Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 501: Tái chiến với Nhâm Bình Xuyên.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
-Đã đến đây rồi thì vào trong đi.
Giọng của Nhâm Bình Xuyên vẫn già nua như cũ, hơn nữa còn có vẻ rất thản nhiên.
Diệp Mặc nắm chặt lấy phi kiếm, thần thức cẩn thận quét quanh người Nhâm Bình Xuyên một lượt, chỉ cần cảm thấy có gì bất ổn là hắn sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào vòng công kích của Nhâm Bình Xuyên, hơn nữa Diệp Mặc còn có dự cảm rằng, dường như hắn cảm giác thấy thần thức của mình đều bị Nhâm Bình Xuyên cảm nhận được hết, lão già này thật quá đáng sợ.
Nhưng hắn nhanh chóng yên lòng, chả trách sao Nhâm Bình Xuyên không truy đuổi hắn, vì hai chân của gã đã bị nổ mất, hai chân đó giờ chỉ có một miếng vải che lên, nếu như không phải là Diệp Mặc thì người khác nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở phào, cho dù Nhâm Bình Xuyên có lợi hại nhưng gã cũng đã không còn chân nữa, gã cũng không thể làm gì được mình. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc liền chậm rãi bước vào.
-Năng lực thần thức của mày rất kỳ lạ, tao cảm thấy mày chưa bước vào, nhưng thần thức của mày có thể cảm nhận được động tác của tao, thậm chí có thể nhìn thấy tất cả của tao. Nói cho tao biết, làm sao mà mày làm được?
Nhâm Bình Xuyên ngồi trên mặt ghế đá, dung mạo không vì thăng cấp lên Tiên Thiên biến thành trẻ lại, mà lại hiện rõ sự già nua. Ngữ khí của gã rất bình thản, cũng không vì hai chân của mình bị Diệp Mặc làm cho nổ gãy mà cảm thấy phẫn nộ.
Diệp Mặc lạnh lùng cười:
-Tao và mày có mối thù lớn ở Hồ Lô Cốc, tại sao phải nói với mày? Mày đang nằm mơ đấy à? Hay là mày là một kẻ ngu ngốc?
Nhâm Bình Xuyên lộ chút tức giận, nhưng đã bình tĩnh ngay được, lại thản nhiên nói:
-Thứ mà mày tu luyện rất lợi hại, từ trước đến nay tao chưa từng nhìn thấy một người tu luyện cổ võ lại có thể chế ngự được phi kiếm như mày. Mày là người đầu tiên và cũng là duy nhất.
-Điều đó và mày chẳng liên quan gì đến nhau.
Diệp Mặc vẫn vẻ thản nhiên, lúc này thần thức lại đề phòng Nhâm Bình Xuyên. Hắn biết tên già này tuyệt đối không bình thản như biểu hiện bên ngoài, mà gã là một lão già cực kỳ nguy hiểm.
-Mày có thể cảm nhận được tao đã bị thương? Thậm chí hai chân còn mất vì vụ nổ đó.
Nhâm Bình Xuyên nhíu mày. Nếu như Diệp Mặc biết hai chân gã bị nổ mất, điều này thực sự gây bất lợi cho gã, nhưng gã cũng biết sự che giấu của mình đã bị phát giác.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
-Tao đã đến đây thì sẽ không sợ mày, bất kể hai chân của mày có bị gãy hay không. Hồ Lô Cốc của mày và tao đã có mối thâm thù. Nhâm Bình Xuyên, mày ít nói nhảm đi, nói thẳng luôn mục đích mày để tao tới đây đi.
Trong lời nói của Nhâm Bình Xuyên, Diệp Mặc cuối cùng cũng tin rằng, Nhâm Bình Xuyên dùng vải che chân lại là muốn để mình nhìn thấy, chỉ là nét mặt của mình đã bị gã nhìn thấu, có lẽ việc mình dám tiến vào hang động đá này đã bị gã đoán ra được.
Lần này Nhâm Bình Xuyên không tức giận, mà tiếp tục nói:
-Tên trẻ tuổi kia, mày tên Diệp Mặc đúng không? Mày có tin rằng hôm đó, nếu như bom của mày mà nổ chậm ba giây thì tao sẽ không bị thương không? Tao vừa mới thăng lên cấp Tiên Thiên, thậm chí nội công chưa thu hồi lại được, quả bom đó của mày đã làm nổ tung tất cả. Đó là vận may của mày, nhưng vận may không phải lúc nào cũng có.
Diệp Mặc lạnh lùng nói:
-Vận may có hay không là việc của tao. Hôm nay tao chỉ đi qua đây, nếu không có việc gì thì tao đi đây.
Diệp Mặc đương nhiên không muốn đi như vậy, hai chân của Nhâm Bình Xuyên đã bị gãy, hơn nữa trong lời nói của gã, hắn đã biết được gã bị thương. Mặc dù không biết vết thương của gã như thế nào, nhưng hôm nay là cơ hội tốt nhất để giết Nhâm Bình Xuyên.
Nếu như bây giờ một tên Nhâm Bình Xuyên đã bị nội thương, thậm chí còn mất cả hai chân còn giết không nổi thì sau này còn giết nổi ai chứ. Nếu như Nhâm Bình Xuyên biết được việc gã bị nội thương, Diệp Mặc hóa ra căn bản là không biết, mà biết được điều đó thông qua lời nói của gã thì không biết gã sẽ làm gì.
Diệp Mặc rất muốn giết ngay Nhâm Bình Xuyên, nhưng hắn biết với năng lực bây giờ của mình, muốn giết được gã cũng cần phải chuẩn bị thật tốt, cho dù hai chân của gã đã bị mất. Nhưng may mà Nhâm Bình Xuyên không những bị gãy chân mà còn bị thương. Điều này đối với Diệp Mặc là một tin tốt.
Cho dù gã là cao thủ Tiên Thiên, nhưng cao thủ Tiên Thiên mà bị gãy chân và trọng thương thì cũng không thể uy hiếp gì được mình, hơn nữa việc hắn nhờ có Tống Ánh Trúc mà tu vi lại lên một tầng nữa, đã đến luyện khí tầng bốn trung kỳ, sắp bước vào hậu kỳ. Diệp Mặc nghĩ đến đây, sự tự tin đã tăng lên nhiều.
-Mày cảm thấy, chân tao bị gãy thì sẽ không thể giết nổi mày ư?
Nhâm Bình Xuyên vẫn bình thản như cũ, không một chút hoang mang.
Nói xong, gã không đợi Diệp Mặc trả lời, bình tĩnh nói:
-Để lại thứ mày được truyền kế, tao đảm bảo sẽ không động tới một sợi lông của mày.
- Thậm chí còn mang một phần của cải tặng ày. Nếu như mày không đồng ý thì mày hãy xem xem, một cao thủ Tiên Thiên bị gãy chân như tao có thể giết được mày hay không.
Nói xong Nhâm Bình Xuyên thản nhiên nhìn Diệp Mặc:
-Mày có thể lựa chọn chạy trốn, sau khi mày chạy trốn thì tao sẽ đi thẳng đến Lưu Xà. Tại Lưu Xà tao sẽ giết hết, tao cũng không ngại để người thân của mày ở Lưu Xà làm thức ăn cho Thủy Lang đâu.
Căn bản Diệp Mặc đã có động cơ giết Nhâm Bình Xuyên, bây giờ hắn càng muốn giết gã hơn, Nhâm Bình Xuyên bắt buộc phải chết.
Diệp Mặc lui ra sau hai bước, thần thức lập tức tập trung vào Nhâm Bình Xuyên. Hắn biết bây giờ không có cách nào đánh lén, chỉ có thể đối đầu trực tiếp với Nhâm Bình Xuyên. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ra phía sau của Nhâm Bình Xuyên không ngờ là một đầu nguồn của mạch nước ngầm bị một miếng sắt che lại, và bên trong đó có rất nhiều loài quái ngư răng dài kỳ quái đó.
Diệp Mặc nghĩ đến những lời Nhâm Bình Xuyên vừa nói, liền cảm thấy ghê tởm:
-Hóa ra những con quái ngư này đều do Hồ Lô Cốc chúng mày nuôi sao?
Nhâm Bình Xuyên cười lớn:
-Quái ngư? Đợi mày sau khi biết được tác dụng của loài cá đó thì mày sẽ không nói chúng là quái ngư nữa đâu.
- Nếu mày đồng ý với lão già này thì lão già này sẽ thu nhận mày làm đệ tử của Hồ Lô Cốc, hơn nữa còn đảm bảo trong vòng một năm mày từ Bán Bộ Tiên Thiên trở thành đệ tử Tiên Thiên luôn. Nhưng xem ra tao đoán không sai, mày quả nhiên có thể thông qua thần thức để nhìn xuyên được thứ ở đằng sau lưng tao.
Nói xong, trong mắt Nhâm Bình Xuyên lại lóe lên ánh lửa, gã nghĩ đến công pháp thần kỳ đó của Diệp Mặc bị mình biết được, trong lòng liền cảm thấy sung sướng.
Diệp Mặc không nói gì, bất động trước Nhâm Bình Xuyên, hắn biết Nhâm Bình Xuyên còn có lời muốn nói.
-Chúng gọi là Thực Thi Thủy Lang, nhưng không phải là cá. Máu của chúng có chứa tinh khí máu thịt, chỉ cần uống máu của Thực Thi Thủy Lang là có thể vận chuyển nội khí một cách dễ dàng hơn, thăng cấp rất nhanh, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Nhâm Bình Xuyên thu ánh mắt của mình lại, chậm rãi nói.
Diệp Mặc nghe đến đây suýt nữa thì nôn ói. Uống máu của loài cá này, cho dù là cả đời này hắn chỉ Luyện Khí tầng một thì hắn cũng sẽ không uống máu của loài động vật ghê tởm này.
-Mày nuôi hàng trăm con Thực Thi Thủy Lang, thảo nào mày có thể thăng cấp lên Tiên Thiên.
Diệp Mặc nói một cách châm chọc.
Dường như không nghe ra những lời châm chọc của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xuyên vẫn nói tiếp:
-Mày tưởng máu của bất kỳ một con Thực Thi Thủy Lang nào cũng có tác dụng sao? Phải là những con Thực Thi Thủy Lang trưởng thành, những con Thực Thi Thủy Lang trưởng thành phải vươn dài tứ chi và có nanh vuốt mới có tác dụng. Mày biết tao có hàng trăm con Thực Thi Thủy Lang, xem ra mấy ngày trước Thực Thi Thủy Lang đã bạo động, chắc là gặp mày rồi?
Trong lòng Diệp Mặc thầm tức giận, lão già này biết mấy ngày trước Thực Thi Thủy Lang đã bạo động, chứng tỏ vụ nổ đó và chúng có quan hệ với nhau. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lạnh lùng cười:
-Nói như vậy, mấy ngày trước vụ nổ đã sắp xếp cho tao phải chết là do mày làm? Di tích của cổ mộ đó, chúng mày biết?
-Di tích cổ mộ?
Nhâm Bình Xuyên lắc đầu cười nói:
-Tao không biết di tích cổ mộ nào cả, nhưng Thực Thi Thủy Lang ở mạch nước ngầm đó là do Hồ Lô Cốc của tao nuôi. Vụ nổ đó chính xác là do tao làm, bất kỳ ai cũng không thể làm Thực Thi Thủy Lang của Hồ Lô Cốc chúng tao bị lộ ra ngoài, vì vậy cho dù tao có bị mất đi rất nhiều những con Thực Thi Thủy Lang thì cũng phải giết được kẻ đã biết đến Thực Thi Thủy Lang.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy, nếu như Thực Thi Thủy Lang có thể thăng cấp cảnh giới thì chẳng phải là rất đơn giản sao? Bao nhiêu con Thực Thi Thủy Lang như vậy, những đệ tử của Hồ Lô Cốc mỗi ngày uống máu hai con không được sao?
Dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, Nhâm Bình Xuyên cười nhạt nói:
-Có phải mày tưởng chỉ cần cho Thực Thi Thủy Lang cắn giết lẫn nhau thì có thể vươn dài tứ chi nanh vuốt ra đúng không? Nếu như mày nghĩ như vậy thì tao chỉ có thể nói rằng, mày quá ngây thơ. Thực Thi Thủy Lang sống rất đơn giản, nhưng tuyệt đối không phải tự cắn giết lẫn nhau là có thể lớn được. Mặc dù cắn giết lẫn nhau có thể khiến chúng nhanh chóng vươn dài chân trước ra được, nhưng chân sau và nanh vuốt vĩnh viễn sẽ không dài ra được. Chúng bắt buộc phải uống máu người sống mới có thể dần dần lớn lên được. Mày tưởng mỗi một ngày như vậy, ông trời đều ban thần vật một cách dễ dàng như vậy sao?
-Hóa ra đệ tử của Hồ Lô Cốc bị mày thả xuống sông cho quái vật này ăn?
Diệp Mặc theo bản năng thốt ra một câu.
Nhâm Bình Xuyên không giấu diếm chút nào, nói:
-Đúng vậy, Hồ Lô Cốc bị mày làm cho sập xuống, bây giờ không có một cái xác sống nào bước vào, Thực Thi Thủy Lang của tao đang đói đến chết rồi, tao chỉ có thể để cho những đệ tử này làm thức ăn cho Thực Thi Thủy Lang. Được coi là đệ tử của Hồ Lô Cốc, bọn họ cũng nên vì Hồ Lô Cốc mà cống hiến chút ít công lao.
Giọng điệu của Nhâm Bình Xuyên rất thản nhiên, không có chút áy náy và chậm chạp nào, dường như việc những đệ tử kia làm thức ăn cho cá là một lẽ đương nhiên vậy. Xem ra gã đã nói toàn bộ bí mật của Hồ Lô Cốc cho Diệp Mặc biết, Diệp Mặc nhất định sẽ ở lại đây. Tiên Thiên là một thứ mà ai cũng theo đuổi suốt đời, có người vì muốn thăng cấp lên Tiên Thiên, thậm chí là cha mẹ anh em ruột thịt cũng giết, huống chi là một đám người vô dụng không để làm gì kia.
Diệp Mặc chậm rãi thở dài, nhìn chằm chằm Nhâm Bình Xuyên, cười lạnh nói:
-Lão thất phu, mẹ kiếp, mày đúng là đồ không biết xấu hổ, hãy nhận lấy một kiếm của ông đây đi.
Nói xong, trường kiếm trong tay của Diệp Mặc liền hóa thành một tấm lụa lớn và dài, mang đầy sát khí lao thẳng về phía Nhâm Bình Xuyên. Lần này, Diệp Mặc thi triển 80% chân khí, mục đích chính là để Nhâm Bình Xuyên bị mê muội, khiến gã tưởng mình đã dốc toàn lực.
“Ầm”. Nhâm Bình Xuyên đánh một quyền xuống, Diệp Mặc cảm thấy kiếm khí của mình đã đánh ra bị chia năm xẻ bảy, đồng thời hắn lại một lần nữa bị nội công của Nhâm Bình Xuyên bắn ngược lên trên.
Nhưng lần này là do Diệp Mặc cố ý, hắn mượn lực để bay ra khỏi sơn động của Nhâm Bình Xuyên. Vì hai chân của Nhâm Bình Xuyên đã mất, nhưng nơi chiến đấu lại chật hẹp, đối với Diệp Mặc mà nói không có lợi thế gì.
Khi Diệp Mặc rơi xuống liền cảm thấy nội khí của Nhâm Bình Xuyên đã mạnh hơn mấy ngày trước rất nhiều, tuy nhiên nội khí của gã vẫn chưa hoàn chỉnh, quả nhiên bị nội thương rất nặng. Trong lòng Diệp Mặc hơi hoảng sợ, lão già này bị nội thương nặng như vậy mà còn lợi hại như thế, nếu như gã không bị nội thương chắc mình không còn đường mà chạy nữa.
Biết được rằng tu vi của mình vài ngày trước lại thăng lên một tầng nữa, chân khí mà vài ngày trước hắn dốc toàn bộ để thi triển chỉ tương đương với 80% chân khí so với hiện tại mà thôi.
Chẳng lẽ Tiên Thiên thực sự đáng sợ như vậy sao?