- Diệp huynh, quả nhiên huynh đã chứng đạo, tiến triển còn nhanh như vậy, tôi như ếch ngồi đáy giếng, lại vẫn cho rằng Diệp huynh vẫn còn tu vi Tiên đế, chúc mừng Diệp huynh.
Đan Anh Dao đã rơi xuống trước mặt Diệp Mặc chắp tay chúc mừng.
- Anh Dao tiên tử chẳng phải cũng chứng đạo rồi sao?
Diệp Mặc mỉm cười, chắp tay nói.
Đan Anh Dao biết Tố đạo Thánh đế này của mình so với Diệp Mặc thì kém quá xa, nhưng cô cũng không tranh luận nữa, chỉ hỏi:
- Diệp huynh cũng muốn đi Thần nữ Thánh môn sao? Hay là chúng ta cùng đi đi.
Diệp Mặc lại truyền âm đáp rằng:
- Anh Dao tiên tử, nếu như cô tin tưởng ta, thì chớ đi Thần nữ Thánh môn.
- Vì sao?
Đan Anh Dao nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi, cô không rõ vì sao Diệp Mặc không muốn cô đi Thần nữ Thánh môn?
- Nguyên nhân ta cũng không rõ lắm.
Diệp Mặc chỉ suy đoán, đương nhiên sẽ không đem suy đoán của mình nói ra cho Đan Anh Dao nghe.
- Ta nghe lời huynh.
Đan Anh Dao không tiếp tục hỏi, trong nháy mắt liền quyết định tin tưởng Diệp Mặc, Diệp Mặc cho cô cảm giác sâu không thể dò, căn bản không biết ranh giới cuối cùng của hắn tới đâu. Người như vậy là đáng sợ nhất, cô thà rằng không đi Thần nữ Thánh môn, cũng không muốn lưu lại cho Diệp Mặc một ý nghĩ không tín nhiệm.
Diệp Mặc gật gật đầu, rất là tán thưởng với sự sáng suốt của Đan Anh Dao, nếu như Đan Anh Dao đi Thần nữ Thánh môn, nhất định sẽ bị Thần nữ Thánh môn dùng để làm cây thương.
- Diệp tiền bối.
Lôi Nguyệt Hà đi tới gọi một câu, lòng cảm kích của cô đối với Diệp Mặc là đến từ đáy lòng.
- Cứ gọi ta là Diệp huynh đi. Ta muốn đi Thần nữ Thánh môn một chuyến, cô và Ôn Mậu vẫn nên dựa theo ta nói mà đi mua vật liệu đi. Ta tin tưởng, hiện tại không có ai dám động thủ với hai người đâu.
Diệp Mặc khoát tay nói.
Ở một bên Đan Anh Dao vội vàng nói:
- Diệp huynh cứ đi đi. Không cần lo lắng. Tôi sẽ ở lại thành Trường Phí Thánh Đạo.
Diệp Mặc biết Đan Anh Dao muốn cảm ơn mình. Cũng không có từ chối, dù sao Lôi Nguyệt Hà và Chư Ôn Mậu tu vi quá thấp, có Đan Anh Dao ở đây, hắn cũng yên tâm không ít.
- Diệp sư huynh …
Lôi Nguyệt Hà nghe Diệp Mặc kêu cô gọi là sư huynh, không nói nhiều nữa, trực tiếp truyền âm cho Diệp Mặc nói:
- Tôi nghe nói Thánh nữ mới của Thánh môn là đệ tử đã thất thân, mặc dù có thủ đoạn ẩn giấu của Thánh môn. Nhưng đợi đến lúc Đại nhật Thần sơn tế núi nhất định sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó Đại nhật Thần sơn và Thần nữ Thánh môn nhất định sẻ là một trận đại chiến, nếu như Diệp sư huynh tới đó …
Diệp Mặc nghe Lôi Nguyệt Hà nói vậy lập tức liền biết mình suy đoán không sai, chuyện Thần nữ Thánh môn muốn làm y hệt như hắn nghĩ.
- Cô không cần lo lắng, mấy chuyện này ta sớm nghĩ đến rồi, Thần nữ Thánh môn vậy mà cố ý thu nhận một nữ đệ tử thất thân, cũng là trăm phương ngàn kế.
Diệp Mặc trong lòng âm thầm khinh bỉ Thần nữ Thánh môn này, quả nhiên nói thì hay, trên thực tế đều cá mè một lứa. Bình thường tánh mạng của nữ đệ tử trong mắt mấy cô ả đó chỉ là con sâu cái kiến, thậm chí ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.
Lôi Nguyệt Hà tiếp tục truyền âm nói:
- Đệ tử tên là Mục Tiểu Vận kia thì lại cũng không phải là cố ý thu nhận đâu. Nghe nói cô ấy đến từ Tiên giới, được Ỷ Lan sư thúc thu làm đệ tử. Khi cô ấy thành tựu Đại Ất Tiên …
- Cô nói gì? Thánh nữ kia tên là gì?
Diệp Mặc trên trán lộ ra gân xanh, thần sắc dữ tợn bắt lấy Lôi Nguyệt Hà, khàn khàn hỏi, hoàn toàn quên tiếp tục truyền âm.
Lôi Nguyệt Hà bị biểu cảm của Diệp Mặc dọa sợ kinh hãi run lên, vội vàng nói tiếp:
- Cô ấy tên là Mục Tiểu Vận, và một đệ tử tên là La Bế Nguyệt cùng đi đến Thần nữ …
Lôi Nguyệt Hà còn chưa dứt lời, liền cảm nhận được không gian chung quanh chấn động từ trận, sau một khắc cô phát hiện Diệp Mặc sớm đã biến mất không thấy đâu.
- Lại Na Di trong Thánh đạo Tàn giới, Diệp sư huynh …
Lôi Nguyệt Hà lẩm bẩm nói xong, lập tức đã ngừng nói, cô hiểu được, Diệp Mặc tiền bối này nhất định là có quan hệ không hề cạn với Mục Tiểu Vận, nói không chừng còn là đạo lữ. Lôi Nguyệt Hà thở dài, Thần nữ Thánh môn lại kết một mối thù lớn rồi. Nhưng cô đã không thể ra sức rồi, Diệp Mặc tiền bối tu vi sâu không thể dò, Thần nữ Thánh môn có thể ngăn cản hắn hay không chỉ có hỏi ý trời
…
Oanh Hoài lửa giận ngập trời, nhưng đáng tiếc cô ta không phải là đối thủ của Diệp Mặc, cho dù là Diệp Mặc chỉ vào cái mũi cô ta đánh cô ta, cô cũng chỉ có thể đào tẩu. Hơn nữa còn mang theo trọng thương mà đào tẩu.
Vừa rồi một quyền kia của Diệp Mặc làm cho kinh mạch cô ta tổn hại hết, nếu như cô ta không nhanh chóng chữa trị kinh mạch, sẽ ảnh hưởng cao độ thăng cấp về sau
Oanh Hoài chỉ bay ra nơi cách đó trăm vạn dặm, ngừng lại ngay tại một mảnh đất đá vụn hoang dã, cô ta lại phun ra một ngụm tinh huyết, trong lòng ác mắng một trận.
Ngay khi Oanh Hoài muốn đánh ra một động phủ tạm thời, lại có một luồng độn quang xẹt qua đỉnh đầu cô ta, Oanh Hoài trong lòng cả kinh. Nếu như là lúc bình thường, luồng độn quang này cô ta tuyệt đối sẽ không thèm để ý. Tình cảnh độn quang bay qua đây xem ra người này nhiều nhất cũng chỉ là một Tiên đế hậu kỳ mà thôi. Tình huống của cô ta bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của Tiên đế. Đương nhiên nếu như cô ta liều chết một cú, cô vẫn không sợ Tiên đế bình thường, nhưng cô ta đã trọng thương, lại liều chết một cú, trừ phi cuộc đời này cô ta không muốn Hóa đạo nữa rồi.
Ngay khi Oanh Hoài cầu nguyện luồng độn quang kia nhanh biếnmất đi, luồng độn quang kia lại trở lại, đã rơi xuống trước mặt Oanh Hoài rồi.
- Tiền bối chẳng lẽ là Thánh đế đại nhân của Thần nữ Thánh môn?
Luồng độn quang rơi xuống này là một người đàn ông trung niên tướng mạo có chút không tầm thường, thoạt nhìn thậm chí có chút khí thế uy nghiêm, nhưng giọng điệu nói chuyện rất là khiêm tốn.
Oanh Hoài hừ lạnh một tiếng:
- Phải, ngươi có chuyện gì?
- Vãn bối Táp Không, vãn bối thấy tiền bối hình như có thương tích trong người, vãn bối đối với Thần nữ Thánh môn ngưỡng mộ đã lâu, nguyện ý vì tiền bối cống hiến sức lực.
Táp Không giọng thành khẩn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, khom người kính cẩn nói.
Oanh Hoài sắ mặt dịu đi một chút, cô ta chậm rãi nói:
- Không cần, ngươi đi đi. Chút thương thế này của ta, cũng không có ảnh hưởng gì.
Oanh Hoài mặc dù đã là Dục đạo Thánh đế, nhưng tâm cơ so với Táp Không căn bản là không đáng gì. Táp Không chỉ nói một câu, đã moi ra được chuyện Oanh Hoài trên thân bị trọng thương.
- Vậy vãn bối cáo từ.
Táp Không lại kính cẩn chắp tay nói, giọng điệu càng thêm tỏ ra tôn kính mà thành khẩn.
Oanh Hoài gật gật đầu, trong lòng có chút thỏa mãn, tên tuổi Thần nữ Thánh môn vẫn còn đấy. Cho dù lần này mình xảy ra chuyện tại thành Trường Phí Thánh Đạo, cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng đến đại sự của Thần nữ Thánh môn.
Trong nháy mắt khi Oanh Hoài tâm thần buông lỏng, gật đầu nói, Táp Không bỗng nhiên đánh ra một luồng hòa quang màu xanh, một chữ “Hoàng” lớn chừng cái đấu trong nháy mắt bao trùm lấy Oanh Hoài.
Nếu như Diệp Mặc ở đây, đương nhiên biết đây là đòn sát thủ của Táp Không, Đoạt Hồn Thanh Vân Bút thi triển ra thần thông Sáu chữ hồng hoang. Nhưng lúc này thần thông Sáu chữ hồng hoang của Táp Không hiển nhiên dũng mãnh hơn so với lúc trước đâu chỉ gấp đôi, chữ “Hoàng” này đánh ra, vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt liền bao phủ lấy Oanh Hoài rồi.
Hào quang màu xanh thẫm mang theo sát ý không còn là liên tục không ngừng nữa, mà là kích thích sát thế trong không gian xung quanh trong nháy mắt liền hình thành một luồng sát ý viễn cổ thăng trầm bể dâu, đánh vào trên người Oanh Hoài.
Oanh Hoài mạnh phun ra một ngụm tinh huyết, nghiêm nghị nói:
- Tên nhãi ngươi dám …
Táp Không có cái gì mà không dám chứ, trong nháy mắt gã liền phong bế toàn thân Oanh Hoài, sau một khắc gã đã nâng Oanh Hoài lên biến mất ở mảnh đất đá vụn hoang tàn này.
Táp Không sau khi đi vào Thánh đạo Tàn giới này, mới biết được ở đây chứng đạo cũng là muôn vàn khó khăn. Lúc này gã gặp Thánh đế đã chứng đạo của Thần nữ Thánh môn, gã há có thể buông tha? Nếu như Oanh Hoài chỉ là một Thần nữ bình thường, có lẽ gã căn bản là sẽ không động tâm, nhưng Oanh Hoài lại là một Thánh đế đã chứng đạo, còn là một Thánh đế đã chứng đạo còn giữ lại nguyên âm.
Loại Thánh đế chứng đạo này đưa tới cửa, Táp Không gã nếu buông tha, gã sẽ không phải là Táp Không Đại Đế nữa rồi. Gả đã là Tiên đế viên mãn, chỉ còn kém một bước nữa là chứng đạo, bây giờ một Thánh đế như Oanh Hoài đưa lên nguyên âm, gã hiển nhiên phải vui lòng nhận rồi, lợi dụng nguyên âm của Oanh Hoài để chứng đạo.
…
Một nén nhang sau, Oanh Hoài bị Táp Không giày vò đã tỉnh lại, cô ta lập tức cảm nhận được thân thể của mình hơi khác thường, một loại cảm giác khó nói lên lời xông lên đầu. Khiến cô ta không cách nào hình dung được cái loại cảm giác này, dường như là sung sướng, lại tựa như là bi thương.
Cô ta lập tức nhìn thấy Táp Không Đại Đế ở trên người mình, cô ta cảm giác được thuần âm mình giữ lại vô số năm dần dần rời khỏi cô mà đi. Giờ khắc này, cô ta kinh hãi thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
- Ah …
Oanh Hoài trong chớp nhoáng này liền thiêu đốt nguyên thần của mình, đồng thời đấm ra một quyền.
Táp Không biết Oanh Hoài tỉnh lại, nhưng gã đang trong thời khắc mấu chốt hấp thu nguyên âm, lại không cách nào tránh được một quyền này, trực tiếp bị đánh vào ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Dục đạo Thánh đế cho dù là chỉ còn một chút xíu hơi thở, cũng cực kỳ đáng sợ. Oanh Hoài cho dù là có sa sút đi nữa, cũng là một Dục đạo Thánh đế.