Nếu như không phải Hướng Trường Ung ngữ khí thành khẩn, thái độ chân thành tha thiết, thì cũng không có ai tin đây là sự thật, những người trong này đều còn cho rằng Hướng Trường Ung cố ý nói cho mát mặt.
Thấy trong phòng vẫn còn trầm mặc, Hướng Trường Ung cũng rất ngại ngùng. Đành phải lần nữa thành khẩn nói:
- Anh Tề, không biết suy nghĩ của anh thế nào?
Tề Bắc Thương mặc dù uống hơi say rồi, nhưng trong nháy mắt gã liền tỉnh lại, Tiên nguyên cổ động, chút hơi rượu đó cũng sớm biến mất, gã lập tức hiểu Hướng Trường Ung đến chủ động xin lỗi cầu hòa với mình, chắc là có liên quan gì đó đến Diệp Mặc.
Đối phương chủ động đến xin lỗi, Tề Bắc Thương đương nhiên cũng sẽ không từ chối, vội ôm quyền nói:
- Hóa ra là có người xúi giục, nếu như anh Hướng đã đến xin lỗi rồi, thì chút chuyện nhỏ này coi như xong. Nào, anh Hướng mời anh một chén.
Mặc dù chỉ là lời mời nhỏ nhoi, nhưng lời nói của Tề Bắc Thương cũng coi như khiến Hướng Trường Ung đỡ lo lắng.
Hơn nữa sau khi nói xong lời này, Tề Bắc Thương cũng đã rót cho Hướng Trường Ung một chén rượu. Lúc này mấy người Quý Thư cũng hiểu ra, đối phương đúng là đến xin lỗi.
Hướng Trường Ung rất không muốn uống rượu trong này, nhưng lại sợ Diệp Mặc cho rằng y xin lỗi không thành khẩn, vội vàng đến uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Tất cả những gì không vui và hiểu lầm, chúng ta uống xong chén rượu này là cho đi hết.
Tề Bắc Thương tâm trạng cực kỳ vui vẻ, vội cười ha hả nói:
- Đương nhiên, anh Hướng lòng dạ khoáng đạt, Tề mỗ vô cùng khâm phục, chút hiểu lầm này có là gì đâu.
Hướng Trường Ung lúc này mới yên tâm, lập tức ôm quyền nói:
- Đã như vậy, vậy Hướng mỗ xin cáo từ.
Hướng Trường Ung quay người đi tới cửa, lại nhớ ra cái gì đó lại quay đầu lại nói:
- Anh Diệp quay về nếu như rảnh, Hướng mỗ hoan nghênh anh Diệp đến chơi.
Sau khi nói câu đó xong, Hướng Trường Ung mới chợt nhớ ra lúc trước khi Diệp Mặc chuẩn bị đi đã trả lời y, Tán tu Diệp Mặc.
Cho tới bây giờ y mới hiểu ra ý tứ của câu nói đó, ý của Tán tu Diệp Mặc chính là Diệp Mặc hắn là một Tán tu, tứ hải là nhà. Nếu như mình tiếp tục tìm bạn hắn gây phiền phức, thì Diệp Mặc sẽ không chút do dự mà đối phó với mình, hơn nữa cũng không phiền hà gì.
Thấy Hướng Trường Ung rời khỏi, những người trong phòng mới bắt đầu bàn tán. Lúc này mọi người đều biết Hướng Trường Ung là đến xin lỗi, là vì Diệp Mặc đến. Nhưng một Đại La Tiên sơ kỳ như Diệp Mặc, làm sao có thể khuyên nhủ Hướng Trường Ung đến xin lỗi được?
Chỉ có Kế Khôn yên tâm, cô trong lòng biết rõ. Diệp Mặc chắc hẳn không phải dùng lời lẽ khuyên nhủ y, mà là dùng nắm đấm để khuyên nhủ. Hướng Trường Ung thoạt nhìn hành sự thô bạo, trên thực tế cũng rất có chừng mực. Y có thể đến xin lỗi, chứng tỏ y cũng đã suy nghĩ đến hậu quả của việc không đến xin lỗi.
- Ha ha ha…
Tề Bắc Thương lúc này mới cười ha hả, tâm trạng cực kỳ thoải mái, làm gì còn nửa phần chán chường lúc trước nữa. Hướng Trường Ung tìm gã khiêu chiến, gã phái người đến đưa chiến thư, Hướng Trường Ung lại chủ động đến xin lỗi. Lời nói này nói đến chỗ nào, Tề Bắc Thương gã cũng có thể diện.
- Hôm nay cám ơn anh Diệp, haizz, mà sao anh ấy vẫn chưa về nhỉ?
Tề Bắc Thương đang muốn tiếp tục chúc mừng một phen, lúc này mới nhớ ra Diệp Mặc bây giờ vẫn chưa trở về.
Kế Khôn cũng đã yên lòng, cô chủ động nói:
- Em trai tôi chắc hẳn ra ngoài có chuyện rồi, không cần lo lắng cho nó.
- Xem ra sau này tiểu đội chúng ta có Diệp Mặc, cũng không có ai dám đến khiêu chiến nữa.
Quý Thư cũng cười ha hả, rõ ràng vô cùng khoan khoái dễ chịu. Y cũng hiểu Diệp Mặc hơn người khác một chút, thậm chí y còn biết Diệp Mặc còn là một Tiên nhân luyện thể, hơn nữa tu vi luyện thể còn cao hơn y.
Không khí vừa rồi vẫn còn vô cùng áp lực, vì Hướng Trường Ung đến xin lỗi, lập tức lại trở nên sôi nổi hơn.
…
Diệp Mặc tiếp tục đi đến mấy cửa hàng nữa, đều không có chút tin tức gì về hội đấu giá, trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ muốn trực tiếp đi tìm Lư Mang. Chính vào lúc này, hắn nhìn thấy ở cửa vào của một cửa hàng có treo một biển hiệu lớn, trên đó viết rất rõ là hội đấu giá Dịch các. Diệp Mặc lập tức bước vào cửa hàng đó.
Sau nửa tuần hương, Diệp Mặc lại lần nữa bước ra hai người này đều không tệ lắm. Con người Nhâm Vũ kia cũng rất tốt. Diệp Mặc thấy quầy hàng của bọn họ xảy ra chuyện, cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền chạy tới.
- Diệp đại ca.
Nhâm Ngu Cẩn căn bản cũng có một cảm giác kính sợ đối với Diệp Mặc, cô cảm thấy Diệp Mặc rất thần bí, hơn nữa tu vi còn rất thâm sâu. Bây giờ Diệp Mặc đến, cô vội vàng chào hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc nhìn lò đan loang lổ trong tay Nhâm Ngu Cẩn hỏi.
Sở Dĩ vội vàng nói:
- Tôi và Ngu Cẩn sau khi nhìn thấy lò đan này, tôi cảm thấy lò đan này không tầm thường, đang định cất lại. Nhưng vị Tiên hữu này cứ khăng khăng muốn tôi bán lò đan lại cho y, tôi không muốn bán, y liền cố tình gây sự trong này, nói tôi bày hàng bán đồ, thì là bán.
- Những thứ mà quầy hàng này của anh bán rõ ràng đều là hàng cũ, lò đan này tôi nhìn thấy anh vừa mới lấy lên từ quầy hàng, tôi sao lại vô lý mà gây sự được? Nếu như không bán, thì đừng bày bán ở đây.
Một tên Đại La Tiên viên mãn sắc mặt xanh xao đứng trước quầy hàng lớn tiếng quát Sở Dĩ.
Nhâm Ngu Cẩn lập tức phản bác lại:
- Tôi tại sao lại không thể bày hàng bán ở đây? Phường thị này là của ông sao?
- Đưa lò đan cho tôi xem một chút.
Diệp Mặc giơ tay ra nói.
- Diệp đại ca, nếu như anh thích lò đan này, thì anh cứ cầm lấy đi. Tôi tặng cho anh, tôi không muốn bán cho thứ người vô lễ này.
Nhâm Ngu Cẩn sau khi đưa lò đan vào tay Diệp Mặc, lại lần nữa châm chọc nói tên Đại La Tiên viên mãn mặt xanh kia.
Tên Đại La Tiên viên mãn mặt xanh kia hừ lạnh một tiếng, lại chằm chằm nhìn vào lò đan trong tay Diệp Mặc, cũng không nói lời nào. Rõ ràng, y cũng rất muốn có được lò đan trong tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận lấy lò đan, thần thức quét vào trong. Khi thần thức của Diệp Mặc thấy từng cấm chế phòng hộ trong đó, hắn lập tức hiểu ra tên Đại La Tiên viên mãn trước mặt này tại sao lại khăng khăng muốn có được lò đan trong tay hắn này.
Diệp Mặc cũng đã từng thấy qua Thần khí hạ phẩm, còn hắn lại là một tông sư Tiên khí, lò đan này vừa vào tay hắn, hắn liền nhìn ra, bên ngoài lò đan này xấu xí loang lổ là từng tầng từng tầng cấm chế, nếu như bỏ đi từng tầng cấm chế này, thì lò đan căn bản cũng chính là một Thần khí hạ phẩm.
Một lò đan Thần khí hạ phẩm, giá trị tuyệt đối cũng sẽ không thấp hơn một pháp bảo Thần khí trung phẩm, Diệp Mặc ngay lập tức động tâm với lò đan này.
- Sở huynh, Ngu Cẩn sư muội, lò đan này chắc là một pháp bảo không tồi. Tôi cũng là một Tiên đan sư, lò đan này rất có ích với tôi…
Diệp Mặc còn chưa nói hết, Sở Dĩ liền nói:
- Diệp sư huynh, anh là người có đại ân đối với chúng tôi, lò đan này nếu như anh thích thì anh cứ lấy đi, huồng hồ Ngu Cẩn sư muội cũng đồng ý tặng cho anh mà.
- Vậy thì cám ơn.
Diệp Mặc cũng không khách khí, hẳn có đại ân với ba người Sở Dĩ là sự thật, hơn nữa lò đan này cũng chính là do hắn vứt đi. Chỉ là hắn không ngờ trong cái đống mà hắn cho là đống rác đó lại còn một mặt hàng cực phẩm như này, nhưng cái này cũng không thể trách hắn được, bên ngoài lò đan này cấm chế loang lổ như vậy, hắn nhất thời không nhìn ra cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định bạc đãi hai người.
- Trong phường thị cái gì cũng có trước có sau? Tôi đến trước anh, anh dựa vào cái gì mà lại lấy đồ đi?
Tên Đại La Tiên mặt xanh kia thấy đồ vào tay Diệp Mặc rồi, lập tức liền lo lắng nói.
Diệp Mặc cất lò đan đi, lúc này mới nhìn tên Đại La Tiên không nhanh không chậm nói:
- Anh thấy tôi mua nó sao? Vừa nãy người ta tặng cho tôi mà, anh không nghe thấy à?
Những Tiên nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh lập tức cười ồ lên, Diệp Mặc nói đúng là sự thật, lò đan này là chủ quầy hàng kia tặng.
- Anh…
Cho dù có cưỡng từ đoạt lý, thì tên Đại La Tiên này cũng không có lời nào có thể nói. Đối phương không bỏ ra một viên tiên tinh nào, căn bản chính là được tặng, bản thân mình dựa vào cái gì mà nói đến trước đến sau?
Nhưng y lập tức liền trình bày, ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Anh bạn, lò đan này rất quan trọng với tôi, anh ra giá đi, tôi muốn mua lại của anh.
- Nếu như anh nhất định muốn mua, vậy thì tôi chuyển nhượng cho anh là được rồi…
Diệp Mặc nhíu mày nói, hắn có chút không tin tên Đại La Tiên này lại có thể mua được.
Tên Đại La Tiên kia thấy Diệp Mặc muốn nhượng lại lò đan kia, lập tức hưng phấn nói:
- Được, cám ơn anh bạn.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Trước tiên không cần nói cám ơn, giá của lò đan này rất cao, nêu như anh không thể trả nổi, thì cũng đừng trách tôi nhá.
- Anh nói đi.
Tên Đại La Tiên kia quyết tâm nói, y tin rằng lấy của cải nhà mình ra, tên Đại La Tiên sơ kỳ trước mặt này cũng ngây hết cả người.
Diệp Mặc gật đầu:
- Vậy tôi ra giá là một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm là được rồi, nếu như anh có thể lấy ra một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm hoàn chỉnh, thì lò đan này anh có thể lấy đi.
Diệp Mặc cũng không biết một lò đan Thần khí hạ phẩm và một Tiên linh mạch cực phẩm cái nào đáng giá hơn, nhưng hắn chắc rằng cái giá của mình cũng không tính là khoe khoang khoác lác. Đối với một số tông sư Tiên đan cao cấp cấp bách cần một lò đan, có lẽ giá trị của lò đan này mới là vô giá.
Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, Tiên linh mạch cực phẩm mới là thứ quan trọng hơn. Vì hắn có một lò Thần nông rồi, nếu không, cho dù là vài đoạn Tiên linh mạch cực phẩm đi nữa hắn cũng sẽ không bán. Hắn không tin tên Đại La Tiên này lại có thể lấy ra, nếu như đối phương có thể lấy ra thật, thì sẽ bán lò đan này cho y.
- Anh…
Tên Đại La Tiên mặt xanh này lập tức tức giận chỉ tay vào Diệp Mặc, rõ ràng y cho rằng Diệp Mặc đang cố ý tiêu khiển y. Đừng nói là Tiên linh mạch cực phẩm, cho dù là Tiên linh mạch hạ phẩm y cũng không có. Tiên linh mạch cực phẩm cho dù là Tiên đế cũng chưa chắc đã có, nghe nói mấy vị Đại đế cũng không phải mỗi người đều có một Tiên linh mạch cực phẩm.
Nhưng vào lúc này, lại có một giọng nói nhu mì vang lên:
- Diệp đại ca, lò đan đó của anh có thể bán cho tôi không? Giá tiền đương nhiên trả theo những gì anh nói. 0