Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 401: Chương 401: Tao là Diệp Mặc.




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 401: Tao là Diệp Mặc.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trương Khuyết nhìn Hạ Sắc Vi một cái, sau đó mới lên tiếng:

- Đó là vì Sắc Vi, sau khi chú tao phái tao thì chị cô ấy liền biết ngay, sau đó bảo cô ấy và tao cùng đến đây.

Diệp Mặc nhìn về phía Sắc Vi, nói lạnh lùng:

- Hạ Sắc Vi, tôi cho cô một cơ hội. Nếu như cô còn không chịu nói thì đừng trách tôi không khách khí, cho dù là trước mặt anh Mạc đây thì cô cũng không xong với tôi đâu.

Chuyện này đã đề cập đến dược phẩm Lạc Dược của hắn nên Diệp Mặc sẽ không nói nhiều, ngữ khí rất dã man.

Không biết có phải là cảm thấy sát khí trong lời nói của Diệp Mặc, hay là vì lời của Trương Khuyết mà Hạ Sắc Vi nhìn Diệp Mặc một cách lạnh lùng, sau đó nói:

- Trương Phong Chỉ sở dĩ nhất định muốn kết hôn với chị tôi, thậm chí cả khi chị tôi mang thai cũng không từ bỏ, là vì chị tôi có một thể chất đặc biệt, trên phương diện của những người học võ thì đó gọi là Ly Âm Chi Thể.

- Cái gì?

Trương Khuyết bị Diệp Mặc giẫm lên cũng không dám tin, nhìn Hạ Sắc Vi, người khác có thể không biết Ly Âm Chi Thể là gì, nhưng trong môn phái cổ võ thì đó là một bí mật công khai, loại thể chất đó chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí từ trước đến nay cũng không phát hiện ra Ly Âm Chi Thể thực sự.

Hạ Sắc Vi liếc nhìn Trương Khuyết một cái, nói:

- Những người tu luyện cổ võ chỉ cần tu luyện cùng với người phụ nữ nào có Ly Âm Chi Thể thì việc thăng lên Địa Cấp sẽ là 100%, hơn nữa còn có cơ hội để thăng lên cấp Tiên Thiên. Trương Phong Chỉ vì biết chị tôi có Ly Âm Chi Thể nên mới nghĩ đủ mọi cách để kết hôn với chị tôi.

- Chỉ có điều tu luyện cùng với một người phụ nữ có Ly Âm Chi Thân có chút phiền toái. Đó là người phụ nữ này bắt buộc phải phối hợp một cách toàn tâm toàn ý với người đàn ông, nếu không thì không có hiệu quả, mà chị tôi lại có quan hệ với Mạc Khang nên Trương Phong Chỉ chỉ lấy được thân thể của chị tôi mà không lấy được trái tim của chị tôi.

- Hóa ra là như vậy?

Mạc Khang đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, anh ta vô cùng hận bản thân, ngay cả một người con gái mà cũng không bảo vệ nổi, thậm chí còn là người con gái mà mình yêu, thì việc có nhiều tiền như vậy còn có tác dụng gì nữa chứ? Anh ta thà rằng không có xu nào, nhưng chỉ cần được ở bên Hạ Nhu là đủ.

Đồng thời Hạ Sắc Vi nhìn Mạc Khang một cách khinh thường, từ tận sâu thẳm trong lòng cô ta vô cùng khinh bỉ người đàn ông này, ngay cả người con gái của mình mà cũng không thể bảo vệ được.

- Trương Phong Chỉ sở dĩ không dám giết Mạc Khang vì sợ trái tim chị tôi chết hoàn toàn. Một khi trái tim của chị tôi đã chết thì anh ta sẽ không còn cơ hội nữa. Cứ như vậy qua bao nhiêu năm, Mạc Khang vẫn ngoan cố sống trong nhà họ Hạ, vì vậy mà anh ta đã dùng cách ác độc này để điểm huyệt kinh mạch của Mạc Khang, sau đó biến Mạc Khang thành người thực vật vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Nếu như chị tôi còn muốn Mạc Khang sống thì không được phản kháng anh ta.

Hạ Sắc Vi lau mồ hôi trên trán, cắn răng tiếp tục nói:

- Chị tôi biết Trương Phong Chỉ là người thế nào, cũng biết thủ đoạn mà anh ta dùng đó là điểm huyệt Mạc Khang để Mạc Khang trở thành người thực vật, nếu thời gian cứ kéo dài sẽ không sống được nữa, đồng thời nhớ tới những việc đau lòng thì nhất định sẽ chết, vì vậy chị tôi mới bảo tôi dẫn Mạc Khang trở về, giúp Mạc Khang lập một cái miếu, sau đó đặt pháp khí ở trong cái miếu đó, mục đích là vì muốn giải trừ ác khí ở trong lòng anh ấy, nhưng cũng chỉ sống lâu thêm được vài năm mà thôi.

Hóa ra là như vậy.

Mạc Khang nước mắt tuôn trào, lẩm bẩm hai chữ “Hạ Nhu”. Anh ta phải chịu sự giày vò và khổ sở về thể xác, còn sự đau khổ mà Hạ Nhu phải chịu đựng mới chính là sự đau khổ thực sự, nhưng anh ta không ngờ có lúc anh ta còn oán hận vì sự phản bội của Hạ Nhu.

- Nhưng hơn 20 năm trôi qua, Trương Phong Chỉ đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Anh ta tưởng Mạc Khang đã chết, nhưng chị của tôi vẫn chưa hồi tâm chuyển ý. Khi anh ta không còn cách nào nhẫn nhịn được nữa, người của anh ta ở dược phẩm Lạc Nguyệt biết được tin Mạc Khang vẫn bình yên vô sự. Cho dù là Trương Phong Chỉ không dám tin Mạc Khang không ngờ được người khác trị khỏi, thì anh ta cũng lập tức biết được đây là cơ hội, nên anh ta đã dùng cách uy hiếp chị tôi. Hơn 20 năm trước, anh ta không dám uy hiếp, bây giờ anh ta đã hết sức chịu nổi, dù sao bất kể là có phải uy hiếp hay không thì anh ta cũng không phối hợp được với chị tôi.

Giọng điệu của Hạ Sắc Vi dần dần bình tĩnh trở lại.

Diệp Mặc nghe Hạ Sắc Vi kể lại sự tình, hắn liền cảm thấy những lời nói của Hạ Sắc Vi này có chút chân thật. Cụ thể không đúng ở đâu, hắn cũng không thể nào nhìn ra được.

Hạ Sắc Vi lại tiếp tục nói:

- Khi chị tôi muốn đến để gặp Mạc Khang, nhưng hành động của chị ấy đã bị Trương Phong Chỉ khống chế, anh ta không cho phép chị tôi đi đâu cả.

- Chỉ là lần này chị tôi đã hạ quyết tâm, nhất định phải đi, vì vậy Trương Phong Chỉ muốn Trương Khuyết đến trước để dẫn Mạc Khang trở về. Chị tôi biết ý của Trương Phong Chỉ, bảo tôi đến ngăn cản việc Trương Khuyết đến dẫn Mạc Khang về.

- Chị của cô muốn thế nào?

Diệp Mặc lên tiếng hỏi.

Hạ Sắc Vi lắc đầu:

- Tôi không biết, chị tôi chỉ muốn tôi đợi ở đây mà thôi, chị ấy nói nhất định chị ấy sẽ đến. Tôi đã đợi mấy tiếng đồng hồ, những việc sau đó tôi nghĩ anh đã biết rồi. Chị tôi sợ Mạc Khang sau khi bị dẫn đi, sẽ không có cách nào trở về.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm Hạ Sắc Vi nói:

- Nhưng tôi lại cảm thấy cô đang nói dối. Từ trong mắt của cô tôi đã nhìn ra, cô muốn Mạc Khang chết sớm? Lần trước khi tôi đến, ánh mắt của cô cũng như vậy?

Hạ Sắc Vi oán hận nhìn chằm chằm Mạc Khang nói:

- Đúng vậy, tôi ước gì anh ta chết sớm cho rồi. Nếu như không phải anh ta thì chị tôi sẽ không rơi vào tình cảnh này? Một thứ rác rưởi, không ngờ thứ rác rưởi này có thể sống lâu như vậy, không chết quách đi cho xong.

Mạc Khang ôm đầu tự lẩm bẩm:

- Đúng vậy, tôi là đồ rác rưởi, tôi hoàn toàn là một thứ bỏ đi.

Diệp Mặc không hề để ý tới Hạ Sắc Vi mà lại đá vào chân của Trương Khuyết một cái:

- Đi Lưu Xà muốn lấy Dưỡng Nhan Hoàn, ngoài Trương Phong Chỉ ra thì còn ai nữa?

- Không cần hỏi nó, tôi đến nói cho anh biết.

Một giọng nói lãnh đạm ở phía sau truyền lại. Diệp Mặc đã phát hiện ra có người đến trước khi tên này còn chưa nói.

Chỉ có điều tốc độ cực kỳ nhanh, ở khoảng cách hơn 200m, chớp mắt một cái mà đã ngay trước mặt. Đó là một người đàn ông trông cực kỳ khôi ngô tuấn tú, dưới cằm có để chút râu. Không những giọng nói rất vang mà động tác cử chỉ còn rất nhanh nhẹn. Một lát sau đã có ba người tới, ba người ở phía sau ngoài một người phụ nữ trung niên ra thì còn có hai người phụ nữ đã đạt đến tu vi Huyền Cấp.

- Hạ Nhu…

Mạc Khang đứng ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên có tướng mạo khá bình thường, chính là Hạ Nhu mà không ngờ hơn 20 năm rồi anh ta không gặp, trông cô không ngờ lại gầy yếu như vậy, hơn nữa dung nhan còn già đi rất nhiều so với những người bạn cùng tuổi.

Người phụ nữ trung niên đó cũng ngây người nhìn Mạc Khang. Diệp Mặc cảm thấy thân thể cô ấy như đang run lên, cô ấy đứng im không nhúc nhích.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú kia nhìn Hạ Nhu một cách dịu dàng, sau đó nhỏ giọng nói:

- Nhu Nhi, anh đã đồng ý cho em tới gặp mặt anh ta rồi, em qua đó nói chuyện đi. Anh hi vọng em nhớ tới lời hứa giữa chúng ta.

Hạ Nhu dường như không nghe những lời người đàn ông kia nói, chỉ chầm chậm bước đến chỗ Mạc Khang.

Mạc Khang không nhịn nổi, anh ta vọt tới chỗ Hạ Nhu, ôm lấy Hạ Nhu, một câu cũng không nói nên lời.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú kia nhìn Mạc Khang, trong mắt lộ tia sát khí. Một tên đàn ông bình thường, không ngờ dám ôm vợ gã trước mặt gã, chỉ có Diệp Mặc nhìn thấy tay của tên này giơ ra một cái.

Diệp Mặc tiến tới một bước, giơ tay nắm cây châm nhỏ, sau đó lạnh lùng nhìn gã đàn ông kia nói:

- Mày chính là Trương Phong Chỉ. Trước mặt tao không ngờ mày còn dám dùng ám khí.

Gã đàn ông khôi ngô tuấn tú còn chưa kịp nói gì thì Hạ Nhu đã phản ứng kịp, cô ấy chỉ vào tên này, vội vàng nói:

- Trương Phong Chỉ, khi anh đến anh đã nói như thế nào? Tại sao còn muốn ra tay với Mạc Khang, là anh không giữ lời hứa.

Sắc mặt Trương Phong Chỉ trở nên xanh mét, không kịp để ý đến lời của Diệp Mặc, lạnh lùng nói:

- Không ngờ cô không tuân theo đạo làm vợ, ngang nhiên ôm ấp người đàn ông khác, lại còn dám trách tôi ư, tất cả những gì trước đây đề ra đều trở nên vô dụng rồi.

Mặc dù Hạ Nhu chỉ là một công cụ để gã lợi dụng, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ gã, vợ của mình thân mật với người đàn ông khác trước mặt mình, nếu là trước kia thì Trương Phong Chỉ sớm đã quên những giao ước trước đó, cho dù là còn nhớ thì gã cũng không thể nào nhẫn nhịn được chuyện này.

Chính là vì không được tu luyện cùng nhau, cũng không thể muốn để người phụ nữ của mình cắm sừng trước mặt mình

- Không tuân theo đạo lý làm vợ? Tôi phỉ nhổ vào. Trương Phong Chỉ, cuối cùng thì anh cũng lộ bộ mặt thật, nói cho anh biết, tôi đã ra ngoài thì chẳng còn nghĩ sẽ được sống để trở về nữa. Tôi và Mạc Khang sớm đã kết hôn, cho anh xem đây là cái gì? Anh giam lỏng tôi hơn 20 năm nay, hôm nay tôi và Mạc Khang sẽ chết cùng nhau, tôi xem anh còn muốn kiểu giam lỏng đó nữa không?

Hạ Nhu lấy ra một tờ giấy màu đỏ giơ ra trước mặt Trương Phong Chỉ.

- Cô…

Trương Phong Chỉ nhìn thấy những dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn, suýt nữa đã tức giận đến hộc máu mồm. Mặc dù tờ giấy kết hôn tầm thường này là một thứ vô nghĩa trước mặt gã, nhưng thứ vô nghĩa này không ngờ lại được Hạ Nhu cất giấu bao nhiêu năm như vậy, điều này khiến cho gã không sao chịu nổi.

- Hạ Nhu…

Mạc Khang ngoài kêu hai chữ này ra, thì tất cả đều không nói nên lời.

Hạ Nhu buồn bã cười cười:

- Mạc Khang, mặc dù em không sống cùng anh, nhưng đợi sau khi em chết rồi, chúng ta có thể được bên nhau. Bao nhiêu năm nay, em đã phụ lòng anh, em nói muốn ra ngoài tìm anh, nhưng em vẫn không thể…

Mạc Khang cuối cùng cũng định thần lại, anh ta run rẩy lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy đăng ký kết hôn đã ép nhựa:

- Hạ Nhu, tờ của anh cũng ở đây. Sau này, chúng ta được sống cùng nhau là đã tốt rồi. Em không cần lo lắng, người anh em họ Diệp này sẽ giúp chúng ta làm chủ.

- Người anh em họ Diệp?

Hạ Nhu theo bản năng hỏi một câu.

Mạc Khang gật gật đầu, chỉ vào Diệp Mặc nói:

- Đúng vậy, anh ấy chính là người anh em họ Diệp. Lúc trước bệnh của anh chính là do anh ấy chữa.

- Ha ha…

Trương Phong Chỉ phẫn nộ cười lớn. Cho dù Hạ Nhu có lập tức đồng ý tu luyện cùng gã thì gã cũng không thể để cho người phụ nữ đã phản bội gã sống tiếp được.

- Mày chính là người anh em họ Diệp đó sao? Mày nói tao dám dùng ám khí trước mặt mày thì mày cũng dám điều tra sự tình trong ẩn môn của tao?

Trương Phong Chỉ cười không ngừng. Trên mặt đã không còn nụ cười, vẻ mặt của gã còn lạnh lùng hơn so với giọng nói của gã. Sát khí mãnh liệt đó phóng ra, gã muốn lập tức băm những người trước mặt này thành đống thịt vụn.

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

- Mày còn chưa hỏi xong, còn cái tên bị tao giẫm cho gãy xương cốt này thì sao? Đương nhiên, nếu như tao điều tra ra sự thật, mà môn phái của chúng mày thực sự dám ra tay thì tao cũng không ngại đi đến môn phái của chúng mày một chuyến, nhổ tận gốc rễ môn phái gì đó của chúng mày.

- Khẩu khí lớn thật, mày tưởng mày là ai? Mày là Thiên Vương chắc?

Trương Phong Chỉ cười lạnh lùng, gã đã là một cao thủ đỉnh cao Địa Cấp trung kỳ trong ẩn môn. Một gã trẻ tuổi như vậy mà cũng dám huyênh hoang trước mặt gã sao.

- Tao không phải là Thiên Vương, tao là Diệp Mặc?

Diệp Mặc thản nhiên nói, nhưng ánh mắt Trương Phong Chỉ thì như chết đứng.

Diệt Hồng Trần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.