Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi -Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1854: Chương 1854: Thế giới xanh mờ ảo không có đường ra




- Tĩnh Văn Tiên Tử, nơi này chính là tiên thành Mặc Nguyệt.

Một Huyền tiên áo xám chỉ lên tiên thành khí thế tràn trề trước mắt nói với Tô Tĩnh Văn.

- Thật đẹp.

Tô Tĩnh Văn ngơ ngác nhìn tiên thành Mặc Nguyệt trong mây mù lượn lờ, khí thế vô cùng hùng vĩ sững sờ nói. Đây là còn chưa tiến vào tiên thành, tiên linh khí dày đặc bên ngoài cũng đã làm cho người ta có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Tiên thành Khê Hạo và tiên thành Xuyên Trì cô đều đã đi qua, mặc dù không đi xem bên ngoài mênh mông bát ngát của tiên thành, nhưng lại có thể cảm nhận được hai cái tiên thành kia kém xa tít tắp tiên thành Mặc Nguyệt trước mắt này.

- Tôi dẫn cô đi phủ Thành chủ, chỉ cần là tu sĩ phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt đều không cần kiểm tra, thấp nhất cũng có thể tiến vào cửa ngoài của Mặc Nguyệt tiên tông, trở thành một đệ tử ngoại môn.

Tuy Tô Tĩnh Văn mới vừa vặn phi thăng, nhưng Huyền tiên áo xám kia lại không dám thất lễ, vẫn rất là khách khí nói. Y là tiên nhân Mặc Nguyệt tiên tông phái đến tiên thành Xuyên Trì tiếp ứng, đương nhiên biết rõ ở đây tu sĩ phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt rất quan trọng.

- Cô là tu sĩ từ đại lục Lạc Nguyệt phi thăng tới?

Một giọng nói trong trẻo êm tai đã ngắt lời Huyền tiên áo xám này, trực tiếp hỏi Tô Tĩnh Văn .

Tô Tĩnh Văn và Huyền tiên áo xám này lập tức nhìn thấy một tiên nữ mặc đồ màu xanh thẫm. Tiên nữ này cực kỳ xinh đẹp, dáng người càng tuyệt mỹ vô song. Trong Giới Tu Chân Tô Tĩnh Văn cũng coi như là một mỹ nữ hàng đầu, nhưng khi nhìn thấy tiên nữ trước mắt này, vậy mà cũng sinh ra một loại cảm giác có chút mặc cảm.

Cho dù là Tố Tố và Khinh Tuyết, về khoản xinh đẹp có lẽ không thua đối phương, nhưng về dáng điệu dịu dàng yêu kiều lại vẫn thua kém một bậc.

- Vâng, xin hỏi vị tiên tử tỷ tỷ này...

Tô Tĩnh Văn liền vội vàng khom người khách khí đáp.

Ngay cả Huyền tiên áo xám kia cũng vội vàng chắp tay khom người nói:

- Đệ tử ngoại môn của Mặc Nguyệt tiên tông Duẫn Siêu xin ra mắt tiền bối.

Nữ tiên áo xanh xinh đẹp kia cười nói,

- Ta là Chân Băng Du, không phải tiền bối gì đâu.

Tô Tĩnh Văn thấy đối phương chủ động báo tên, nhanh chóng nói tiếp:

- Tô Tĩnh Văn bái kiến Băng Du Tiên Tử.

Chân Băng Du gật gật đầu hỏi lần nữa:

- Cô là tu sĩ từ Lạc Nguyệt phi thăng sao?

Cô từng nghe Diệp Mặc nói tới, hắn chính là từ đại lục Lạc Nguyệt phi thăng tới.

Bây giờ cô bế quan vài chục năm, đã thăng cấp đến Đại Chí Tiên, thật sự là không nhịn được muốn gặp Diệp Mặc, lúc này mới cố ý tới nơi này nhìn xem. Lại không nghĩ rằng, cô mới vừa tới đây, đã nhìn thấy Tô Tĩnh Văn. Chuyện Diệp Mặc và Lục Chính Quần cùng biến mất, sư phụ Dương Nhiễm của Chân Băng Du cũng không có đề cập tới. Cho nên Chân Băng Du căn bản là không biết rõ.

- Đúng, tôi cố ý tới nơi này tìm chồng tôi là Diệp Mặc, chồng tôi bảo tôi tới Cung Hoa Thiên tìm anh ấy.

Tô Tĩnh Văn thấy Chân Băng Du đứng ở cửa tiên thành Mặc Nguyệt, hơn nữa ngữ khí cũng rất là ôn hòa, nên cũng không giấu diếm.

Chân Băng Du run lên, sắc mặt hơi có chút thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Cô biết rõ vợ con của Diệp Mặc đang ở đại lục Lạc Nguyệt. Tuy nhiên lại không thể tưởng được rốt cuộc bây giờ vợ của hắn cũng phi thăng rồi. Hơn nữa Tô Tĩnh Văn này còn đẹp như thế, có thể khẳng định, một khi Tô Tĩnh Văn cũng tu luyện công pháp luyện thể mà Diệp Mặc cho, cuối cùng tuyệt đối sẽ không mảy may thua kém cô.

Phụ nữ xác thực là nhạy cảm nhất, dù tu vi của Chân Băng Du cao hơn Tô Tĩnh Văn vô số lần, nhưng Tô Tĩnh Văn trông thấy biểu lộ trong nháy mắt kia của Chân Băng Du. Trong lòng cũng có một vài phỏng đoán.

- Tiền bối, nếu như ngài không có chuyện gì, vãn bối muốn dẫn đệ tử này vào tiên thành.

Huyền tiên áo xám kia thấy Chân Băng Du không đi cũng không nói gì, đành phải nói tiếp.

Chân Băng Du giật mình cảnh giác, lúc này mới mờ mịt lắc đầu nói:

- Ta không có chuyện gì.

Cô vốn đã biết rõ Diệp Mặc có vợ con. Lúc trước cô thậm chí đều đã từng nghĩ không cần để ý chuyện Diệp Mặc có vợ con. Nhưng bây giờ Tô Tĩnh Văn đã chính thức đứng ở trước mặt cô, cô mới biết, đôi khi không đối mặt, căn bản là không biết nỗi khổ trong đó.

Lúc trước đối với những sự vật khác cô không mảy may thèm để ý, bây giờ lại không dám dừng lại trước mặt Tô Tĩnh Văn thêm nữa. Cô phát hiện mình còn chưa tiến vào Mặc Nguyệt tiên tông, thì đã có ý định rời đi rồi.

Nhìn theo Tô Tĩnh Văn và Huyền tiên kia đang dần dần đi xa, Chân Băng Du bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tô Tĩnh Văn không phải là ngoại môn đệ tử, cô ấy là đệ tử nội môn

Nói xong câu đó, Chân Băng Du không dừng lại, xoay người rời đi. Cô bỗng nhiên lại muốn tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực, sau đó không ngừng tu luyện lại tu luyện. Câu nói trước khi đi này, là vì cô sợ không có ai biết Diệp Mặc là tông chủ Mặc Nguyệt tiên tông, Tô Tĩnh Văn bị người quên lãng. Cô lại không biết, ở tiên thành Mặc Nguyệt, người biết Diệp Mặc tuyệt đối không dưới mười người.

...

Diệp Mặc đứng trong không gian xanh mờ ảo vô biên vô tận, sau lưng đeo nghiêng thanh Tử Đao vẫn cứ xấu xí kia, trong lòng cũng có một chút mờ mịt, đây đã là năm thứ mười hắn tiến vào không gian xanh mờ ảo này.

Trong mười năm này, tu vi của hắn triệt để củng cố tại Tiên vương trung kỳ, nhưng không tiến thêm tấc nào nữa. Nhưng nếu nói đến năng lực chiến đấu, Diệp Mặc tin tưởng, cho dù là một Tiên Tôn hậu kỳ, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Cái đó và tu vi chẳng quan hệ gì cả, những năm này hắn chính là lấy giết chóc mà trải qua.

Hắn không biết Tố Tố có thể đã phi thăng chưa, Ánh Trúc, Tĩnh Văn và Khinh Tuyết vẫn sống tốt không. Không biết Ức Mặc bây giờ thế nào, càng không biết Tiểu Vận như thế nào, đây đều là những người hắn lo lắng nhất. Nhưng hắn đã là Tiên vương, lại không cách nào đi tìm các cô, ngược lại còn bị vây trong mảnh không gian xanh này.

Tuy Diệp Mặc ở chỗ này, nghiễm nhiên đã trở thành một vương giả, nhưng cái này căn bản không phải là cái Diệp Mặc mong muốn.

Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, hai đứa cũng biết lão đại tìm không thấy đường ra, tâm tình không tốt, lúc này nói nhiều với lão đại, chính là tự làm mất mặt.

Tinh thú vô biên vô tận đều ở phía xa, lại không có một con tinh thú nào tới, cho dù là tinh thú quá hai mươi trượng, chỉ cần Diệp Mặc không chủ động trêu chọc nó, nó cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy.

- Lão đại, cây kia đã cao được năm thước rồi, nghe nói chỉ cần vừa cao được một trượng, cây kia có thể nhận chủ. Nhưng càng về sau, sinh trưởng càng gian khó.

Tiểu Băng Sâm ở một bên nhỏ giọng nói.

Diệp Mặc biết rõ Tiểu Băng Sâm nói tới Hỗn Độn Thụ, hắn sờ lên đầu Tiểu Băng Sâm nói:

- Đúng vậy, ngươi đã rất tận lực. Còn lúc nào thì có thể cao đến một trượng, thì thuận theo tự nhiên đi.

Vô Ảnh thấy Tiểu Băng Sâm được khen ngợi, con mắt vừa đảo lập tức nói,

- Lão đại, anh có phát hiện hay không mấy tinh thú này tuy sợ chúng ta...

Tiểu Băng Sâm không chút khách khí ngắt lời Vô Ảnh nói,

- Đừng tưởng bở nha, mấy tinh thú kia không phải là sợ chúng ta, mà là sợ lão đại, sao ngươi cứ luôn thích tự cho mình là tốt đẹp vậy.

Vô Ảnh ngượng ngùng nói:

- Tốt xấu gì ta cũng có thể nuốt chửng một đám tinh thú, ngươi thì lại một chút cống hiến cũng không có.

Diệp Mặc khoát khoát tay cắt ngang cuộc cãi lộn của hai đứa, nói thẳng:

- Ý ngươi muốn nói mấy tinh thú này kiên quyết không cho chúng ta đi Hà Lâm Cốc ở hướng tây bắc?

Về phần Đông Nam Tây Bắc hoàn toàn là do Diệp Mặc ở chỗ này phân chia lại từ đầu. Hà Lâm Cốc ở hướng tây bắc là một nơi cực kỳ đặc biệt, gần như tinh thú vượt quá hai mươi trượng đều tập trung tại đó, hơn nữa ở đó còn có dòng sông chảy ngược, cũng có chút cây cối không có cành lá. Nhưng có thể là nơi duy nhất có cây cối trong mảnh không gian xanh này, cho nên nơi đó được Diệp Mặc mệnh danh là Hà Lâm Cốc.

Trong cốc toàn màu xanh lượn quanh, thần thức cũng không thể quét vào, ba người Diệp Mặc tuy đã tiếp cận mấy lần, đều bị tinh thú hơn hai mươi trượng ngăn cản.

Tuy những tinh thú kia không cách nào làm gì được ba người Diệp Mặc, nhưng ba người Diệp Mặc tương tự cũng không cách nào làm gì được những Tinh thú đó. Về sau, Diệp Mặc biết với thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa thể xông vào Hà Lâm Cốc, liền dứt khoát mang theo Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm lách qua Hà Lâm Cốc.

Vô Ảnh vội vàng nói,

- Ý em nói là gần đây những tinh thú vượt quá mười trượng cứ nhao nhao tuôn về hướng Hà Lâm Cốc, không biết là chuyện gì, nhưng tinh thú mười trượng trở xuống cũng rất ít con đi tới.

Diệp Mặc nghe thấy Vô Ảnh nhắc nhở, lúc này mới bắt đầu chú ý, quả nhiên phát hiện Tinh thú ở đây đều là dưới mười trượng. Bởi vì gần đây hắn cũng không giết nhiều tinh thú lắm, hơn nữa những tinh thú kia trông thấy hắn tới liền bỏ chạy, hắn cũng không phát hiện tình huống này. Ngược lại Vô Ảnh thỉnh thoảng sẽ nuốt chửng một hai con tinh thú nó thấy ngứa mắt, chỉ có điều là Vô Ảnh muốn thăng cấp Tiên Thao thì quá khó, dù là nó đã cắn nuốt Tinh thú mười năm, vẫn còn đang quanh quẩn ở Thiên Thao đỉnh cao.

Sau khi phát hiện ở đây quả nhiên không có Tinh thú mười trượng trở lên, Diệp Mặc lập tức cũng cảm thấy Hà Lâm Cốc đã xảy ra chuyện gì.

- Chúng ta cũng đi xem xem.

Diệp Mặc vừa mới nói với Vô Ảnh hết những lời này, liền nghe thấy từng tiếng gào rú truyền đến, lập tức vài con Tinh thú trên mười trượng đột nhiên vọt vào trong thần thức của Diệp Mặc.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn còn đang nói với Vô Ảnh không nhìn thấy Tinh thú trên mười trượng, trong nháy mắt Tinh thú trên mười trượng liền đã xuất hiện.

Nhưng Diệp Mặc rất nhanh cũng cảm thấy không đúng, mấy con Tinh thú bay tới này toàn bộ đều thiếu tay thiếu chân, hơn nữa vẻ mặt kinh hoảng bất an.

Vài con Tinh thú chạy đến trước mặt Diệp Mặc. Không đợi Diệp Mặc động thủ, đã há to miệng, sau đó vừa hô to, vừa chỉ về phía Hà Lâm Cốc, thần sắc vô cùng lo lắng.

Diệp Mặc bỏ ý định muốn phóng Tử Đao ra, nghi hoặc nhìn Tinh thú trước mắt hỏi:

- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Hà Lâm Cốc xuất hiện chuyện gì sao? Ngươi muốn nhờ ta đi hỗ trợ?

Con Tinh thú cầm đầu kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy xong, lập tức không ngừng gật đầu, hiển nhiên Diệp Mặc nói hoàn toàn chính xác, Hà Lâm Cốc đúng là xuất hiện chuyện gì rồi, chúng mong Diệp Mặc đi hỗ trợ.

Diệp Mặc nhíu mày một cái, hắn suy đoán Hà Lâm Cốc cũng không phải là lối ra gì đó, hẳn là chỗ Tinh thú tu luyện. Chính vì vậy, hắn sau khi vào không được, cũng không định nhất định phải đi vào. Nhưng chờ hắn tu vi cao hơn, hắn khẳng định là vẫn muốn đi xem thử. Bây giờ ngay cả Tinh thú hai mươi trượng trở lên, còn có nhiều Tinh thú vượt quá mười trượng như vậy cũng không phải là đối thủ, vậy kẻ những tinh thú này gặp phải nhất định là cực kỳ hung tàn.

Trong lúc Diệp Mặc còn đang do dự, Vô Ảnh lập tức nói:

- Lão đại, cái đồ ngu ngốc lông xanh này rõ ràng là muốn hại chúng ta, thứ chúng đều đánh không lại, muốn bảo chúng ta đi hỗ trợ, khẳng định là không có ý tốt.

Tiểu Băng Sâm khó có khi đồng ý với Vô Ảnh một lần, cũng vội vàng nói:

- Đúng vậy, lão đại, mấy thứ ngu ngốc này nói không chừng đúng là không có lòng tốt.

Sự đáng sợ của Tinh thú hơn hai mươi trượng, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm đều từng thấy qua, ngay cả loại Tinh thú này cũng không phải là đối thủ của đối phương, bọn họ mà tới kết cục rõ ràng có thể thấy.

Diệp Mặc biết Tinh thú không hề giảo hoạt, hắn trầm ngâm một lát liền nói:

- Đi xem thử, thực tế thấy không ổn thì chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.