Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 755: Tai họa Ẩn Môn
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Ly Thành dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, cảm thán nói:
- Lúc trước khi tôi bị giam ở nơi này, trong lòng rất khó chịu, sau này có một lần tôi vô tình phát hiện trong hang động lạnh cóng đó có một huyệt động, trong huyệt động là mấy vò tủy mầm đá vạn năm xếp cạnh bên nhau, bên cạnh còn có một bộ xương khô thiếu mất một cánh tay.
- Trên bộ xương khô đó tôi tìm thấy một sơ đồ, vị tiền bối đó đã viết nó bằng tay. Vị này cũng là một người tu luyện cổ võ, ông ấy nói còn phát hiện ra một dạng người mới ở trên đời này, đó là người tu chân, người tu chân tu luyện đến trình độ cao nhất thậm chí có thể bay lượn như trong truyền thuyết. Vị này vì ở Thần Châu tìm kiếm những người tu chân mà mấy chục năm ròng đều bôn ba khắp chốn, cuối cùng vì bị trọng thương mà qua đời.
Nghe đến đây Diệp Mặc đã mơ hồ hiểu được ý của Ly Thành, vận mệnh của ông ta có lẽ cũng giống như bộ xương khô ấy.
Quả nhiên Ly Thành tiếp tục nói:
- Tôi biết được tin này trong lòng thấy vô cùng kích động. Sau khi hết hạn giam cầm tôi rời khỏi Thái Ất Môn, đi phiêu du khắp nơi tìm người tu chân, không còn hứng thú với cổ võ nữa. Năm tôi 50 tuổi đã đột phá Tiên Thiên, tôi cũng thực sự đã tìm ra một di tích của người tu chân, lấy được một quyển công pháp. Thái Ất Môn biết tin tôi đã tu luyện đến cấp Tiên Thiên liền mời tôi quay về. Vì tôi muốn tĩnh tâm tu luyện tu chân nên tôi lại quay về Thái Ất Môn rồi liền ở nơi nay chuyên tâm tu luyện.
Diệp Mặc trong lòng thấy kì lạ, Ly Thành tu luyện đến tận bây giờ mà tại sao không hề có một chút hiệu quả nào?
Ly Thành lại tự rót ình một chén rượu nói:
- Tôi tu luyện suốt hai mươi năm ròng nhưng không thu được gì, thậm chí còn không đạt được luyện khí tầng một như trong sách nói. Trong nỗi thất vọng tôi thấy thật không cam tâm, nhưng tuổi của tôi cũng đã cao rồi. Thế là tôi rời Thái Ất Môn đi tìm linh dược để thăng cấp tu vi của mình, muốn đột phá giới hạn, làm tăng tuổi thọ trước rồi tiếp tục tu luyện. Nhưng tôi không ngờ, tôi không tu luyện được tu chân nhưng cổ võ thì tiến rất nhanh, không những đột phá được đỉnh cao Tiên Thiên mà người ta thường hay nói tới mà thậm chí đã lên được cấp mà người khác vẫn thường cho là Tiên Thiên siêu cấp, biến nội khí thành chất lỏng.
- Sau khi nội khí của tôi chuyển thành thể lỏng tôi có một sức mạnh tinh thần, bằng sức mạnh tinh thần tôi đã nhìn thấy được thứ bên trong của tấm giản đồ bằng ngọc từng lấy được. Biết được bản thân mình vốn không có linh căn nên không thể nào tu luyện. Trong nỗi thất vọng tôi đã thiêu hủy hết những thứ có liên quan đến tu chân, lấp đi hang động ở sau sơn cốc rồi định cư ở chốn này, mấy chục năm tu tâm dưỡng tính, bây giờ tôi đã hiểu được một đạo lý: mệnh trung vô thì mạc cưỡng cầu (số mệnh đã an bài bản thân không thể có được thì đừng cố gắng theo đuổi)
Lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu ra tại sao Ly Thành biết về tu chân, hơn nữa gặp được hắn mà bình tĩnh như vậy. Thì ra ông ta theo đuổi gần một trăm năm rồi mới hoàn toàn từ bỏ.
Tuy Diệp Mặc biết tủy mầm đá vạn năm có thể luyện được Ngũ Nguyên Đan hơn nữa đan dược này còn có thể dẫn xuất linh thạch, nhưng Diệp Mặc không thể nói ra. Bởi vì muốn tu luyện được Ngũ Nguyên Đan thì tu vi hiện giờ của hắn vẫn chưa đủ, cho dù có muốn chế luyện thì ước chừng cũng phải đợi đến sau khi lên đến Trúc Cơ.
So với việc cho Ly Thành một sự hi vọng thì thà rằng không nói chuyện này. Nếu sau khi hắn lên cấp Trúc Cơ mà Ly Thành vẫn chưa chết thì hắn sẽ biếu ông ta một viên Ngũ Nguyên Đan để ông ấy có thể dẫn xuất thần thức.
Nhưng Diệp Mặc đột nhiên nghĩ ra, Ly Thành tu luyện cổ võ, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy thì lẽ ra ông ta cũng phải có linh căn chứ, tại sao lại có thể không có linh căn, không thể tu luyện?
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua, Diệp Mặc lại rót cho Ly Thành một chén rượu nói:
- Ly tiền bối, tôi còn hai câu hỏi muốn được thỉnh giáo. Thứ nhất, tiền bối là người của Thái Ất Môn, tại sao không ngăn tôi tiêu diệt Thái Ất Môn? Thứ hai, tôi rất muốn biết tại sao cùng cấp Tiên Thiên mà lại có sự khác biệt quá lớn về cảnh giới?
Ly Thành khẽ mỉm cười:
- Cách làm năm đó của Thái Ất Môn tôi không thích, hơn nữa trong quá trình đi ngao du tôi được quen biết với Thiên Dịch đại sư. Thiên Dịch đại sư tính toán như thần, ngài nói Thái Ất Môn của tôi chỉ có khí vận một trăm năm mà thôi. Sau một trăm năm Thái Ất Môn sẽ tiêu tán. Nên tôi biết khi cậu đến là thời điểm của Thái Ất Môn đã hết rồi.
Trong lòng Diệp Mặc lại vô cùng ngạc nhiên, trên nhân gian này có những người như thế thật ư? Nếu những lời nói này hắn nghe nói trước đây thì nhất định sẽ cho rằng đó là những lời bậy bạ, nhưng bây giờ hắn tuyệt đối không nghĩ như thế nữa. Năm đó khi kết hôn với Tiểu Vận cô ấy đã từng nói có một thầy xem tướng nói với cha cô rằng phu quân của cô mang họ Diệp, điều này cũng khá chính xác.
Tu Chân giới cũng có những người như thế, nhưng có thể tính toán sự tình chuẩn xác như vậy thì thực sự là không có ai.
Không để ý tới sự kinh ngạc của Diệp Mặc, Ly Thành tiếp tục nói:
- Về chuyện Tiên Thiên, những người tu luyện cổ võ ở Ẩn Môn có vô số, nhưng người thực sự hiểu về Tiên Thiên thì không quá mười người.
Nhìn vẻ khó hiểu của Diệp Mặc, Ly Thành nói nhỏ:
- Nói chính xác thì, hiện giờ tôi mới miễn cưỡng lên tới cấp Tiên Thiên. Rất lâu trước đây, những người tu luyện cổ võ trong Ẩn Môn phân thành bốn cấp là Hoàng Cấp, Huyền Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, chỉ những người tu luyện vượt qua Thiên Cấp mới được gọi là Tiên Thiên. Nhưng từ hàng trăm năm trước cho đến giờ, những người có thể vượt qua Thiên Cấp thì cực kỳ hiếm, trăm năm khó có một người.
- Sau đó lòng tin của những người luyện võ bắt đầu lung lay, những người nguyện tin tưởng tu luyện võ thuật ngày càng ít. Có người bắt đầu xóa bỏ Thiên Cấp mà gọi luôn Thiên Cấp là Tiên Thiên. Cũng có nghĩa là sau khi hoàn toàn vượt qua được đỉnh cao Địa Cấp thì không phải là Thiên Cấp mà là Tiên Thiên.
Thì ra là như vậy, Diệp Mặc giật mình, xem ra những phán đoán trước đây của hắn là hoàn toàn chính xác.
Ly Thành nói tiếp:
- Cũng vào lúc tôi tìm kiếm di tích của người tu chân thì tìm thấy một ít ghi chép tương tự. Sau này tôi mới biết tôi vốn là Thiên Cấp chứ không phải Tiên Thiên, đến lúc đó tôi mới nỗ lực đột phá đến tu vi Tiên Thiên. Vì cách đột phá Thiên Cấp của các môn phái không giống nhau nên tạo ra sự cách biệt về tu vi không đồng đều, sự phân cao thấp quá lớn. Có người cho rằng thông qua được Nhâm Đốc chính là Tiên Thiên, có người thì cho rằng hình thành Khí Hải thì chính là Tiên Thiên, hoàn toàn không có một khái niệm thống nhất nào cả.
- Kỳ thực sau khi thông qua Nhậm Đốc hình thành Khí Hải thì cũng mới chỉ là thăng lên Thiên Cấp, nội khí chuyển thành thể lỏng, hình thành sức mạnh tinh thần, đó mới là ngưỡng tới của Tiên Thiên, nhưng cấp độ Tiên Thiên này ở Ẩn Môn có quá ít, đa phần Tiên Thiên đều chỉ là hình thành Khí Hải mà thôi.
Diệp Mặc gật đầu, những nghi ngờ và không hiểu trước đây đều được giải quyết dễ dàng. Xem ra lí giải của Nhậm Bình Xuyên cũng đúng, có điều người này bò sót Thiên Cấp mà thôi.
Diệp Mặc và Ly Thành nói chuyện một đêm, sáng sớm hôm sau Diệp Mặc rời khỏi Thái Ất Môn, hắn vốn còn định dạy cho Mạc Hữu Thâm một bài học, nhưng không tìm thấy y ở Thái Ất Môn nên chỉ có cách từ bỏ thôi.
Sau khi rời khỏi Thái Ất Môn, Diệp Mặc đi thẳng đến Song Tử Kiếm Tông...
Ba ngày sau, một tin tức được lan truyền khắp nơi, trở thành đề tài chính cho tất cả các cuộc nói chuyện ở khắp các thành phố. Vì các đại môn phái đã vây lại tấn công nhân vật có sức mạnh thần bí Diệp Mặc ở núi Thần Châu, sau chuyện này Diệp Mặc đã tuyên bố sẽ đi thăm viếng lần lượt, quả nhiên là đã đi thăm viếng thật, không bỏ qua ột môn phái nào. Điều này đã trở thành tai họa lớn nhất trong suốt một thế kỷ qua của Ẩn Môn.
Ngày 13 tháng 5 môn phái hạng nhất Thái Ất Môn đã bị tiêu diệt, những người chống cự đều bị giết, đệ tử còn lại của Thái Ất Môn đều tản đi khắp nơi không còn một ai, Thái Ất Môn trở thành lịch sử.
Ngày 14 tháng 5 môn phái hạng nhất Song Tử Kiếm Tông, Tứ Phong Cốc, Lưu Ly Môn bị tiêu diệt, 8 môn phái nhị đẳng Minh Quyền Đường, Cực Binh Môn,.... bị tiêu diệt, 11 môn phái tam đẳng khác cũng bị tiêu diệt.
Ngày 15 tháng 5, môn phái nhất đẳng Ẩn Môn Đoán Khí Đường, Hà Quang Phái bị tiêu diệt, bốn môn phái nhị đẳng Hợp Quyền Phái, Đồng Kiếm Sơn,... bị tiêu diệt, bảy môn phái tam đẳng khác cũng bị tiêu diệt.
Ngày 17 tháng 5, toàn bộ đệ tử môn phái Côn Càn nghênh đón Diệp Mặc ở trước cửa Sơn Môn, tặng vàng bạc, dược liệu vô số, trục xuất Lăng Vô Thủy. Diệp Mặc cảm niệm tấm thành ý của phái Côn Càn, tiếp nhận lễ vật, tha mạng cho phái Côn Càn.
Bởi vì cách làm của phái Côn Càn đã trở thành tấm gương cho tất cả những môn phái khác tấn công Diệp Mặc, rất nhiều môn phái không đợi Diệp Mặc tìm tới chủ động mang lễ vật dâng tặng để chuộc tội. Không biết vì Diệp Mặc rộng lượng hay vì nguyên nhân nào khác mà giữ lại tất cả những môn phái đã tặng lễ vật, không tiếp tục tiêu diệt nữa.
Một đợt sóng thần cuốn qua Ẩn Môn đã dần dần lắng xuống, hoặc nói cách khác tai họa của Ẩn Môn đã đang dần qua, đệ tử Ẩn Môn kinh hồn bạt vía bắt đầu kiềm chế hành vi của mình. Thấy Diệp Mặc dừng việc báo thù, tất cả những môn phái này đều thở phào.
Tuy nhiên những môn phái may mắn còn sống sót liền xây dựng lại môn quy một lần nữa, điều một sửa thành kẻ nào dám tìm Diệp Mặc gây sự thì xử tội chết.
Kỳ thực điều một môn quy cũng hoàn toàn không cần dùng đến, trừ phi là những ông cụ già thọ quá muốn thắt cổ tự tử, không muốn sống nữa mới đi tìm cao thủ hạng nhất Ẩn Môn để gây chuyện. Hắn không đến tìm là tốt rồi, kẻ nào dám tìm hắn chứ?
Lúc này Diệp Mặc – kẻ đang được khắp nơi bàn tán nghị luận dừng chân dưới chân núi của Từ Hàng Tĩnh Trai, không phải vì những lễ vật đó mà dừng việc báo thù, chỉ là hắn đã quá chán ghét việc đó. Chuyện Tiểu Vận mất tích đã được trút hết, cho dù là hắn diệt trừ toàn bộ Ẩn Môn thì sao? Hôm nay hắn đến Từ Hàng Tĩnh Trai không phải để diệt môn. Từ Hàng Tĩnh Trai không công kích hắn. Hắn đến để giết đạo cô Giai Uấn. Diệp Mặc tin Từ Hàng Tĩnh Trai không đời nào giết một Tiên Thiên của môn phái, nhưng đạo cô Giai Uấn thì hắn chắc chắn phải giết.
- Là Diệp Mặc thiếu hiệp đây sao?
Một giọng nói già nua vang lên, một đạo cô bước nhanh đến trước mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc thoáng ngạc nhiên, cái cách gọi Diệp thiếu hiệp thực sự là lần đầu tiên hắn được gọi, cảm giác có chút không tự nhiên. Nhưng với đạo cô này của Từ Hàng Tĩnh Trai, Diệp Mặc không có mâu thuẫn lớn lắm, dù sao thì ba chị em Lạc Huyên cũng xuất thân từ nơi này.
- Lão thân tên Giai Nhàn, Diệp thiếu hiệp có phải là đến tìm Giai Uấn không?
Đạo cô hỏi bằng giọng rất ôn hòa.
Diệp Mặc biết rằng lúc đầu chính là bà ta yêu cầu Từ Hàng Tĩnh Trai lùi bước không tấn công hắn, bởi vậy đối với Giai Nhàn, hắn còn có một chút cảm kích. Lúc đầu nếu Từ Hàng Tĩnh Trai cũng gia nhập đội tấn công thì chỉ cần thêm một đối thủ giống như Lãnh Thuyên là hắn cũng bị nguy hiểm rồi.
- Phải, tôi đến là để giết Giai Uấn.
Diệp Mặc không hề che giấu ý định giết người của mình.
Giai Nhàn sửng sốt, bà không ngờ Diệp Mặc đến Từ Hàng Tĩnh Trai là để giết Giai Uấn, nhưng bà ta nhanh chóng kịp phản ứng lại, nói với Diệp Mặc bằng vẻ có lỗi:
- Hôm đó chúng tôi không giữ Giai Uấn lại được, bà ấy chạy mất rồi, nhưng lão thân vẫn đa tạ Diệp thiếu hiệp!
Diệp Mặc hơi ngẩn người, lập tức nói:
- Tôi đến để giết người, bà cảm ơn tôi cái gì?