào hỏi sư môn trước, rồi đi cùng anh sau…

Ninh Khinh Tuyết đến lúc này, tâm trạng kích động mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Mặc dù lúc trước sư phụ muốn gả cô cho Lôi Vân tông, nhưng dù sao cũng là sư môn của cô, hơn nữa lúc trước khi cô cùng mấy người Lạc Ảnh đến Nam An Châu chẳng khác gì gặp vận đen, nếu như không có sự che chở của “Phiêu miểu tiên trì”, Ninh Khinh Tuyết cô nói không chừng tan xác rồi.

- Nên đi.

Diệp Mặc gật gật đầu, kéo Minh Khinh Tuyết, nhanh chóng đến khán đài của “Phiêu miểu tiên trì”.

Lúc này khán đài của “Phiêu miểu tiên trì” đã chật kín các tu sĩ cao tầng của các đại môn phái, rõ ràng bọn họ sớm đã dự tính được Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết sẽ đến đây.

Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới đến, lập tức có đủ kiểu chào hỏi mời mọc.

Sư phụ Trịnh Kha Nhân của Ninh Khinh Tuyết sắc mặt lúng túng nhìn Diệp Mặc đang cùng chào hỏi các trưởng lão của môn phái, không biết nân làm thế nào tiến đến nói chuyện

Cũng là Ninh Khinh Tuyết đi đến cúi người chào hỏi nói:

- Sư phụ, con tìm được chồng con rồi, con muốn đi cùng chồng con, không thể về môn phái được, cảm ơn sự quan tâm và trợ giúp của môn phái và sư phụ từ trước tới nay.

- Đúng, đúng, nên vậy, nên vậy…

Trịnh Kha Nhân không biết trả lời sao với Khinh Tuyết, trước đó không lâu bà vẫn còn đang quát lớn Khinh Tuyết, muốn gả cô cho Lôi Vân tông, nhưng mới có thời gian ngắn ngủi, bà lại không thể không nhìn sắc mặt của đệ tử của mình. Thế sự biến hóa quá lớn, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Còn vị nữ tu trung niên Trì trưởng lão vẫn đứng một bên tiến đến kéo tay Khinh Tuyết nói:

- Được, được, Khinh Tuyết, con có thể tìm được chồng con là chuyện vui rồi, con đương nhiên phải đi cùng chồng mình. Bất luận con ở đâu, Phiêu Miểu tiên trì vẫn là nhà của con, lúc nào cũng có thể quay về được.

Nói xong, lại nhìn Diệp Mặc rồi nói với Ninh Khinh Tuyết:

- Đó là đan vương Diệp Mặc chồng của con à, quả nhiên là nhân trung long phượng…

Cho dù biết rõ Trì trưởng lão nói như vậy là vì thân phận và địa vị bây giờ của Diệp Mặc, nhưng Ninh Khinh Tuyết vẫn rất cảm động, liền vội vàng hành lễ nói:

- Cảm ơn Trì trưởng lão, vãn bối nhất định ghi nhớ.

Diệp Mặc kinh nghiệm sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, đương nhiên thoáng nhìn là có thể nhìn ra, mấy vị trưởng lão này thậm chí sư phụ của Ninh Khinh Tuyết mặc dù đối xử với cô không tệ, nhưng đại đa số đều là do mình.

Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Mặc trong lòng cũng rất cảm kích Phiêu Miểu tiên trì, dù sao Khinh Tuyết trước kia khi chưa tìm được mình, chính là Phiêu Miểu tiên trì đã che chở cô ấy.

Sau một hồi hàn huyên, Diệp Mặc cũng đồng ý hẹn trước với mấy vị trưởng lão môn phái và môn chủ Phiêu Miểu tiên trì, trực tiếp dẫn Khinh Tuyết rời khỏi. Đồng thời trong lòng cũng cảm thán, đây chính là sự khác biệt giữa thành danh và không thành danh.

Nếu như không nổi tiếng, hắn muốn dẫn Khinh Tuyết rời khỏi Phiêu Miểu tiên trì như vậy, thì đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Còn chuyện Khinh Tuyết có phải là vợ của hắn hay không, thậm chí sẽ bị Phiêu Miểu tiên trì bỏ qua hoàn toàn.

- Khinh Tuyết, anh dẫn em đi gặp một người, anh sở dĩ có thể đến Đan thành tham gia đại hội, chính là vì lời nói và sự giúp đỡ của cô ấy. Có thể nói không phải vì câu nói của cô ấy, chúng ta bây giờ cũng chưa gặp được nhau.

Diệp Mặc chuẩn bị dẫn Ninh Khinh Tuyết đến gặp Cảnh Anh Ly, đối với Cảnh Anh Ly, hắn vẫn luôn rất cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.