Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 869: Tao thích xem đấy liên quan gì tới mày
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us
-Tiền bối, vãn bối là bị Cổ Dụ Hỏa mê hoặc nên mới tới chặn đường tiền bối, vãn bối nguyện ý lấy ra toàn bộ đồ của mình, chỉ xin tiền bối tha cho vãn bối một mạng.
Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kia thấy Diệp Mặc giết chết người đồng hành của mình trong tức khắc liền biết tu vi của y cùng Diệp Mặc cách nhau quá xa, đối phương muốn giết y quả thực đơn giản như việc hô hấp vậy.
Diệp Mặc từ chối cho ý kiến, nói:
- Nói xem tại sao bọn mày muốn thanh Hậu Bối Đao kia? Có phải cây đao kia có cái gì đặc thù không?
Nói xong Diệp Mặc lại phóng xuất phi kiếm trong tay mình ra, vô số kiếm quang tràn ngập trời, những kiếm quang này trôi lơ lửng ở xung quanh tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba kia, giống như từng thanh kiếm sắc bén, tụ thế không phát.
Vốn tên tu sĩ còn muốn ra giá với Diệp Mặc, bị sát ý trong kiếm quang kia kích thích, rùng mình một cái, y nghĩ cũng không dám nghĩ, trình độ khống chế kiếm quang của Diệp Mặc sao lại đạt tới trình độ này. Nhưng y rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức nói:
- Tiền bối, tôi cùng Cổ Dụ Hỏa hai người nhận được một bản đồ cổ tích, chúng tôi đã từng đi qua cổ tích kia, nhưng không cách nào vào được, chìa khóa để mở bản đồ cổ tích kia lại là một thanh Hậu Bối Đao.
Diệp Mặc giật mình, ngắt lời hỏi:
- Ý của mày là thanh Hậu Bối Đao vừa rồi tao mua chính là chìa khóa mà bọn bây cần? Hậu Bối Đao trong thiên hạ có tới hàng vạn, hàng nghìn cái, tại sao bọn bây biết chính là thanh Hậu Bối Đao này?
- Không dám giấu diếm tiền bối, thanh Hậu Bối Đao kia từ đầu đao đến thân đao có chín đường kẻ, Hậu Bối Đao bình thường không thể nào có những đường kẻ vô nghĩa như vậy, mà thanh đao tiền bối mua vừa vặn có chín đường kẻ, cho nên, cho nên …
Tên tu sĩ Trúc Cơ tầng ba nói tới phần sau, giọng nói đã trở nên run rẩy, y không biết mình nói xong, Diệp Mặc có thể tha mạng ình hay không?
Diệp Mặc vừa rồi chỉ sử dụng thần thức để quét bên trong Hậu Bối Đao, về phần trên thân đao có chín đường kẻ, hắn mặc dù nhìn thấy nhưng không chú ý. Bây giờ nghĩ lại quả nhiên là như vậy, Hậu Bối Đao bình thường không cần phải có đường kẻ trên thân đao.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lấy Hậu Bối Đao ra, quả nhiên phía trên có chín đường kẻ nho nhỏ, hơn nữa sau khi Diệp Mặc cẩn thận quan sát, mới phát hiện chín đường kẻ này không đơn giản, chẳng những từng đường kẻ có hình dáng khác nhau, hơn nữa bên trong từng đường kẻ còn khắc trận pháp giấu bên trong.
- Bản đồ ở đâu?
Diệp Mặc thu Hậu Bối Đao lại, dứt khoát hỏi.
- Ở trong túi trữ vật của Cổ Dụ Hỏa.
Tên tu sĩ này không dám nói láo, vội vàng trả lời câu hỏi của Diệp Mặc.
Diệp Mặc thu lấy túi trữ vật của Cổ Dụ Hỏa, quả nhiên tìm được một tờ bản đồ cổ xưa bên trong, bản đồ này không biết chế tác từ tài liệu gì lại không có chút hư tổn nào.
Nhìn bản đồ trong tay hồi lâu, Diệp Mặc mới phát hiện nơi này hắn đã từng đi qua, chính là sâu trong dãy núi Vạn Dược.
- Là dãy núi Vạn Dược?
Diệp Mặc lẩm bẩm tự nói một câu.
- Đúng, đúng.
Tên tu sĩ Trúc Cơ vội vàng đáp, trong lòng y đang lo sợ bất an, hiện tại giá trị lợi dụng của y đã không còn, không biết Diệp Mặc sẽ đối xử với y thế nào.
Diệp Mặc sẽ không có lòng từ bi, nếu như hắn không phải là đối thủ của hai gã tu sĩ Trúc Cơ này, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn dĩ nhiên không có bất kỳ lý do gì để bỏ qua cho hai người này, huống chi bản đồ cùng Hậu Bối Đao là chuyện cơ mật, hắn sẽ không bỏ qua một quả bom hẹn giờ
Lúc này Diệp Mặc liền thúc dục kiếm quang chém chết tên tu sĩ Trúc Cơ này, sau khi thu lấy túi trữ vật của y, liền phóng xuất Phi Vân Trùy, hắn có ý đi tới Thành Hàm Nguyên trước, sau đó mới từ Thành Hàm Nguyên ngồi Truyền Tống Trận trở về Hà Châu.
Nhưng Diệp Mặc vừa ngồi lên Phi Vân Trùy, liền nghĩ tới mình không nên về Hà Châu, hắn trước tiên nên bố trí Truyền Tống Trận ở chỗ khác, sau đó mới trở về Hà Châu bố trí một Truyền Tống Trận khác.
Hai ngày sau, Diệp Mặc đi tới một dãy núi không tên cách Hà Châu khoảng mười vạn dặm. Hắn tính bố trí một Truyền Tống Trận ở đây, vì Diệp Mặc căn cứ vào việc hắn lấy được Tinh Thần Sa cùng Tiệt Thổ, Truyền Tống Trận mà mình bố trí tối đa chỉ là mười vạn dặm, xa hơn nữa là không thể.
Diệp Mặc ở sâu trong vùng núi này tìm một sơn cốc vắng vẻ, hắn tính toán bắt chước vị trí lúc trước ở dãy núi Vạn Dược. Chuẩn bị tạo ra một cái hố ở trong lòng sơn cốc, sau đó ở trong động phủ bố trí một cái Truyền Tống Trận.
Linh khí ở dãy núi này không hẳn là sung túc, hơn nữa cũng không có linh thảo gì, cho dù là yêu thú cấp thấp cũng không có bao nhiêu. Diệp Mặc không mất nhiều công phu, đã ở một chỗ bí mật trong sơn cốc tìm được chỗ như ý muốn.
Sau khi tìm được chỗ, Diệp Mặc mất nửa ngày đả thông sơn cốc này, sau đó ở trong sơn cốc bắt đầu luyện chế trận kỳ để bố trí Truyền Tống Trận.
Khi phần lớn trận kỳ được Diệp Mặc luyện chế xong, tài liệu mà hắn phải xử lý chủ yếu là Tinh Thần Sa cùng Tiệt Thổ. Ba ngày sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn bố trí xong Truyền Tống Trận. Hơn nữa, để lại một chút đan dược cùng linh thạch để khôi phục chân nguyên trong thạch thất của Truyền Tống Trận, lúc này mới bỏ qua.
Diệp Mặc sau khi bố trí tốt trận pháp, đi ra sơn cốc này, đem toàn bộ sơn cốc khôi phục lại bộ dáng trước kia. Sau khi hoàn thành tốt những điều này, Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hắn chỉ cần đem một nửa Truyền Tống Trận kia bố trí ở Ngành Dược Hoa Hạ là được. Có Truyền Tống Trận này, cho dù là đắc tội với người lợi hại thế nào, cũng có thể mang theo Tống Ánh Trúc cùng Diệp Lăng thong thả rời đi.
Diệp Mặc rời khỏi sơn cốc, sau khi lên Phi Vân Trùy, nhanh chóng hướng về phía thành Hà Châu bay tới. Hắn rời khỏi Hà Châu đã trên dưới mười ngày, trong lòng có chút không yên.
Nhưng Diệp Mặc vừa đi không xa, mấy đạo thần thức liền quét tới, bốn thân ảnh một trước ba sau xông về phía núi hoang hắn vừa rời đi
Mặc dù nơi đó Diệp Mặc bố trí một Truyền Tống Trận, nhưng Diệp Mặc tin tưởng, người bình thường tuyệt đối không tìm được Truyền Tống Trận mà hắn bố trí. Truyền Tống Trận của hắn chẳng những có phần lớn trận pháp che dấu cùng trận pháp ngăn chặn, còn là một sơn cốc thiếu thốn linh khí. Cho nên mấy người này xông về phương hướng nơi hắn vừa rời khỏi, Diệp Mặc cũng không thèm để ý chút nào.
Hiện ra trong thần thức của Diệp Mặc có bốn người hai nam hai nữ, đi phía trước là một nữ tu, xem ra là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong. Ở phía sau nữ tu có ba tên tu sĩ, đều là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, có một người thậm chí đã tiến tới gần cảnh giới Giả Đan.
- Tôi mà chết, đồ vật này mấy người đừng mong lấy được.
Nữ tu đi phía trước tức giận kêu lên, thanh âm khàn khàn mệt mỏi không chịu nổi, có thể thấy cô ta bị thương rất nặng.
Diệp Mặc nghe được thanh âm này trong lòng liền động, thanh âm này trước đó không lâu hắn đã nghe qua, chính là vị nữ tu mua Tố Đan Thảo ở buổi đấu giá.
Biết được nữ tu này là nữ tu đã dùng hai triệu linh thạch để mua Tố Đan Thảo ở buổi đấu giá, Diệp Mặc lập tức hiểu được ba tên hai nam một nữ tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong phía sau tại sao lại đuổi theo cô ta. Tố Đan Thảo là vật để luyện chế Bồi Chân Đan, đối với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong mà nói đó chính là dược liệu bọn họ theo đuổi từ lúc sinh ra, loại vật này phát hiện được, không đuổi theo cô ta mới là chuyện lạ.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, nữ tu này thật sự không cẩn thận, lại để cho người ta nhận ra mình là người nào. Dưới tình huống như buổi đấu giá, kiêng kị nhất là bị người khác nhận ra. Đừng cho là Phí Tứ Giang lớn lối tự giới thiệu, đó là vì y có tiền vốn để lớn lối, hơn nữa sau khi y báo ra sư môn, người đánh chủ ý lên y ngược lại càng ít.
Giống như Diệp Mặc không có nền tảng để dựa vào, mặc dù hắn không do dự đắc tội với Phí Tứ Giang, nhưng muốn hắn tiết lộ lai lịch của mình, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Tố Đan Thảo là vật ngàn vàng khó cầu, thậm chí so với Khổ Thập Niên còn trân quý hơn, Diệp Mặc không gặp thì không nói, nếu là ở nơi hoang sơ này gặp được Tố Đan Thảo hắn không có lý do gì không tới xem.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc điều khiển Phi Vân Trùy đuổi theo.
Diệp Mặc vừa theo kịp, bốn gã tu sĩ một trốn ba đuổi đã phát hiện, nữ tu phía trước chạy trốn lại càng chạy chối chết. Mà ba tên tu sĩ phía sau lại cười lạnh một tiếng, Diệp Mặc chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn nhỏ bé cũng dám tới truy đuổi, quả thực là muốn chết mà.
Năm người, một người trốn ba người đuổi theo, cộng thêm Diệp Mặc theo ở phía sau, nửa ngày sau, đã xuyên qua sơn cốc mà Diệp Mặc bố trí trận pháp, tiến vào giải rừng hoang vắng hoang tàn.
Mặc dù Diệp Mặc hoàn toàn có thể đuổi theo mấy người này, nhưng hắn vẫn cẩn thận theo phía sau. Diệp Mặc cho dù không sợ bất kỳ ai trong đó, nhưng một khi mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong liên hợp lại, hắn cũng chỉ đành trốn đi.
Chỉ sợ nếu Diệp Mặc tin tưởng nơi này không có loại biến thái như Lý Bách Sâm, thân thủ của cảnh giới Giả Đan đã hoàn toàn vượt qua lẽ thường, nhưng Tu Chân Giới bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, cẩn thận một chút cũng không sai.
Mắt thấy phía trước không còn đường để trốn, vị nữ tu có được Tố Đan Thảo kia dứt khoát ngừng lại, cô quay đầu lại, vuốt vuốt mái tóc đã xốc xếch, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba tên tu sĩ đuổi theo mình, về phần Diệp Mặc chỉ có Trúc Cơ tầng bốn liền bị cô ta dứt khoát bỏ qua.
Thấy nữ tu kia đã dừng lại, ba người đuổi theo cũng ngừng lại, vây xung quanh nữ tu, tạo thành một nửa vòng tròn bao vây
Diệp Mặc giống như trước dừng ở bên ngoài vòng vây khá xa, bất quá hắn chính là ngó chừng bốn người này, hắn muốn Tố Đan Thảo, cho nên những người này đánh nhau, hắn có ý muốn xem náo nhiệt. Lúc này Diệp Mặc mới cẩn thận chú ý nữ tu nhận được Tố Đan Thảo kia, bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt phong trần, vừa nhìn cũng biết con đường tu luyện của cô ta rất gian khổ. Mặc dù dung mạo của cô ta rất bình thường nhưng vóc người lại rất tốt.
Về phần ba tên tu sĩ đuổi theo cô ta, trong đó có một tên nam thân hình cao lớn, Diệp Mặc nhìn qua y đã cao gần hai thước, hơn nữa tu vi đã đạt tới cảnh giới Giả Đan. Nhưng Diệp Mặc từ khí tức của y biết được y so với Lý Bách Sâm còn kém xa.
Một tên nam khác ánh mắt híp lại thành một khe hở nhỏ, vóc người ục ịch, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong. Người nữ kia chừng ba mươi tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, bất quá cô ta lớn lên so với nữ tu chạy trốn phía trước kia đẹp hơn nhiều.
Nhìn thấy nữ tu kia dừng lại, tên hình cao lớn không lên tiếng nói với nữ tu, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, nói:
- Biến, nếu không chết.
Diệp Mặc châm chọc nhìn tên có tu vi Giả Đan kia, khinh thường nói:
- Mày đánh rắm gì, ông đây muốn ở đây xem đánh đấm, liên quan gì tới mày.
Thấy Diệp Mặc chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ tầng bốn nhỏ bé lại dám khinh thường chửi rủa tu sĩ Giả Đan, chẳng những một nam một nữ đi theo phía sau tên cao lớn kia ngây ngẩn cả người, ngay cả nữ tu chạy trốn phía trước cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, bọn họ không hiểu Diệp Mặc tu vi thấp như vậy, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo thế chứ.
Diệt Hồng Trần