Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 724: Chương 724: Tạp Linh Căn 8 hệ




Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 724: Tạp Linh Căn 8 hệ

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc không nói nhảm, hắn biết nếu Vân Tử Y đã hoài nghi hắn thì chứng tỏ cô ta có chứng cứ nhất định. Nếu cô ta muốn vạch trần hắn cũng không cần gọi hắn tới nơi này, mà là trực tiếp đi liên hệ với ‘Song Tử kiếm tông’ và ‘Đoán Khí đường’ rồi.

Diệp Mặc để tay vào trong dụng cụ thí nghiệm, thử vận một chút chân khí. Dụng cụ thí nghiệm bỗng ‘ong’ lên một tiếng, không ngờ trên mặt tám quả cầu toàn bộ sáng lên, mặc dù quả cầu không sáng như khi Mục Tiểu Vân kiểm tra nhưng cũng đủ để cho Diệp Mặc giật mình.

Chẳng lẽ mình là Linh Căn 8 hệ sao? Nhưng loại Linh Căn này từ trước tới giờ Diệp Mặc chưa hề nghe qua, hắn chỉ nghe nói Tạp Linh Căn 5 hệ. Còn Tạp Linh Căn hệ 8 quả thực chưa bao giờ nghe thấy.

Sau khi Diệp Mặc rút tay lại vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn biết Linh Căn giới Tu Chân được chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ và dị hệ gồm Băng Lôi Phong. Còn có một loại linh căn nữa là Ám Linh Căn, nhưng loại linh căn này bình thường đều là dựa vào công pháp mà sinh ra, quả thực không thể coi là một loại Linh Căn.

Bình thường, những người mang Dị Linh Căn đều chỉ có một loại, không cần nói là Dị Linh Căn hai loại bởi bất cứ Linh Căn Ngũ Hành nào cũng không có khả năng cùng tồn tại với Dị Linh Căn.

Mà trên người hắn không những có thể đồng thời tồn tại, mà còn cùng tồn tại những 8 loại linh căn, như vậy có thể tu luyện nhanh mới là chuyện lạ. Tạp Linh Căn 5 hệ được coi là tư chất rác rưởi thì Tạp Linh Căn 8 hệ chắc là máy bay chiến đấu trong đống rác rưởi.

Lúc Diệp Mặc không hiểu thì Vân Tử Y lại càng không hiểu. Bởi vì thí nghiệm ra tình huống mà ngũ hành đều sáng lại thuộc loại có tư chất kém nhất, chỉ là khá hơn những loại không có tư chất mà thôi. Nhưng tên Mạc Ảnh này khiến 8 quả cầu đều sáng, tư chất của hắn quả thực kém chưa từng thấy rồi. Chẳng trách ở những chỗ khác không có kiểm tra ra linh căn.

Với loại tư chất này muốn tu luyện quả thực là điều không thể, Vân Tử Y lại một lần nữa hoài nghi với suy đoán của chính mình. Tư chất như thế này mà nói hắn có thể giết chết một võ giả Tiên Thiên, còn đả thương một người nửa bước Tiên Thiên thì đến bản thân cô cũng không thể tin được.

Chẳng lẽ suy đoán của mình thật sự sai lầm? Vân Tử Y thầm nghĩ, nếu Diệp Mặc chính là người mà cô đoán kia thì Diệp Mặc phải là người có tư chất hạng nhất giống như tổ sư Đô Thiên Phái.

Nhưng khiến Vân Tử Y có chút nghi ngờ chính là, nếu tên Mạc Ảnh này không phải là là cái tên râu kia thì tại sao bóng dáng hắn lại giống tên kia đến vậy? Còn nữa, vừa rồi khi hắn nghe thấy ‘Già Lam hoa’, tại sao vẻ mặt có chút khác thường? Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?

Diệp Mặc thấy vẻ mặt của Vân Tử Y lập tức biết mặc dù cô ta hoài nghi mình nhưng cũng không phải là khẳng định chắc chắn.

Nghĩ đến đây, hắn liền cười châm biếm.

- Quả nhiên là tư chất kém nhất, tôi biết ngay mà.

Bởi vì Diệp Mặc có thể không phải là người cô muốn tìm nên Vân Tử Y đã không muốn tiếp tục tán gẫu mới Diệp Mặc, cô bưng chén lên như muốn tiễn khách.

Nhưng Diệp Mặc đã đến đây, đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng về ‘Già Lam hoa’, cái này liên quan đến vấn đề Trúc Cơ của hắn, không thể qua loa được.

- Tử Hoa tiên tử, không biết cô tìm tôi có việc gì không? Chẳng lẽ chỉ là muốn giúp tôi thử tư chất sao? Nhưng tư chất của tôi tôi sớm đã biết rồi.

Diệp Mặc thấy Vân Tử Y có vẻ không muốn tiếp khách nữa, trong lòng cười lạnh một tiếng. Người phụ nữa này quả thật là biết lợi dụng, khi hoài nghi mình thì gọi mình đến, phát hiện mình không phải là người cô muốn tìm liền bắt đầu mất kiên nhẫn.

Vân Tử Y khẽ mỉm cười nói:

- Mạc công tử, tôi thành thật xin lỗi, nói thật, vốn dĩ tôi cho tưởng rằng anh là một người quen của tôi, tuy nhiên bây giờ đã chứng minh anh không phải. Nhưng tôi không biết vì sao khi nghe thấy ‘Già Lam hoa’, Mạc công tử lại có chút thất thần như vậy?

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:

- Sở dĩ tôi thất thần khi nghe thấy ‘Già Lam hoa’ là vì ‘Già Lam hoa’ quả thực có thể phôi phục lại được dung mạo của tôi. Đây là điều mà một vị tiền bối đã nói cho tôi biết, chỉ là nghe nói loại hoa này rất quý báu. Lúc trước nghe thị nữ của cô nói có loại dược liệu có thể khôi phục lại dung mạo của tôi, tôi đã không tin. Nhưng sau khi nghe nói đến ‘Già Lam hoa’ thì tôi tin rồi.

Vân Tử Y đã hoàn toàn hiểu là mình hiểu lầm Mạc Ảnh, thì ra hắn để ý đến ‘Già Lam hoa’ là do nó có thể khôi phục lại dung mạo của hắn.

Vân Tử Y khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

- Rất xin lỗi Mạc công tử, tôi thừa nhận là tôi đã dùng một số thủ đoạn để anh đến đây, nhưng ‘Già Lam hoa’ không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, nghe nói những người có được ‘Già Lam hoa’ đều là những người đã tấn cấp Tiên Thiên, hơn nữa ‘Già Lam hoa’ vẫn là một linh vật trong truyền thuyết cảnh giới Tiên Thiên chi thượng. Cho nên tôi cũng không có loại hoa này.

Người phụ nữ này quả nhiên là người ba phải, Diệp Mặc đương nhiên biết cô ta không có ‘Già Lam hoa’. Nếu cô ta có loại dược liệu này thì khi vừa vào hắn dùng thần thức quét qua là thấy ngay. Nhưng bị một người phụ nữ lừa đến đây, trong lòng Diệp Mặc vẫn cảm thấy không vui, sắc mặt của hắn lập tức sầm lại.

Dường như cảm giác được sự khó chịu của Diệp Mặc , Vân Tử Y liền thản nhiên nói:

- Mặc dù tôi biết ‘Già Lam hoa’ rất quan trọng đối với anh nhưng tôi khuyên anh đừng quá hy vọng, loại thảo dược này anh không thể lấy được, cũng không thể có cách nào giữ được chúng. Thậm chí còn gánh chịu một tổn thất lớn hơn. Hơn nữa, mặc dù Vân Tử Y tôi không được coi là xinh đẹp nhưng cũng không phải quá xấu. Tôi mời anh đến đây cũng không đến nỗi làm anh khó chịu như vậy chứ.

Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng:

- Tử Hoa tiên tử, cô rất xinh đẹp, nhưng trong mắt của tôi, vợ tôi là xinh đẹp nhất. Nói thật, nếu cho tôi lựa chọn, tôi thà ở nhà cùng vợ tôi còn hơn đến đây.

Mặc dù Vân Tử Y không nói rõ ràng, nhưng Diệp Mặc cũng biết ý tứ của cô ta, chính là nói cho dù mình chiếm được loại hoa này cũng sẽ bị người khác giết.

Thấy Diệp Mặc không có ý định rời khỏi, hơn nữa những lời nói của hắn còn mang vẻ khinh thường, Vân Tử Y có chút căm tức. Cô đứng lên nói:

- Trong truyền thuyết, Già Lam hoa phát triển ở ‘Ngũ Uẩn sơn’, trong những nơi thâm sâu nhất, nhưng không cần nói là đi những nơi thâm sâu nhất ‘Ngũ Uẩn sơn’ để tìm ‘Già Lam hoa’, chỉ cần đặt chân vào ‘Ngũ Uẩn sơn’ là đã khó có thể giữ được tính mạng. Tôi sẽ tặng anh một tấm bản đồ ‘Ngũ Uẩn sơn’, anh tự đi giải quyết đi.

Nói xong Vân Tử Y lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê đặt trước mặt Diệp Mặc, hai người đã không còn gì để nói nữa rồi.

Diệp Mặc cầm lấy bản đồ nhìn qua một chút, quả nhiên mỗi một địa điểm trên bản đồ đều có ký hiệu dược liệu gì đó rất rõ ràng, chỉ có điều đây đều là tình hình bên ngoài, không có tình hình bên trong. Tuy nhiên cái này đã quá đủ với Diệp Mặc rồi, thậm chí chỉ cần biết tin tức ‘Già Lam hoa’ ở ‘Ngũ Uẩn sơn’ là hắn đã hài lòng rồi.

Diệp Mặc cất bản đồ đi, sau đó mới đứng lên nói:

- Đa tạ Tử Hoa tiên tử, tấm bản đồ này bao nhiêu tiền?

Vân Tử Y hơi nhếch môi, đồng thời tỏ ra vẻ khinh thường nói:

- Tiền thì không cần, coi như là tôi tặng anh. Mặc dù anh đã tu luyện ra nội khí nhưng tôi khuyên anh đừng nên đi nơi đó. Ách... Là tôi nghĩ nhiều rồi, không tiễn.

Vân Tử Y nói xong được nửa câu mới nhớ ra, cho dù người này muốn đi vào nơi đó cũng cần phải có tư cách, cô căn bản cũng không cần nói những lời này.

- Được rồi, coi như tôi nợ cô một ân tình, cáo từ.

Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục phí thời gian nói chuyện với Vân Tử Y, quay người rời khỏi. Kỳ thực hắn còn có mấy vấn đề muốn hỏi, đó là cái động phủ thượng cổ mà sư tổ Đô Thiên Phái phát hiện ở chỗ nào, còn có Vân Tử Y làm thế nào để liên hệ với bên ngoài, thậm chí vì sao cô ta hoài nghi mình. Nhưng Diệp Mặc biết những câu hỏi này, cho dù là Diệp Mặc hỏi cũng sẽ không có câu trả lời.

- Tiểu thư...

Thiếu nữ váy xanh đi đến, nhìn thấy bóng dáng Diệp Mặc rời khỏi liền gọi một câu.

Vân Tử Y day day trán nói:

- Hắn có chút kỳ quái, tuy nhiên hắn không phải là người kia, hắn quả thật gần như không có tư chất.



Tâm trạng của Diệp Mặc cũng không tệ, hắn không những biết được nơi sinh sống của ‘Già Lam Hoa’, hơn nữa còn lấy được một tấm bản đồ. Còn xóa bỏ hoài nghi của Vân Tử Y đối với hắn.

Diệp Mặc đẩy cửa phòng ra, Mục Tiểu Vận đang nói chuyện với Kỷ Y Lan trong phòng lập tức đứng lên, dịu dàng gọi một tiếng:

- Tướng công.

- Mạc đại ca quay về rồi.

Kỷ Y Lan rất hiểu lòng người, cáo từ rời đi.

Tâm trạng Diệp Mặc sảng khoái, vẫn là Tiểu Vận nhà mình tốt.

- Vừa rồi có một người núi Thượng Thanh tới đây, nói ngày mai núi Thượng Thanh có người quyết đấu với Lưu Lỗi của Thục Sơn, muốn chúng ta đi xem náo nhiệt. Bởi vì có người lạ đến nên Y Lan sư tỷ sợ em chịu thiệt nên đã chủ động tới.

Mục Tiểu Vận lập tức kể lại cho Diệp Mặc biết câu chuyện đã xảy ra lúc Diệp Mặc rời khỏi.

Diệp Mặc cười nói:

- Tốt lắm, ngày mai chúng ta cùng đi xem náo nhiệt là được, nhân tiện xem Lưu Lỗi giết người như thế nào.

Mục Tiểu Vận thản nhiên cười, cô đương nhiên biết trong lòng tướng công mình đang nghĩ gì. Tướng công đi đến đó chỉ bởi vì muốn xem Lưu Lỗi, hắn nhất định đã biết việc này. Y Lan sư tỷ qua đây nói, tên Lưu Lỗi kia nhất định không phải đối thủ của Tư Mã Bình, nhưng Mục Tiểu vận lại không cho là như vậy.

Cô tin rằng nếu tướng công đã biết việc này thì Lưu Lỗi nhất định sẽ không thua bởi tay kẻ khác.



Chiếc Thuyền đi hơn một tháng trên biển, đối với đại đa số người mà nói, hơn một tháng này thật là buồn tẻ nhàm chán, cho nên đã xuất hiện một lượng lớn ngành nghề giải trí. Nhưng đối với những người tu luyện cổ võ mà nói, họ có rất ít thời gian, cho nên những sòng bạc có khu vui chơi giải trí này đều chỉ có những thương nhân bình thường đến.

Nhưng nếu nói trên Thuyền hấp dẫn người ta nhất chính là trận quyết đấu kia. Thông thường những trận quyết đấu mang mùi máu tanh này được hoan nghênh nhiều nhất, không chỉ những người tu luyện cỗ võ, mà ngay cả những thương nhân bình thường cũng thích xem những trận quyết đấu như thế này, hơn nữa còn lấy để đánh cược, kinh doanh. Cho nên trận quyết đấu ở chiếc Thuyền này rất lớn, hơn nữa còn ở boong tàu.

Mà hôm nay trận quyết đấu của Tư Mã Bình và Lưu Lỗi đã thu hút rất nhiều sự quan tâm cùng những ánh mắt tò mò, bởi vì đây không những là trận quyết đấu của những võ giả Hoàng cấp, mà còn là vấn đề vinh dự giữa ‘Thục Sơn Kiếm Phái’ và ‘Thượng Thanh sơn’.

Mặc dù chỉ là một trận quyết đấu nho nhỏ thôi nhưng rất nhiều người thông qua chuyện này để làm văn, thích chuyện bé xé ra to.

Khi Diệp Mặc mang theo Mục Tiểu Vân đi vào trên boong thuyền, nơi này đã chật ních người xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.